Chương trước
Chương sau
Mặt trời đỏ rực chiếu rọi chói chang trên không trung, biển rộng phẫn nộ kia mắt thấy đã không có khả năng trói buộc không cho mặt trời mọc lêncao được, cũng đành chỉ có thể hậm hực một lần nữa trở lại bình tĩnh màthôi. Mặt biển một màu xanh lam biếc phẳng lặng phản chiếu hình ảnh mâytrắng bên trên bầu trời trên cao, biến thành một mảnh ôn nhu phập phồngnhàn nhạt. Nhưng mà ngay sau đó, một màn hình ảnh điềm mỹ yên lặng này,lại bị vô số những chiếc tàu chiến cắt ra thành một đống hình ảnh hỗnloạn.

Những chiếc tàu chiến của Đội tuần tra duyên hải của cả bađại Châu liền kề nhau lúc này cũng đã toàn bộ tụ tập lại bên trên phiếnmặt biển này, cắt ngang một màn hình ảnh vốn dĩ xinh đẹp tĩnh lặng kia.Đám binh lính võ trang hạng nặng lúc này đang đứng bên trên boong tàu,cảnh giác mà phi thường khẩn trương lục soát khắp nơi bên trên mặt biển, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng khu động cò súng của khẩu súng ống hỏa lực cao trong tay mình.

Tất cả các loại dụng cụ dò xét đáy biển đủcác loại hình thức trang bị trên các chiếc tàu chiến của Đội tuần traduyên hải bờ biển lúc này đã sớm toàn bộ mở hết công suất của mình. Ởcao thật cao trên không trung, bên ngoài tầng khí quyển của phiến hảivực này, đã có tổng cộng năm khỏa vệ tinh quân sự, căn bản không bỏ sótbất cứ chỗ nào, thời thời khắc khắc cẩn thận theo dõi mỗi một thướcvuông trên mặt biển bên dưới, đồng thời còn cố gắng nắm bắt những địaphương sâu hơn bên dưới nữa, ở những nơi xa hơn mà những chiếc tàu ngầmđáy biển có khả năng lái xuống được.

Dưới sự hỗ trợ mạnh mẽ củacông tác kiểm tra số liệu do cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương thựchiện, bên phía Chính phủ Liên Bang đã hoàn toàn khống chế hoàn toànphiến hải dương rộng lớn đến mấy trăm km vuông này, cho dù có một đầurùa biển nào đó từ dưới đáy biển ló đầu lên tắm nắng mặt trời, cũng sẽlập tức bị phát hiện ra.

Nhưng mà thời gian cứ từng phút từnggiây một trôi qua, ngoại trừ những chiếc tàu chiến kéo lên được một mớrong biển trôi nổi ra, mặt biển vẫn như cũ phi thường bình tĩnh, khôngcó bất cứ tình huống bất thường nào cả. Cái nhân vật mục tiêu mà toàn bộ Liên Bang cường lực tìm kiếm kia, căn bản phảng phất như là đã hoàntoàn thật sự chìm sâu vào đáy biển rồi, biến thành một khối tảng đá xấuxí nào đó nằm lẫn trong mới san hô xinh đẹp dưới đáy biển, cho dù là cólạnh như băng chết đi, thì cũng không muốn nổi lên mặt biển.

Phần nước biển tại một khu vực màu xanh lam nào đó đột nhiên chợt quay cuồng lên một trận phi thường kịch liệt. Một vài chiếc thuyền cảnh vệ nhỏ gần đó nháy mắt phóng vọt lại đó, buông xuống cái cần gạt tự động, đem cáigã vừa mới trồi lên trên mặt nước kéo thẳng lên boong tàu. Đám quan viên trên boong tàu cũng muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng khi nhìn thấy biểutình của kẻ đó, lại căn bản không dám mở miệng hỏi.

Lúc còn ởtrong bìa rừng, sau khi trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt dưới tuyết, bộ quân trang trên người sớm đã bị những tia kình khí cắt nát thànhtừng mảnh vụn bay đi hết, ở trên người Lý Phong hiện tại cũng chỉ cònlại duy nhất một cái quần lót nhỏ. Bên trên thân hình trần trụi của hắntràn ngập nước biển, phản chiếu ánh nắng mặt trời phát ra quang mangsáng lóa. Theo những bước chân của hắn, cỗ lực lượng mạnh mẽ khủng bốsúc tích bên trong cơ thể từ đầu đến giờ cũng chậm rãi thu hồi lại. Nước biển chảy xuôi từ mái tóc trên đầu chảy xuống, cả người là một mảnh ẩmướt tràn ngập nước biển, nhìn qua có vẻ phi thường chật vật.

