- Vào cái thời điểm như thế này, tổ chức một buổi họp báo tuyên bố tintức, bất luận là hắn muốn nói những cái gì, kỳ thật cũng đều không quantrọng nữa, quan trọng chính là hắn vốn không nên nói bất cứ cái gì cả.
Lý Tại Đạo bưng lên tách trà ô long thơm ngát trước mặt lên, chậm rãi hớp một ngụm. Một lát sau đó, ông ta tiếp tục ôn hòa nói:
- Điểm này lại càng chứng minh rõ ràng một điều, bản thân hắn chưa baogiờ từng ngồi trên cầu bập bênh, cho dù có được một cái trụ cột đủ mạnhnào đó, cho dù gia phụ cùng với ngài có thật sự đồng thời xem trọng hắnđi chăng nữa, hắn cũng không có khả năng trở thành cái người có thể cânbằng được cục diện mà ngày đang đặt kỳ vọng kia.
Ông ta ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Thai phu nhân, bình tĩnh nói:
- Hoàn toàn ngược lại, hắn sẽ làm cho thế cục của Liên Bang càng trở nênthêm nguy hiểm cùng với phức tạp hơn rất nhiều. Mà thật đáng tiếc chínhlà, hắn ta hoàn toàn có được loại năng lực như thế.
- Không!
Thai phu nhân khẽ cười cười, hồi đáp:
- Căn cứ vào sự quan sát của tôi, cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia,hiện tại đã trưởng thành rồi, hoặc là nói một cách thô tục hơn, đối vớingài, đối với tôi, đối với toàn bộ Liên Bang này mà nói, đây là một loại chuyển biến phi thường tốt!
Nói đến chỗ này, Thai phu nhân lẳnglặng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lý Tại Đạo, mang theo một ngữ khíđùa cợt phi thường nhạt, thậm chí sắp nhạt đến mức không thể nào nghe ra được nữa:
- Bằng không, nếu vẫn dựa theo tính cách cùng với tácphong năm xưa của hắn, cho dù trên đầu có đang thừa nhận áp lực mạnh mẽcủa tôi đi chăng nữa, cũng phải chạy đi giết chết Mạch Đức Lâm, vậy thìhiện tại cho dù bên cạnh ngài có hơn mười đầu Robot chiến đấu thế hệ mới nhất đi chăng nữa, hắn cũng dám ngây ngốc ôm theo một vài khẩu súng,phóng chạy khắp cả Liên Bang cũng phải đuổi giết ngài cho bằng được!
Lời nói này có tính trào phúng vô cùng mạnh mẽ, có lực sát thương cực lớn.Lý Tại Đạo khẽ rùng mình một cái, trên gương mặt khẽ cứng ngắc toát ramột tia nụ cười tự giễu nhàn nhạt. Hiện tại thân là đệ nhất nhân bêntrong Quân đội Liên Bang, lại bị một gã quân nhân sĩ quan Thượng tá uyhiếp đến mức ra ngoài đường cũng phải mang theo Robot hộ vệ, thật sựcũng không có quá nhiều sự tôn nghiêm đáng được nhắc đến.
- Bắtđầu từ năm đó trở đi, ngay tại một khắc Hứa Nhạc xông vào tòa đại lâu Cơ Kim Hội Hòa Bình tại Tượng Thụ Châu Tinh cầu S2, tôi đã phát hiện rađược lực ảnh hưởng của tôi đối với hắn cũng không có chút xíu tính thựcchất nào cả. Cho nên về những vấn đề liên quan đến hắn, tôi nghĩ chúngta cũng không cần phải tiếp tục thảo luận thêm nữa.
Cánh tay phải của Thai phu nhân nhẹ nhàng khoát nhẹ lên trên cái rào chắn màu trắngtinh ở bên cạnh cái sân uống trà. Bà ta ngày thường vẫn luôn có sở thích tự mình làm những món đồ ăn đơn giản, do đó mấy đầu ngón tay cũng không có bóng loáng rạng ngời giống như những mệnh phụ phu nhân quý tộc bìnhthường khác. Mấy đầu ngón tay của bà ta ở bên trong những cơn gió xuânnhẹ nhàng khẽ mở ra, tựa hồ như muốn nắm bắt những cái gì đó, lại tựa hồ chính là như muốn cảm thụ cái loại cảm giác sảng khoái, thoải mái này.
Thai phu nhân ôn hòa nhìn về phía Lý Tại Đạo, trên gương mặt mang theo mộtloại nghiêm túc không cho phép người khác được nghi ngờ:
- Cái mà tôi hiện tại càng muốn biết hơn chính là, sau khi thành công trong việc làm suy yếu Chung Gia xong, các người đến tột cùng là chuẩn bị muốntiếp tục làm tiếp những chuyện tình gì nữa đây? Nếu không phải là HứaNhạc cho tôi biết, có lẽ mãi cho đến giờ phút này, tôi vẫn như cũ bịngài giấu diếm trong cái lớp vỏ mà ngài đã dày công sắp đặt ra a!
Thai phu nhân tự giễu nở nụ cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu, cảm khái nói:
- Vừa rồi tôi đã có nói qua, đám người lão nhân chúng ta từ trước cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ từng xem nhẹ năng lực của ngài. Nhưng mà hiện tại bây giờ xem ra, ngài đã có thể ở bên dưới ánh quang hoàn của phụthân ngài, ẩn nấp bao nhiêu năm trời trong bóng tối như vậy, kiên nhẫnlàm ra những sự chuẩn bị chu đáo mà chặt chẽ dến như thế… Cái gọi làkhông đánh giá thấp, bản thân nó cũng đã là một loại xem nhẹ rồi. Bởi vì những người mạnh mẽ cường đại giống như ngài vậy, ở bên trong Liên Bang này vốn dĩ không có bất cứ người nào có đủ tư cách để mà bình phán ngài cả.
- Phu nhân quá tán tưởng tôi rồi. Tại Đạo cùng với nhữngngười chúng tôi cũng chỉ là muốn thay Liên Bang làm một vài chuyện tìnhgì đó mà thôi…
Lý Tại Đạo ôn hòa hồi đáp:
- Còn về phần sự lo lắng của ngài cùng với các gia tộc khác, thật sự cũng là đã quá cả lo rồi.
