Trâu Úc liếc nhìn ly rượu đỏ đang nằm giữa những ngón tay thon dài trắng trẻo của chính mình, ánh mắt cô nàng toát ra vẻ do dự không quyết cựckỳ hiếm có đối với một người luôn lãnh tính quyết đoán như nàng.
Câu trả lời của Hứa Nhạc phi thường đơn giản cùng với bình tĩnh nhẹ nhàng,cũng giống hệt như năm đó ở trong căn phòng bếp nhỏ nhắn tại căn nhà trọ thanh niên Vọng Đô, nhẹ giọng giảng thuật bữa cơm tối ngày hôm nay cũng chỉ có món canh, vài món xào và rau quả tráng miệng vậy. Thế nhưng màđúng là bởi vì cái loại đơn giản cùng với bình tĩnh như thế này, trongmơ hồ lại chất chứa không biết bao nhiêu sự cường hãn cùng với kiênnhẫn. Thế cho nên cái loại bản tĩnh lạnh lẽo thấu xương từ xưa cho tớinay của Trâu Úc, lại bởi vì một câu trả lời này mà trong khoảnh khắc này đã hóa thành một sự ngơ ngẩn nhàn nhạt.
- Từ nhỏ tôi đã lớn lêntrong đại viện của Quân đội, bên người tràn ngập những gã quân nhân binh lính toàn thân đầy những kích thích tố sinh dục hùng hồn, mạnh mẽ đếnmức lan tràn ra khỏi làn da, phiêu đãng bên trong không khí… Nhưng màtôi vẫn còn không có biện pháp nào hoàn toàn hiểu biết hết trong đ絠đámnam nhân các người đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Khóe môi của Trâu Úc thoáng nhếch lên một chút, biến thành một nụ cười hơi chútbất lực. Nàng ta bình thản nhìn Hứa Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Nếunhư tất cả đều là vì muốn trả thù cho Thi Thanh Hải, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498094/quyen-4-chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.