Anh đến tột cùng là ẩn nấp ở nơi nào?

Cặp lông mày ướt đẫm của Lý Phong nhướng lên, lạnh lùng nhìn về phía mặtbiển một mảnh bằng phẳng tĩnh lặng, ánh mắt lợi hại sắc bén tựa hồ nhưmuốn trực tiếp nhìn xuyên thấu qua tầng nước biển dày đặc, dừng lại trên đáy biển ở chỗ sâu nhất bên dưới.

Dần dần, ánh mắt lợi hại kiacũng dần dần trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. Lý Phong cảm thấy phi thườngthất vọng cùng với một sự phẫn nộ chẳng biết lý do. Hắn thô bạo rốnggiận lớn một tiếng, đấm một phát thật mạnh xuống chân, một phen đem cáiboong tài ngay bên dưới chân mình đập thành một cái động lớn đen ngòm.

o0o

Theo cánh đồng hoang vu rộng lớn kia chạy thẳng về hướng Đông sẽ nhìn thấyđược biển rộng. Mặt đất trải dài ở nơi này nhìn qua có vẻ đặc biệt kỳquái một cách thần kỳ. Từ phần bờ đá ngầm kia chạy xuôi xuống khoảngchừng không tới hai km, qua khỏi khu vực đá ngầm mặt đất sẽ liền chìmsâu xuống một cách phi thường kịch liệt, hình thành nên một cái rãnhsâu, chiều sâu lên đến hơn hai ngàn thước, chia mặt đất thành ra haimảnh. Cái này chính là rãnh biển Nạp Á nổi tiếng của Hồ Lâm Châu.

Khi tiến hành định ra kế hoạch trốn chết lúc đầu, Hứa Nhạc đã không mộtchút do dự mà lựa chọn phiến biển xanh này làm điểm trung chuyển để màtránh né Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương. Cỗ Máy vi tính Trung ương LiênBang kia nhìn qua tựa hồ như là không gì không thể, không nơi nào khôngnhìn thấy, ngay cả bên trong phiến không gian vũ trụ hạo hàn rộng lớnkia cũng không có lưu lại quá nhiều những chỗ hỗng, thế nhưng mà đối với ở sâu bên dưới đáy phiến hải dương rộng lớn trên bề mặt các khỏa Tinhcầu, thì lại vẫn như cũ không có quá nhiều biện pháp nhìn xuống được.

Tầng nước biển một màu xanh lam kia nhìn qua tựa hồ như ôn nhu, như trongsuốt, thế nhưng lại là sự khiêu chiến lớn nhất đối với trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại. Tất cả cả loại thuyền cùng với các loại dụng cụ theo dõi mới nhất, tiên tiến nhất, chỉ vừa mới tiến hành điều tra xâmnhập sâu xuống bên trong lòng nước biển, liền rốt cuộc sẽ không nhậnđược bất cứ sự phản hồi hiệu quả nào cả. Các loại vệ tinh quân dụng vớitrình độ quan sát cực cao bên ngoài tầng khí quyển kia cũng đồng dạngchính là như thế. Đổi lại lời khác mà nói, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương căn bản không thể nào hoàn toàn chiếu sáng được cái phiến biển xanhnày.

Bản thân Hứa Nhạc cũng không có khả năng lặn thật sâu xuốngdưới đáy chân chính của rãnh biển Nạp Á này. Ở những địa phương vượt quá độ sâu một ngàn tám trăm thước này, không cần phải nói đến nhiệt độ của môi trường xung quanh đã giảm xuống đến một con số khủng bố, mà vấn đềquan trọng nhất chính là, dưới tình huống không có sợ hỗ trợ của cácloại trang thiết bị lặn sâu chuyên nghiệp, cho dù là người nào có thânthể cường hãn đến đâu đi chăng nữa, cũng không có khả năng thừa nhận nổi áp lực nước dưới chiều sâu hơn một ngàn thước cả.

Vị trí hiệntại của Hứa Nhạc chính là trên một cái bục nhô ra bên cạnh vách rãnhbiển, thuần một màu xanh lam dưới độ sâu ba trăm mười hai thước dưới đáy biển!