- Ngài hỏi nhóm chúng tôi tiếp theo sau đây sẽ làm những chuyện gì? Hiệntại tôi cũng không thể nào đưa ra một cái đáp án chính xác cho ngàiđược. Bởi vì một khi bên trong Liên Bang có thể hoàn toàn ổn định lại,vấn đề cần phải suy nghĩ đầu tiên chính là tình hình tại tiền tuyến. Như vậy chúng ta cũng chỉ có thể đi từng bước thì tính từng bước mà thôi.Nhưng xin ngài hãy yên tâm, những cái vận mệnh không thể nào động đếnđược, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ đụng đến đâu!
- Cái này có thể xem như một lời hứa hẹn hay không?
Ánh mắt Thai phu nhân khẽ nheo lại một chút, bên trong ánh mắt chợt xẹt qua một tia quang mang sắc bén, cực kỳ lợi hại.
Cái câu hỏi này nghe qua tựa hồ như vô cùng đơn giản, thế nhưng lại tuyệtđối không đơn giản chút nào. Cái này chính là có ý nghĩa, cái thế lựccấp tiến bên trong Quân đội Liên Bang kia, sau này ở bên trong cái cụcdiện chính trị hỗn loạn của Liên Bang, sẽ đối với Thất Đại Gia Tộc LiênBang áp dụng những loại tư thái như thế nào. Mà cái loại tư thái nàykhông hề nghi vấn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự tồn tại ổn định lâu dàicủa Liên Bang. Nhưng mà đối diện với cái câu hỏi đơn giản ẩn chứa vô sốnhững loại ý tứ hàm xúc như thế này, câu trả lời của Tướng quân Lý TạiĐạo không ngờ lại có thể bình tĩnh mà lại ngắn gọn vô cùng:
- Đương nhiên!
o0o
Sau khi Tướng quân Lý Tại Đạo rời đi, trên sân trà chiều đã là một mảnhtrống trải. Những bóng râm chiếu rọi xuống rõ ràng là nhiều hơn so vớilúc trước. Ánh mắt Thai phu nhân khẽ nheo lại một chút, nhìn về phía mặt hồ một màu xanh thẳm đối diện sân uống trà, đột nhiên khẽ phát ra mộttiếng thở dài u oán khó có thể nghe thấy được. Bà ta chợt mở miệng tựgiễu nhàn nhạt, hỏi:
- Cậu tin tưởng vào lời hứa hẹn của hắn chứ?
- Thân là một quân nhân sĩ quan, lại chấp nhận biến thành một vị chínhkhách, những lời hứa hẹn của bọn họ cũng sẽ không có bất cứ ý nghĩa nàocả.
Trầm Cách im lặng đứng ngay phía sau lưng Thai phu nhân, lặng lẽ sắm vai một nhân vật thân cận ngàn năm không thay đổi.
Cặp mày thanh tú của Thai phu nhân khẽ nhướng lên một chút, thanh âm chợt trở nên lạnh lùng:
- Ta càng thích nghe những câu trả lời càng trực tiếp hơn một chút, chứkhông phải là loại làn điệu giống như là kịch nghệ như thế.
Trầmthư ký cực kỳ linh mẫn phát hiện ra được tâm tình của Thai phu nhân hiện tại đã có chút không tốt, nên rất nhanh thành thành thật thật khẽ gậtđầu một cái, tỏ ý đã hiểu.
- Không đụng đến những cái vận mệnh không thể nào đụng đến được?
Vẻ mặt Thai phu nhân không một chút biểu tình lắc lắc đầu mấy cái, chậmrãi đứng lên, dựa lưng vào lan can bên cạnh sân nhà mà đứng, cảm thụnhững luồng gió mùa xuân chậm rãi thổi quét lướt qua gương mặt thanh tú, không hề lưu lại trên mặt bà ta lấy một chút dấu vết nào cả:
-Nếu như không phải muốn tại ra một cái tình thế hỗn loạn mà mấy ngàn năm qua chưa từng bao giờ xuất hiện qua, mấy cái đám quân nhân kia lại nhưthế nào có thể hưng phấn mà dấn thân vào bên trong cái tấm màn đen chính trị mà từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn chán ghét nhất?
- Mộtđầu quái thú bằng sắt thép một khi đã tự có ý thức riêng của chính mình, như vậy thì sức ăn của chúng nó tự nhiên sẽ đặc biệt tham lam vô cùng.Bất cứ cái gì đã từng là bá chủ trong xã hội, ở trong mắt của bọn họcũng chỉ là một vài khối thịt hợp thành thơm ngào ngạt mà thôi, cũng chỉ đáng cho bọn họ cắn mấy phát…
Thai phu nhân xoay lại, nhìn về phía Cận quản gia, không biết đã xuất hiện sau lưng bà ta từ khi nào, có chút hờ hững nói:
- Đi sắp xếp chuẩn bị một chút đi, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thìcái trận đấu tranh trường kỳ này, có lẽ sẽ kéo dài không biết bao nhiêunăm trời sắp tới…
- Vâng, phu nhân!
Cận quản gia cùng với Trầm đại thư ký đồng thời khom người, trả lời một tiếng.
Sau đó Thai phu nhân cũng không có nói thêm cái gì nữa. Chỉ một cái mệnhlệnh vô cùng đơn giản như vậy của bà ta thôi, thông qua hai người thuộccấp chủ sự cụ thể của Thai Gia, dần xuống phía dưới, đồng thời truyềnxuống vào bên trong cái Đế chế ẩn hình khổng lồ bên trong xã hội LiênBang này, sẽ liền lập tức bắt đầu thay đổi phương hướng phát triển dàilâu của không biết bao nhiêu chuyện tình quan trọng trong Liên Bang. Vìđể nghênh đón cái sự khiêu chiến mạnh mẽ từ trước đến giờ chưa từng cóchuẩn bị đến kia, những cái gia tộc thế gia ngàn đời đã từng cùng nhautồn tại và phát triển, hoặc là trở nên hư thối cùng với xã hội Liên Bang này, cũng cần phải làm ra một chút chuẩn bị gì đó.
Thai phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái lên trên cái lan can của sân nhà, ngắm nhìn bức tranh gian sơn hùng vĩ trước mặt, trầm mặc không nói tiếng nào.
Bản thân bà ta phi thường khó hiểu sự tin tưởng của cái phe phái cấp tiếnbên trong Quân đội kia đến tột cùng là xuất phát từ nơi nào, chỉ một gãThi Thanh Hải thôi đã khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán một trận nặng nề, những đồng bọn, đồng đội của bọn họ ở bên trong Chính phủ Liên Bang đãbị tẩy trừ đến chết đi vô cùng thảm trọng, chẳng lẽ cũng chỉ dựa vào một vài chi bộ đội nằm trong tầm khống chế của Lý Tại Đạo kia thôi hay sao?
Mạt Bố Nhĩ chung quy cũng là vị Tổng thống dân tuyển, gánh vác trên ngườisự kỳ vọng to lớn của toàn thể nhân dân, có được sự trung thành trờisinh của đại bộ phận Quân đội Liên Bang. Mà điều quan trọng nhất chínhlà, ở bên ngoài Dinh thự Tổng Thống kia vẫn còn có cái gã Hứa Nhạc, tựahồ như vĩnh viễn không ai có thể giết chết được. Như vậy cuối cùng ai sẽ đạt được thắng lợi chung cuộc đây?
- Hứa Nhạc ở trên buổi họp báo tuyên bố tin tức ngày hôm nay đã nói những gì thế?
Thai phu nhân đột nhiên nhớ tới chuyện tình này, mở miệng hỏi.
o0o
Đối với giới tin tức của toàn bộ Liên Bang này mà nói, bất cứ những tin tức gì có liên quan đến Hứa Nhạc, không hề nghi ngờ chính là những tin tứccó giá trị nhất. Bất luận là cái chuyện scandal liên quan đến Cô gáithần tượng quốc dân Liên Bang đã khiến cho toàn bộ xã hội Liên Bang phải sôi trào lên năm đó, hay là về sau vô số những sự tích chiến đấu anhdũng mạnh mẽ khiến cho toàn bộ Liên Bang cũng phải khiếp sợ, cũng đều đã chứng minh rõ ràng cái sự thật này.
Nhưng mà đối với giới tintức của Liên Bang mà nói, Hứa Nhạc lại không hề nghi ngờ chính là đốitượng không bao giờ chấp nhận tiếp nhận phỏng vấn nhất trong tất cảnhững danh nhân bên trong Liên Bang này.
Cái vị quân nhân sĩ quan Thượng tá trẻ tuổi này, có lẽ là đã kế thừa phong cách làm việc trầmmặc lặng lẽ mà mạnh mẽ của bên phía Phí Thành Lý Gia, cho nên mấy nămgần đây, ngoại trừ những buổi họp báo tuyên bố tin tức do bên phía Dinhthự Tổng Thống hoặc là bên phía Bộ Quốc Phòng cưỡng chế an bày, bắt buộc hắn phải tham gia ra, hầu như hắn chưa từng bao giờ tiếp nhận bất cứbuổi phỏng vấn chính thức nào của bên phía giới tin tức truyền thông cả.
Cho nên khi mà các phóng viên của giới tin tức truyền thông nhận được lờimời tham dự buổi họp báo tuyên bố tin tức truyền thông trực tiếp của Hứa Nhạc, ai ai cũng đều cảm thấy phi thường không thể tin nổi. Tuy rằngthời gian tiến hành buổi họp báo tin tức sửa đi sửa lại hai ba lần, thếnhưng bên phía giới tin tức truyền thông lại không có bất cứ một câu oán thán nào cả. Tất cả bọn họ ai nấy cũng đều mang theo tinh thần hưngphấn cùng với khẩn trương, cùng chờ đợi vị anh hùng Liên Bang, bản thânmình cũng đã có đủ tư cách trở thành một tin tức sự kiện nóng sốt kiatrực tiếp tuyên bố tin tức.
Một số rất ít những phóng viên tintức có khứu giác tin tức mẫn cảm nhất, hoặc là có được những nguồn tintình báo tinh nhạy nhất trong số bọn họ, mơ hồ có thể dự đoán được buổihọp báo tuyên bố tin tức ngày hôm nay có thể quan hệ đến tràng tập kíchkhủng bố khiến cho toàn bộ vũ trụ cũng phải khiếp sợ hơn mười ngày trước tại Tòa nhà Nghị Viện kia. Buổi lễ tang của Phó Tổng thống Liên Bang,Bái Luân tiên sinh cùng với hai vị Nghị Viên tiên sinh vừa mới cử hànhhoàn tất không được bao lâu, toàn bộ Liên Bang cũng vẫn còn nằm trongthời kỳ ai điếu, hiện tại Thượng tá Hứa Nhạc đến tột cùng là nghĩ muốnlàm gì? Hoặc là nói, hắn ta muốn nói những cái gì?
Trong lòngchất chứa mạnh mẽ một sự nghi vẫn có tính công kích cực kỳ mạnh mẽ, cựckỳ sắp bén, cho nên ngay sau khi buổi họp báo tuyên bố tin tức vừa mớichính thức bắt đầu, trong nháy mắt ngay khi Thượng tá Hứa Nhạc, mắt đeocặp kính râm to lớn, dưới ánh đèn chụp ảnh liên tục ba ba lóe sáng, chậm rãi đi vào bên trong hội trường trung tâm văn hóa nghệ thuật Kiều TrìTạp Lâm kia, vị phóng viên Ngũ Đức đến từ tòa Nhật báo Đặc khu Thủ Đôliền không có một chút do dự nào, hơn nữa lại còn không thèm để ý đến Cố Tích Phong hiện tại đang đứng trên bục chủ trì buổi họp báo, chuẩn bịgiới thiệu thành phần tham dự ngày hôm nay, đã lớn tiếng hỏi:
-Thượng tá Hứa Nhạc, căn cứ vào tin tức mà tôi vừa mới nhận được, thi thể của nghi phạm Thi Thanh Hải, kẻ trực tiếp tham gia vào sự kiện khủng bố tập kích Tòa nhà Nghị Viện, vào buổi tối ngày hôm qua đã bị ngài cùngvới các đội viên của ngài mạnh mẽ mang ra khỏi tòa nhà Tổng cục Cảnh sát Liên Bang. Xin hỏi với lời chỉ chứng này, ngài có lời gì muốn giảithích hay không? Hoặc là nói ngài sẽ định phủ nhận hay là xác nhận đốivới chuyện này hay không?