Ba trăm mười hai thước là loại khái niệm như thế nào?

Kỷ lục hiện tại của môn thể thao lặn nước chuyên nghiệp không phụ trọngcủa Liên Bang chính là một trăm mười thước. Còn kỷ lục đối với loại lặnnước chuyên nghiệp có phụ trọng là một trăm chín mươi chín thước. Cho dù là một gã vận động viên lặn nước ưu tú nhất của Liên Bang, sau khi tiến hành lặn nước tự do mang theo phụ trọng cực nặng, cũng chỉ là mang theo phụ trọng gia tốc đến vị trí cực hạn của mình, ngay sau đó liền phảiném đi vật phụ trọng trên người, rất nhanh lao ngược trở lại trên mặtnước. Cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất cứ người nào dám ở lại dướicái độ sâu kỷ lục kia mà dừng lại quá lâu cả.

Trong truyềnthuyết, đã từng có một vị vận động viên vô cùng ưu tú, đã cực kỳ dũngcảm tiến hành lặn nước tự do không hạn chế bằng phụ trọng, cố gắng độtphá cái giới hạn cao nhất kia. Đúng là sau khi hắn ta đột phá được kỷlục, vượt qua được độ sâu hai trăm thước dưới đáy biển, sau đó đã bịloại áp lực khủng bố dưới đáy biển chấn cho tâm thần bị choáng váng, chỉ dừng lại trong nháy mắt, từ đó về sau đã trở thành một oan hồn bên dưới đáy biển xanh vĩnh viễn.

Mà lúc này Hứa Nhạc đang ngồi trên mộtcái bậc thềm đá nhỏ nhô ra bên ngoài vách rãnh biển dưới độ sâu ba trămmười hai thước này, hắn nhắm mắt, hai tay ôm chặt đầu gối mà ngồi ở đó,không biết đã ngồi trong khoảng thời gian bao nhiêu lâu rồi.

Lànda bên ngoài sớm đã bị nước biển ngâm trong khoảng thời gian quá dài,sớm đã biến thành một màu trắng bệch phi thường ảm đạm, sắp mất đi sự co dãn vốn có. Nhưng mà phần cơ thể, bắp thịt bên dưới làn da kia lại vẫnnhư cũ phi thường co dãn, phảng phất như là có sinh mệnh bình thườngvậy, không ngừng co rút lại thả lỏng một cách cực kỳ có tiết tấu, chốngcự lại sự áp bách không chỗ nào không có sâu bên dưới đáy biển kia. Bộxương cốt so với người bình thường càng cứng rắn hơn không biết baonhiêu lần này, lại không có bất cứ cảm giác áp bách nào cả.

Bêntrong hai buồng phổi lúc này đã được lấp đầy nước biển, cũng không cóbất cứ một tia không khí nào, ngoại trừ việc giúp cho cơ thể cân bằngđược áp lực trong lẫn ngoài thân thể, lại còn giúp cho hơi thở phát ratừ hai lỗ mũi của hắn cũng không có bất cứ một tia bọt khí nào cả. HứaNhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn lên trên đỉnh đầu của mình. Ánh mắt của hắn nhìn xuyên thấu lên trên tầng nước biển thuần một màu xanh lam sẫm, linh mẫn bắt giữ tất cả mọi ánh sáng truyền xuống từ nơi đó, nhìn chằm chằm về phía mặt biển xa xôi đã sắp biến thành một cái động khẩu lớn trên kia.

Lúc trước Lý Cuồng Nhân cũng đã từng lặn xuống đúng vị trí này, nhưng mà khi còn cách nơi Hứa Nhạc ngồikhoảng chừng một trăm thước thì đã quay trở lên rồi, căn bản không cókhả năng phát hiện ra hắn đang ngồi ngay chỗ sâu hơn bên dưới này. Chodù có mơ hồ nhìn thấy, thì Lý Cuồng Nhân đại khái cũng chỉ cho rằng đólà mọt mảnh hải tảo nào đó ngắn ngủi nhỏ bé, ở sâu bên dưới mặt biểnquật cường sinh tồn mà thôi. Dù sao cũng chẳng có ai có thể tưởng tượngra được, có người không ngờ lại có thể chui xuống dưới chỗ sâu trong đáy biển như thế này mà ngây người một thời gian dài như vậy.