Cho dù có là vị anh hùng chiến đấu củaLiên Bang đi chăng nữa, nhưng mà ngay trong khoảng thời kỳ mà tập thểdân chúng Liên Bang vẫn còn đang tiến hành ai điếu, không ngờ lại mạnhmẽ chạy đi cướp đoạt thi thể của nghi phạm trực tiếp tham gia vào sựkiện khủng bố tập kích, nói như vậy cũng không có khả năng nhận được sựtha thứ cùng với lý giải của bất cứ người nào cả.
Ngay khi buổihọp báo tuyên bố tin tức vừa mới bắt đầu, liền đã có phóng viên đưa racâu hỏi sắc bén đến như thế, nhất thời khiến cho bên trong hội trườngvừa mới trở nên im lặng được một chút, lại một lầ nữa nở nên ồn ào hỗnloạn. Bên cạnh những thanh âm khe khẽ trò chuyện, lại tràn ngập nhữngtiếng kinh hô ngạc nhiên của đám phóng viên tin tức quả thật không biếtbuổi tối ngày hôm qua đã xảy ra những chuyện tình gì.
Hứa Nhạclúc này đã bước lên đến bục chủ tịch, chậm rãi tháo xuống cặp kính râmto lớn trên mặt mình, để lộ ra cặp ánh mắt tuy rằng ti hí nhưng lại đặcbiệt thành khẩn vô cùng. Hắn khẽ liếc nhìn xuống đám phóng viên đang vôcùng hưng phấn, háo hức bên dưới, có chút ngoài ý muốn khi ngay từ đầuđã có người đưa ra một câu hỏi sắc bén như thế này, hơn nữa không ngờcái người đưa ra câu hỏi kia lại chính là Ngũ Đức tiên sinh của tờ Nhậtbáo Đặc khu Thủ Đô nữa.
Những ánh đèn pha chụp ảnh trong tay củađám phóng viên lại tiếp tục ba ba rung động liên hồi, những cái cameratần suất cao đã sớm bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ. Hứa Nhạc ở trênbục chủ tịch sau khi khẽ cúi đầu ngẫm nghĩ một khoảng thời gian cựcngắn, sau đó chống nhẹ tay xuống thành bàn, ngẩng đầu lên nhìn mọingười.
Hứa Nhạc nhìn thẳng xuống đám phóng viên đang đứng đầy bên dưới, cực kỳ đơn giản mà hồi đáp:
- Đúng vậy, buổi tổi ngày hôm qua, tôi đã từ chỗ tòa nhà Tổng cục Cảnhsát Liên Bang lấy thi thể của hắn ra. Điểm này tôi có thể hướng tới tấtcả mọi người mà xác nhận. mặt khác, tôi còn có thể nói cho các ngườibiết một thông tin nữa, chính là địa điểm mà hắn hạ táng, cũng tương đối tốt!
Tất cả đám phóng viên tin tức nhất thời lâm vào một trậnxôn xao bất an nhàn hạt. Bọn họ thật sự không thể nào ngờ nổi, Hứa Nhạckhông ngờ lại vô cùng trực tiếp mà thừa nhận mối quan hệ giữa chính mình cùng với vị hung phạm tham gia trực tiếp vào trận khủng bố tập kích kia như thế. Một vài vị phóng viên về mặt tình cảm hơi có chút khuynh hướng ngã về phía Hứa Nhạc một chút, thì trong lòng lại tràn ngập vẻ sầu locùng với khó hiểu nhìn chằm chằm lên trên bục chủ tịch trên kia, thầmnghĩ chẳng lẽ cậu không hiểu được nếu như cậu là như vậy, tương đươngchính là khiêu chiến giới hạn tâm lý cuối cùng trong lòng tất cả dânchúng Liên Bang hay sao?
Thế nhưng mặc dù trong lòng có sầu lokhó hiểu đến thế nào đi chăng nữa, thì đám phóng viên tin tức kia cũngđều phải dựa vào yêu cầu nghề nghiệp của chính mình, dùng tốc độ nhanhnhất viết giản lược lại từng câu từng chữ mà hắn đã nói ra, chuẩn bị sau đó truyền tải nguyên vẹn về cho tòa soạn báo hoặc là đài truyền hìnhcủa chính mình.
Ngay sau đó, một vị phóng viên tin tức đến từdiễn đàn báo chí Tam Lâm đã lợi dụng khoảng thời gian yên lặng ngắnngủi, giành trước nêu câu hỏi:
- Vì cái gì? Ngài hẳn là nên biết rõ ràng, làm như vậy chính là đã vi phạm Pháp luật Liên Bang a!
Chỉ là ba chữ vì cái gì vô cùng đơn giản, cũng đã bao hàm trong đó sự nghivấn mạnh mẽ đối với cái đáp án của tất cả những phóng viên tin tức ở nơi này, có lẽ là bao hàm cả tất cả những dân chúng Liên Bang đã sắp trànđầy sự bất bình bi thương đối với chuyện này rồi. Vì cái gì mà một vịanh hùng Liên Bang, lại không chịu tuân theo quân lệnh, tự mình chạy từĐại khu Tây Lâm trở về, liền chỉ vì muốn mai táng một tên phần tử khủngbố tội ác tràn ngập như thế?