Cho dù hắn cũng không cần cố tình khống chế, nhưng mà cái cỗ lực lượng nóngrực kia vẫn như cũ hóa thành vô số những mảnh nhỏ, ở bên trong cơ thểcủa Hứa Nhạc không ngừng chạy loạn, bù đắp lại những tổn hại mà cơ thểhắn đang phải chịu, đồng thời cũng cung cấp cho một lượng dưỡng khí cầnthiết cho nhu cầu sinh tồn của cơ thể.

Lúc trước khi ở trên chiếc phi thuyền vũ trụ Hoàng gia Hồng Sắc Tường Vi của Đế Quốc, Hứa Nhạc đãbị đám chuyên gia của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc dùng thủy hình màbức cung, khi đó hắn đã có thể kiên trì dưới đáy nước so với người bìnhthường càng lâu hơn rất nhiều rồi. Về sau khi ở trên giường bệnh tạibệnh viện của Đế Quốc phá tan trói buộc mà sống lại, những luồng kinhmạch bên trong cơ thể bởi vì vỡ tan, ngược lại đã thành công đột phát.Kể từ sau khi lẩn trốn chui vào trong cái hồ nước giữa cánh rừng phongkia, hắn đã phát hiện ra chính mình có thể tự do bơi lội sinh tồn giốnghệt như là một con cá bình thường vậy.

Đây là một loại cảnh giớiphi thường kỳ quái của cơ thể con người. Bản thân Hứa Nhạc mặc dù đã đạt đến cái cảnh giới này nhưng mãi cũng không có cách nào thấu hiểu được,đến tột cùng là chính mình thông qua làn da, lá phổi mà ép những luồngdưỡng khí trong nước hồ cùng với nước biển, hay là cái cỗ chân khí phithường thần kỳ trong cơ thể của hắn kia, đã trực tiếp biến thành nhữngluồng dưỡng khí khiến cho thân thể có khả năng tiếp nhận?

Chẳngqua mấy cái này quả thật cũng không quan trọng cho lắm. Hắn chỉ là cầnbiết chính mình có thể ở trong biển rộng sinh tồn một khoảng thời gianthật dài, mà bên phía Chính phủ Liên Bang lại không biết chuyện này, như vậy cũng đã đủ rồi.

Đúng chính là bởi vì căn cứ vào cái loạinăng lực thần kỳ này, cho nên hắn mới lựa chọn rãnh biển Nạp Á làm nơilẩn trốn, hoặc là nói phiến biển xanh này đã lựa chọn chấp nhận hỗ trợhắn. Chính là bởi vì vậy, cho nên hắn đã trở thành cái tên gia hỏa đầutiên trong lịch sử có thể thành công trốn thoát khỏi nhà giam quân sựKhuynh Thành.

o0o

Trên bãi biển của một địa phương hẻolánh nào đó, đột nhiên rơi xuống vô số những giọt thủy châu tí ta títách liên hồi. Trên bờ cát vốn dĩ nhẵn nhụi mềm mại giờ phút này bịnhững giọt nước mưa rơi xuống tạo thành một đám lỗ hổng lởm chởm như bềmặt của một Tinh cầu hoang vu nào đó vậy. Những hàng cây dừa dọc bãibiển hồn nhiên không hề cảm giác thấy sự giá lạnh của băng tuyết đangtheo từng luồng gió phương Bắc thổi nhanh đến, mà mãi vẫn luôn kiêu ngạo đứng thẳng người trong gió to. Bên trong một hồi mưa gió đầu trời nhưthế, đột nhiên có một người từ dưới biển nhô lên, bước chân lên trên bờcát vừa bị nước mưa giã loạn.

Cái thân ảnh kia lúc này đã phithường mệt mỏi, trực tiếp đội mưa đội gió mà đi lên trên bờ cát. Làn dabị ngâm nước quá lâu khiến cho biến thành trắng bệch. Hai bàn chân dẫmlên trên bờ cát mềm mại trắng tinh, lại tựa như là đang dẫm lên trên một đống mảnh vụn kim loại sắc bén bị đốt đỏ rực lên vậy, đau đớn khôngcách nào chịu nổi.