- Về vấn đề pháp luật, cứ việc giaocho luật sư giải quyết là được rồi, còn câu trả lời của chính tôi đốivới câu hỏi này, chính là vì cái gì mà tôi phải làm như vậy…
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, khẽ mím môi lại, sau đó phi thường nghiêm túc mà kiên định hồi đáp:
- Bởi vì ở trong lòng của tôi, cái tên gia hỏa đã phóng vọt vào Tòa nhàNghị Viện kia không phải là phần tử khủng bố gì cả, lại càng không phảilà những thứ thất tao bát loạn như là gián điệp Đế Quốc như những ngườikhác nghi ngờ gì cả…
- Hắn tên là Thi Thanh Hải, chính là bằnghữu tốt nhất của tôi, chính là tên gia hỏa mà toàn bộ Liên Bang cần phải cảm tạ hắn nhất!
Thủ đô Nam Giao Châu, bên trong trung tâm vănhóa nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, trên những cái màn hình tolớn ở bên ngoài tòa kiến trúc liên tục lướt qua những hình ảnh phongcảnh xinh đẹp, những đóa hoa anh đào được quay chụp gần trong gang tấc, ở bên trong những luồng gió xuân tươi mát mà nở rộ rực rỡ nhất.
Còn bên trong gian hội nghị họp báo ở bên trong tòa kiến trúc kia lại hoàntoàn là một mảnh im lặng trầm mặc. Hệ thống máy lạnh trao đổi không khíbên trong gian phòng đã hoạt động hết công suất, thổi ra những luồng gió mát lạnh, tựa hồ như muốn đem bầu không khí bên trong gian phòng hoàntoàn ngưng kết lại hết. Đám phóng viên tin tức thì hoặc là cúi đầu xuống trầm mặc, hoặc là cắn nhẹ đuôi bút điện tử trong tay mình, hoặc là nhíu mày lại, hoặc là khẽ nhếch miệng lên, chăm chú lắng nghe từng câu từngchữ giản thuật đều đều mà đơn giản của Hứa Nhạc ở trên bục chủ tịch trên kia.
Đây là một câu chuyện xưa về một gã gián điệp của Thanh Long Sơn…
Gã gián điệp kia tên là Thi Thanh Hải, thời thơ ấu của hắn, gia đình hắnbởi vì một công ty xí nghiệp lớn nào đó bên trong Liên Bang phá sản màgặp phải tai ương ngập đầu. Hắn nhờ vào thành tích học tập xuất sắc nổitrội đứng đầu trường tiểu học mà thành công thi đậu trong kỳ thi tuyểnsinh vào trường Trung học trực thuộc Đại học Thủ Đô Liên Bang, sau đótiến thẳng vào Học viện Quân sự I tiến tu. Sau khi tốt nghiệp, hắn đượcphân phối đến Khoa IV Cục Điều Tra Liên Bang, phân cục Lâm Hải Châu.Tiền cảnh của hắn là một mảnh quang minh, thế nhưng mà ai cũng đều không biết rằng, từ ngay trong trường Trung học, hắn cũng đã được hệ thốngtình báo của Phiến quân Thanh Long Sơn thu nhận, đã trở thành một con cá rất lớn ở bên trong cái phiến biển sâu vô cùng nổi tiếng, thế nhưng lại không có bất cứ người nào từng gặp qua hình dáng của nó.
- Đốivới tất cả các vị mà nói, đối với tất cả những dân chúng bên trong LiênBang này mà nói, Thi Thanh Hải là một cái tên vô cùng lạ lẫm, hắn chínhlà một người xa lạ không hề có chút xíu bắt mắt nào cả.
- Cho nên khi mà bên phía Ủy ban Quản lý Thanh Long Sơn chính thức thừa nhận thân phận của hắn, hơn nữa còn xuất ra được những bằng chứng chính xác rằngđã sớm khai trừ hắn ra khỏi hàng ngũ của Thanh Long Sơn, thì các vị liền hết sức tự nhiên mà tin tưởng rằng, hắn chính là một tên gián điệp đãlụn bại, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ tiền đồ nào cả.
- Chonên các vị mới có thể vô cùng dễ dàng mà tin tưởng vào kết quả điều trado bên phía Chính phủ Liên Bang công bố ra. Hắn xông vào Tòa nhà NghịViện, không tiếc lấy sinh mệnh của mình để trả giá cũng muốn phải giếtchết Phó Tổng thống Bái Luân cùng với các vị Nghị viên tiên sinh khác,chính là một gã phần tử khủng bố điên cuồng, thần kinh đã bị thác loạn,hơn nữa còn bị một thế lực điên cuồng nào đó mà hiện tại tạm thời cònchưa thể tìm ra được tông tích phía sau thu mua để phá hoại Liên Bang…
- Nhưng mà nếu như các vị có thể biết hắn là ai.…
- Bản thân hắn anh tuấn, tiêu sái, thành tích vĩ đại đến mức hoàn toàn có thể tiến vào trong Hiệp hội Ba Nhất. Cặp mắt hoa anh đào kia của hắnhoàn toàn có thể mê chết tất cả những nữ nhân trong Liên Bang này. Tuyrằng trong câu chuyện mà tôi vừa kể, nghe qua giống như là tôi đã thayhắn tìm bạn trăm năm cho mình, nhưng mà lời nói này của tôi chính là sựthật. Chỉ cần hắn thật sự nguyện ý, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng lưuloát có được những địa vị cùng với tài phú khủng bố mà người bình thường không thể nào tưởng tượng ra nổi.
- Năm đó khi Mạt Bố Nhĩ tiênsinh chưa lên làm Tổng thống Liên Bang, đã cưỡi máy bay vận tải quândụng đáp xuống Thanh Long Sơn, hoàn thành một hiệp nghị đại hòa giảikhiến cho tất cả mọi người cũng đều phải cảm thấy kinh hỉ, chính là dohắn giúp ngài ấy hoàn thành công tác bố trí liên lạc.