Có lẽ là bởi vì quá đau đớn, cũng có lẽ là bởi vì vừa mới hoàn thành một hành động vĩ đại, vượt một quãng đường gầnhai vạn dặm ngay bên dưới đáy biển, cho nên đã biến thành quá mức suyyếu cùng với mỏi mệt, cho nên cái thân ảnh vừa mới từ dưới biển đi lênbờ cát kia rõ ràng không thể nào khống chế nổi thân thể chính mình, chonên bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Mãi cho đến khi cái thân ảnh đó đi vàobên trong cánh rừng dừa gần sát bờ biển kia, thì động tác của người đómới trở nên phối hợp hơn một chút.

Mở bản đồ bên trong cái vòngtay kim loại, Hứa Nhạc khẽ nheo một chút cặp mắt ti hí của chính mình,cẩn thận xem xét khoảng chừng vài phút, xác nhận chính mình không cóvượt quá khỏi lộ tuyến đã định sẵn trong kế hoạch, cái phiến rừng rậmnày vẫn chưa được hoàn toàn khám phá, thuộc về khu vực có mật độ Quanghuy Đệ Nhất Hiến Chương thấp nhất trong Liên Bang!

Bằng vào tinhthần mạnh mẽ đánh mãi không chết cùng với cỗ lực lượng thần kỳ bên trong phần ngực bụng chính mình, Hứa Nhạc cường hãn mạnh mẽ cố gắng cử độnghai chân mình, không để ý đến cơn đau dưới chân hay là mưa to gió lớntrên đầu, hướng về phía cánh rừng rậm đằng kia mà phóng vọt đi.

Ngay khi chạy vào bên trong cánh rừng rậm, một mảnh xanh biết tràn ngập sinh cơ dạt dào đập thẳng vào mắt hắn, đồng thời còn có cả một bức tường vây điện tử xa ngút tầm mắt nữa.

Pháp luật Hiến Chương của Liên Bang quy định những điều luật bao phủ toàn bộ Tinh cầu, trải rộng khắp cảbiển cả, mở ra toàn bộ vũ trụ, nhưng mà bất luận là thời kỳ Hoàng triềutrước đây, hay là nền Cộng Hòa cùng với thời đại Liên Bang về sau này,cả Hoàng đế Bệ hạ cùng với Nghị Viện các thời kỳ cũng đã từng bãi bỏkhông ít cả điều luật cũ bên trong Pháp luật Hiến Chương, chế định rakhông ít những điều luật mới. Có thể ngay từ thời điểm sau khi kết thúcĐại hạo kiếp, kiên trì ổn định mãi cho đến bây giờ, ngoại trừ Đệ NhấtHiến Chương tuyệt đối không thể lay động ra, thì cũng chỉ còn có điềuluật bảo hộ quyền tự do cá nhân cùng với đạo luật Bảo hộ Động vật Hoangdã mà thôi.

Các bức tường vây điện tử được xây dựng trải rộngkhắp các Đại khu bên trong Liên Bang này, đã hoàn toàn đem nền xã hộinhân loại cùng với khu bảo hộ nghiêm khắc các động vận hoang dã hoàntoàn ngăn cách lại với nhau. Khu vực bảo hộ động vật hoang dã này códiện tích lớn cực kỳ kinh người, gần như lớn hơn cả khu vực sinh hoạtcủa xã hội nhân loại, cho nên cũng cần có những bức tường vây điện tửdài cực kỳ kinh người. Có một vài vị chuyên gia đã tiến hành tính toán,nếu như một phen đem những bức tường vây điện tử của cả ba Đại khu trong Liên Bang tập hợp lại, liền có thể một phen xây dựng nên một con đườngnối liền giữa Tinh cầu S1 cùng với khu căn cứ quân sự trên Tân Nguyệtcao cao trên bầu trời. Về phần những cái bức tường vây điện tử đã haophí một lượng tài nguyên phi thường khủng bố này, đã từng chỗ đỡ quathời gian cả hai lần chiến tranh vũ trụ đại quy mô của Liên Bang rồi!

Những cái bức tường vây khủng bố này luôn luôn khiến cho những kẻ mà theo bản năng vô cùng yêu chuộng thịt tươi sống cảm thấy phi thường thống khổcùng với phẫn nộ. Bọn họ chỉ có thể nhìn chằm chằm một cách thèm thuồngvề phía đám động vật hoang dã ở bên kia bức tường nhởn nhơ sinh hoạtnhững ngày tháng tiêu diêu khoái hoạt của chính mình. Có đôi khi bọn họnhịn không được lại nghĩ rằng, đến tột cùng là đám nhân loại ở bên nàybức tường vây đang quan sát chút nó, hay là chúng nó đang khinh miệtcùng với thương hại nhìn một đám người đang bị giam giữ trong những bứctường vây mà quan sát bọn chúng?

Những bức tường vây điện tử nàyđã khiến cho giá thịt tươi sống bán trong các khu chợ đêm tại các Châu,Đại khu trong Liên Bang tăng giá lên không biết bao nhiêu lần. Mớ thịttươi sống kia cũng không phải là xuất phát từ đám động vật hoang dã bênnày, mà là từ đám các con cháu nhà giàu trong Liên Bang, có đủ năng lựckhông thèm để ý đến sự quản chế của Cục HTD, ở bên trong trang viên củachính mình thuần dưỡng một vài động vật, sau đó khi chán không muốn nuôi nữa thì đem xẻ thịt bán đi cho đám chợ đêm với giá trên trời. Nhưng màtrong toàn bộ Liên Bang này căn bản không có bao nhiêu người dám can đảm leo ra cái bức tường vây không tính là quá cao này mà tiến hành săn bắn động vật hoang dã, chính là bởi vì Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương lúcnào cũng đang lạnh lùng chăm chú quan sát hết thảy mọi hành vi cố gắngvượt rào…

Bản thân Hứa Nhạc cũng là một kẻ ngoại lệ. Thời điểmkhi mà hắn còn rất nhỏ, thì cũng đã từng dưới sự chỉ điểm, hoặc nói làmạnh mẽ cưỡng bức của Phong Dư, phi thường đáng thương, thường xuyên ởbên cạnh những khu hầm mỏ mà vượt qua bức tường vây kia, săn thịt trâurừng rồi. Hiện tại lúc này đang trong quá trình trốn chết, tuy rằng bênngười hắn cũng không có cái dụng cụ phát ra ánh sáng màu lam nhạt kia,nhưng mà muốn leo qua khỏi bức tường vây kia thì cũng không phải là việc gì khó cả.

Hai bàn chân trần trắng bệch mạnh mẽ dẫm lên trêntầng cỏ xanh mềm mại mượt mà, phảng phất như là có thể cảm thấy được sựkháng nghị đầy phẫn uất của đám cây cỏ bên dưới, còn có những đợt hơithở sinh mệnh tươi mát dạt dào từng đợt từng đợt nhè nhẹ thổi tới nữa.Hứa Nhạc ở trên cánh đồng thảo nguyên màu xanh rộng lớn này, chậm rãibước đi, trên mặt hiện ra một nụ cười chân chính phi thường sung sướng.

Tới thời điểm gần hoàng hôn, khi ánh mặt trời ở đường chân trời xa xa chậmrãi hạ màn, Hứa Nhạc mới cùng với một đần trâu rừng phi thường cườngtrán gặp nhau. Một màn hình ảnh giống như phi thường quen thuộc này,khiến cho hắn nhịn không được khẽ nheo lại cặp mắt ti hí của chính mình.

Gã trâu rừng đực đầu đàn này cũng không hề ngoại lệ, chính là một đầu trâu đực cực kỳ háo sắc đồng thời cũng phi thường hung tàn. Nó trợn tròn cặp mắt trâu đỏ rực kinh ngạc đánh giá cái gã nhân loại lạ lẫm vừa mới xâmnhập vào lãnh thổ của nó. Một lát sau, nó liền không một chút ngoại lệ,cực kỳ phẫn nộ phụt ra một luồng hơi thở trắng dã từ hai lỗ mũi, chântrước bắt đầu không ngừng cào cào xuống mặt đất, chuẩn bị lao tới xungphong!

Bản thân đầu trâu rừng đực đầu đàn đã trải qua hơn nửa đời người trong những cuộc chiến đấu phi thường kịch liệt với đám báo gấmcùng với sư tử ra, ngoại trừ một đám chim kền kề tàn nhẫn tham lam lạicực kỳ nhát gan ra, cũng chưa từng nhìn thấy bất cứ một tên gia hỏa nàodùng hai chân để chống đỡ toàn bộ thân thể của mình cả. Nó theo bản năng liền cảm thấy một sự nguy hiểm nào đó, nhưng lại không biết được cái sự nguy hiểm này chính là nhằm vào thịt của chính mình, hay là nhằm vàođám vợ trâu của mình đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.