- Bốn nămtrước đây khu Mạch Đức Lâm chết ở trong tòa nhà đại lâu Cơ Kim Hội HoànSơn Tứ Châu, chính là tôi cùng với hắn hỗ trợ lẫn nhau cùng động thủ.Tin tưởng rằng những đoạn video ghi hình trực tiếp đã được tiết lộ trong khoảng thời gian một năm trở lại đây, đã có thể giúp cho các vị tiêuhóa hết được những nỗi khiếp sợ do cái tin tức này mang đến, như vậy các vị cũng có thể đại khái hiểu được, hắn đã từng thay Liên Bang giảiquyết qua một cái phiền toái lớn nhất từng xuất hiện…
- Dưới tình huống âm thầm lặng lẽ không ai biết đến, Tổng thống tiên sinh đã hạlệnh đặc xá cho hắn. Sau đó hắn đảm nhiệm vị trí sĩ quan liên lạc củaDoanh đoàn I Đặc biệt cùng với Bộ Quốc Phòng Liên Bang, ở trên Tinh cầubị chiếm đóng xa xôi tại Đại khu Tây Lâm bên kia, hắn đã từng một mìnhmột súng, toàn thân ẩn nấp mấy ngày mấy đêm bên trong tuyết trắng, cầmtrong tay cái khẩu súng ống đã từng một phen nổ vang trước Tòa nhà NghịViện mấy ngày trước, không biết đã giết chết bao nhiêu sĩ quan cao cấpcủa Quân viễn chinh Đế Quốc.
- Nơi này chính là trung tâm văn hóa nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, hai năm trước đây, bộ phimphóng sự truyền hình tên gọi Tiểu đội 7 kia, chính là đã ở nơi này đạtđược toàn bộ giải thưởng vinh dự nhất. Tôi cùng với các đội viên của tôi được các vị dùng những thanh âm ủng hộ, hoan hô vang dội mà đẩy lên sân khấu, hưởng thụ tất cả những lễ ngộ cao nhất của toàn bộ Liên Bang.Trên thực tế, Thi Thanh Hải cũng đã từng cùng với đám đội viên chúng takề v tác chiến. Hắn cũng hoàn toàn có đầy đủ tư cách để được đứng bêndưới ánh đèn sân khấu này, chỉ có điều hắn lại lựa chọn đi vào bên trong bóng tối ẩn chứa phía sau ánh đèn sáng rọi kia.
Bên trong gianphòng họp nhất thời là một mảnh trầm mặc trong thời gian khá dài. Tronglòng đám phóng viên tin tức cũng không phải là không có những nghi vấnmuốn đưa ra để được giải đáp, chỉ có điều bọn họ nhìn thấy biểu tìnhtrên mặt của Hứa Nhạc rõ ràng có thể phán đoán ra được, hắn hẳn là vẫncòn rất nhiều lời muốn nói tiếp.
Hứa Nhạc nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm một chút, tiếp tục nói:
- Vừa rồi tôi đã từng nói qua, hắn chính là vị bằng hữu tốt nhất của tôi, cho nên sau khi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh trao quyền cho tôi tiến hành điều tra sâu xuống vào sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tậpkích, hắn vốn dĩ không có bất cứ nghĩa vụ gì phải phiêu lưu mạo hiểmtiến hành trợ giúp tôi cả, thế nhưng hắn lại một lần nữa đi vào bêntrong bóng tối, bắt đầu tiến hành điều tra cẩn thận chi tiết những cáimanh mối sắp sửa bị mọi người lãng quên mất.
Hơi thoáng tạm dừnglại một chút, Hứa Nhạc liếc nhìn một vòng đám phóng viên đang khôngngừng ghi âm cùng với viết tốc ký ở bên dưới, vô cùng nghiêm túc nói:
- Hắn vẫn luôn có thói quen hành tẩu bên trong bóng tối, thế nhưng so với bất luận kẻ nào cũng đều sáng rọi chói mắt hơn rất nhiều. Một người cótính cách giống như thế, căn bản không có khả năng là một phần tử khủngbố!
- Tôi hy vọng dân chúng Liên Bang có thể thấu hiểu được điểmnày. Tất cả những sự tình gì mà hắn làm, cũng đều có một cái lý do rõràng quang minh chính đại của nó. Cũng chỉ có những loại lý do như thếnày, mới có thể khiến cho hắn làm ra nhiều những chuyện tình ở trong mắt các vị cho rằng không thể nào tin nổi như thế.
Hắn nói đến lúcnày, rốt cuộc cũng đã có một vài phóng viên không thể kềm nén được cảmxúc trong lòng mình nữa, giơ tay lên xin được đưa ra câu hỏi:
- Cũng chính là sự kiện tập kích vào Tòa nhà Nghị Viện có phải không?
- Đúng vậy!
Hứa Nhạc bình thản hồi đáp.
Đám phóng viên tin tức rất dễ dàng từ bên trong những câu chữ này mà suyđoán ra được một cái kết luận khiến cho tất cả bọn họ cảm thấy vô cùngkhiếp sợ. Có người mang theo ngữ khí không thể nào tin nổi, cao giọnghỏi:
- Thượng tá Hứa Nhạc, chẳng lẽ ngài cho rằng Phó Tổng thốngLiên Bang, Bái Luân tiên sinh cùng với các vị Nghị viên kia có quan hệtrong chuyện Phi thuyền Cổ Chung Hào bị Hạm đội Đế Quốc tập kích nămxưa?
- Tôi không có nói như vậy, trên thực tế, tôi và Thi Thanh Hải vẫn còn đang một mực tiến hành điều tra.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị phóng viên đứng tỏng một góc khuất vừa mới nêu lên câu hỏi kia.
- Chuyện này hết sức hoang đường!
- Quả thật là có chút kỳ diệu khó hiểu!
Đám phóng viên tin tức nhất thời mang theo tâm trạng khiếp sợ quay sangnghị luận với đồng bạn của mình, khó có thể chấp nhận nổi cái thuyếtpháp kia của Hứa Nhạc. Tuy rằng mấy tháng trước đây bên trong Liên Bangcũng từng điều tra qua án tình về sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích năm trước, trong đó tựa hồ như quả thật cũng phát hiện ra một vàiđiểm đáng nghi ngờ vẫn chưa được giải thích rõ ràng. Thế nhưng nếu nhưnói là Phó Tổng thống Liên Bang cũng tham gia vào sự kiện này, thật sựlà khiến cho người khác khó có thể tưởng tượng nổi.
- Quá trình điều tra lần trước bởi vì những nguyên nhân mà tất cả mọi người đều biết, cho nên bị bắt buộc phải ngừng hẳn lại…
Hứa Nhạc liếc nhìn đám phóng viên một cái, chậm rãi nói:
- Lúc đó tôi cùng với Thi Thanh Hải cũng đã nắm được trong tay một vàichứng cứ nào đó, nhưng thật đáng tiếc chính là chúng ta cũng không có cơ hội tiếp tục điều tra sâu xuống nữa.
- Căn cứ vào những tin tứcđưa ra từ bên phía Bộ Quốc Phòng bên kia, thì ngài rời khỏi Đại khu TâyLâm cũng đều không nhận được sự phê chuẩn của Quân khu I, chuyện này đãvi phạm nghiêm trọng đến những điều lệ kỷ luận Quân đội Liên Bang rồi!
Phóng viên Ngũ Đức đã trầm mặc suốt một khoảng thời gian dài, bàn tay khẽxoay xoay một chút cây bút điện tử quen thuộc của mình, có chút trầmngâm suy nghĩ, lớn tiếng hỏi:
- Không quan tâm đến chuyện có thểbị quân pháp xử trí, cũng phải kiên trì quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển,mục đích chân chính trong chuyện này là cái gì? Chỉ vì muốn thay vị bằng hữu này của ngài rửa sạch sự oan khuất hay sao? Hay là nói ngài muốntiếp tục công tác điều tra đã bị gián đoạn lần trước?
- Tôi đãthỉnh cầu Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh một lần nữa trao quyền chotôi, được phép khởi động trở lại công tác điều tra đối với sự kiện Phithuyền Cổ Chung Hào bị tập kích.
Hứa Nhạc chậm rãi trả lời:
- Nếu như có những phát hiện hoặc là những chứng cứ xác thực gì mới, tôisẽ ở trong phạm vi quy định cho phép của Đệ Nhất Hiến Chương, trong thời gian sướm nhất thông báo cho toàn thể các vị có mặt ở đây!
Đámphóng viên tin tức ở bên trong hội trường theo bản năng khẽ nhíu mày phe phẩy đầu mấy cái, quả thật không chút hài lòng, hoặc là nói không hềđồng ý đối với sự tưởng tượng của Hứa Nhạc về cục diện sau này.
- Một khi đã là như vậy, thế thì vì cái gì ngay trước khi đạt được sựtrao quyền lần thứ hai của Tổng thống tiên sinh trong việc tiến hànhđiều ra án tình, ngài lại muốn trước tiên tổ chức buổi họp báo tuyên bốtin tức ngày hôm nay như vậy? Hoặc là nói tổ chức một buổi họp báo tuyên bố tin tức như thế này, mục đích chính của ngài là muốn làm cái gì?
Phóng viên Ngũ Đức cực kỳ linh mẫn phát giác ra được vấn đề trong chuyện này, tiếp tục mở miệng đặt câu hỏi.
- Tôi chỉ là nghĩ muốn chính thức thông báo cho những người nào đó…
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy chiếc camera đặt ở gần nhất, giống hệt như đang nhìn chằm chằm vàokhuôn mặt của đám đại nhân vật Quân đội đang bắt đầu gia nhập vào giớiChính trị Liên Bang ở phía sau màn ảnh kia vậy, thoáng khẽ tạm dừng lạimột chút, sau đó vô cùng nghiêm túc mà kiên định nói:
- Ta đã trở lại rồi, hơn nữa lại sắp sửa bắt đầu tiếp tục điều tra một lần nữa, các người… đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa?
o0o
Sau khi buổi họp báo tuyên bố tin tức chấm dứt xong, thì sắc trời cũng đãgần đến hoàng hôn rồi. Ngày thứ hai sau khi Hứa Nhạc quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển cứ như vậy mà vội vàng khẩn trương trôi qua trong tĩnh lặng. Những cái bóng râm to lớn của tòa kiến trúc cao lớn, cùng với nhữngtảng mây trời đỏ rực náo nhiệt trên bầu trời hỗn hợp lại thành một mảnhhỗn tạp với những sắc thái vằn vện rõ ràng. Những đóa hoa anh đào vốn dĩ đã có một màu đỏ hồng, vào thời khắc này lại đột nhiên trở nên đỏ tươitiên diễm lên một trận.
Đám phóng viên tin tức tụm năm tụm ba rời khỏi khu trung tâm văn hóa nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, thếnhưng lại cũng không có bất cứ kẻ nào vội vã chạy trở về tòa soạn báohoặc là đài truyền hình của chính mình cả, mà là lựa chọn kêu gọi nhữngđồng nghiệp quen biết, hoặc là những người đồng hành của mình cùng nhauđi đến những quán rượu nhỏ xung quanh đó làm vài chén rượu.
Những tin tức mà bọn họ vừa nghe được trong buổi họp báo tuyên bố tin tức này cũng mang đầy đủ tính nổ mạnh vô cùng nóng sốt, thế nhưng mà lại khôngcó biện pháp gì để mà chia xẻ với những người khác cả, mà phải lập tứccùng với những người đồng nghiệp, đồng hành của mình tiến hành giảngthuật lại vô số những nghi vấn vô cùng kịch liệt trong lòng mình, biểuđạt mạnh mẽ những sự khiếp sợ trong đầu của mình.
Dưới tình huống khi mà Hứa Nhạc không có đưa ra được những chứng cứ chính xác để chỉchứng, thì một tờ báo truyền thông cho dù có tôn sùng sự tự do tin tứcđến như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không có khả năng đăng lên cáitin tức rằng Phó Tổng thống Liên Bang đang bị hiềm nghi cùng với Hạm đội Đế Quốc cấu kết ám sát một vị đại nhân vật bên trong Liên Bang được.Chuyện đó cùng với những sự áp lực từ bên phía Chủ quản Thông tin củaDinh thự Tổng Thống cũng hoàn toàn không có chút quan hệ nào cả, mà làdo những người hành nghề tin tức chuyên nghiệp như bọn họ, muốn bọn họđưa ra bất cứ tin tức gì thì cũng yêu cầu bọn họ có chứng cứ xác thựcmới được. Mà trước mắt đối diện với bầu không khí toàn thể Liên Bangđang tiến hành ai điếu Phó Tổng thống Liên Bang như thế này, chính làmột cái lớp rào chắn vô hình ngăn cản bọn họ đưa cái tin tức này ra.
Hứa Nhạc cũng không có rời khỏi tòa nhà trung tâm văn hóa nghệ thuật Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, lúc này đám đội viên của Tiểu đội 7 đã sớm tản ra bốn phía xung quanh tòa kiến trúc này, khống chế toàn bộ những địa điểm bắn tỉa có khả năng gây nguy hiểm, ở bên trong ánh tịch dương chiều tà, bên ngoài cửa sổ đảm bảo sự an toàn của hắn, còn hắn thì lại ở trongphòng hội nghị, cùng với Phóng viên Ngũ Đức hạ giọng trò chuyện vớinhau.
- Vì cái gì lại một phen lưu một mình tôi ở lại như vậ?
Phóng viên Ngũ Đức nghi hoặc hỏi.
- Bởi vì tôi thật sự tín nhiệm các vị. Chẳng qua là tôi vỗn nghĩ rằng Chủ biên Bob hẳn là cùng với ngài đến đây…
Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, giải thích:
- Xem ra độ nóng sốt về tin tức của tôi cũng không đủ để hấp dẫn Chủ biên tiên sinh tự mình xuất mã a!
Phóng viên Ngũ Đức khẽ nhún nhún vai, ngữ khí có chút trào phúng, nói:
- Trong hai năm nay, cậu đã ba lần từ chối lời đề nghị được phỏng vấntrực tiếp của tôi… hiện tại lại nói rằng tin tưởng chúng tôi… Ngàn vạnlần không nên nói rằng nguyên nhân đây là bởi vì nhóm chúng tôi đã tiếnhành buổi phỏng vấn cuối cùng của Quân Thần lão nhân gia a!
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, thoáng trầm mặc, một lát sau mới mở miệng nói:
- Có nhớ rõ, vừa rồi tôi có từng nhắc tới chuyện tình của Mạch Đức Lâmhay không? Lúc ấy trong toàn bộ giới tin tức của cả Liên Bang này, cũngchỉ có tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô của các ngài là dám nghi ngờ vị lãonhân kia, thậm chí còn tiến hành đi điều tra ông ta nữa.
- Nếunhư cái vị bằng hữu kia của cậu… cái gã Thi Thanh Hải kia, thật sự là đã từng giam gia vào sự kiện ám sát Mạch Đức Lâm, như vậy tôi sẽ cẩn thậnsuy nghĩ chuyện tín nhiệm đối với hắn. Chẳng qua là cái loại tín nhiệmnày cũng không nhiều cho lắm, bởi vì theo như ý kiến của tôi, thì cáimàn biểu diễn lãnh huyết vô tình của hắn ở bên trong Tòa nhà Nghị Việnkia, thật sự không giống như là một người theo chủ nghĩa lý tưởng như là những lời cậu vừa nói khi nãy.
Phóng viên Ngũ Đức chậm rãi châmmột điếu thuốc lá, đưa lên miệng hút mạnh mấy cái, ở bên trong làn khóithuốc lá gay gay sống mũi, ngữ khí mang theo một tia kiêu ngạo nhànnhạt, chậm rãi nói:
- Nhắc lại chuyên án Mạch Đức Lâm năm đó, tôi đã từng dẫn theo một đám phóng viên cho săn ở khắp nơi trên Tinh cầu S2 tra xét mấy chục ngày trời, hẳn xem như là chuyện tình đáng đắc ý nhấttrong sự nghiệp phóng viên của tôi…
Hứa Nhạc nhắm nhìn những bóng râm hình đóa hoa do ánh sáng bên ngoài chiếu rọi qua lớp cửa sổ thủytinh trang trí sặc sỡ, đột nhiên mở miệng nói:
- Trước khi ôngtiến hành điều ra, hẳn là đã nhận được một bản văn kiện điện tử điều tra chi tiết về Mạch Đức Lâm, có phải không?
Cặp mày của Ngũ Đức khẽ nhíu lại một chút, hai đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá không kềmđược khẽ rung nhẹ một cái, không rõ vì nguyên nhân gì mà đối phương lạibiết được chuyện tình này. Trên thực tế mãi cho đến ngày hôm nay, ông ta vẫn còn chưa biết được cái người thần bí đã đem cái bản văn kiện điệntử kia gửi đến tòa soạn Nhật báo Đặc khu Thủ Đô năm đó là ai.
- Toàn bộ những thứ đó đều là do Thi Thanh Hải một mình điều tra ra cả!
Hứa Nhạc khẽ mỉm cười nhìn vị sắc mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ của Phóng viênNgũ Đức. Hắn từ bên trong túi áo quân dụng trên người mình lấy ra mộtkhối con chíp vi mạch điện tử nho nhỏ, đưa cho ông ta:
- Vừa rồitrên buổi họp báo tin tức, tôi nói rằng chúng tôi vẫn còn chưa điều trara chứng cứ xác thực gì, kỳ thật là đã nói dối. Bên trong con chíp vimạch này cấu giấu toàn bộ những bằng chứng chính xác, có thể chỉ chứngrõ ràng chuyện Phó Tổng thống Bái Luân cùng với các vị Nghị viên kia cóliên quan trực tiếp trong chuyện Phi thuyền Cổ Chung Hào.
- Tôicó thể một phen đem những cái chứng cứ nào giai lại cho ngài, chính làbởi vì tôi tin tưởng ngài cùng với Chủ biên Bob. Mà nguyên nhân tôi tintưởng các ngài, chính là bởi vì tôi và Thi Thanh Hải cùng với các ngàituy rằng cũng chưa từng sóng vai tác chiến với nhau, thế nhưng xác thựcđã từng cùng nhau chiến đấu trên cùng một trận tuyến!
Phóng viênNgũ Đức sau khi thoáng trầm mặc một lúc sau, mới thong thả mà cẩn thậnđem điếu thuốc lá trong tay mình dập tắt đi, mạnh mẽ hít thật sâu mấyhơi, vẻ mặt ngưng trọng tiếp nhận con chíp vi mạch, nghiêm túc nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]