Chương trước
Chương sau
Bên trong gian văn phòng Bộ trưởng rộng lớn của tòa nhà Bộ Quốc Phòng,ánh nắng mùa xuân trên con phố xa xa hơi có chút gian nan xuyên thẳngqua một khoảng cách xa xôi, có chút đáng thương rơi thẳng lên trên lớpcửa sổ thủy tinh trên tòa nhà. Trâu Bộ trưởng bình tĩnh buông tách tràtrong tay xuống, đưa tay khẽ xoa xoa nhẹ sống mũi, nơi đã bị hai cáichống đỡ của cặp mắt kính đè nén biến thành một mảnh hồng hồng nhạt, nởnụ cười nói:

- Phải biết rằng hiện tại bên trong Chính phủ đã cóngười đưa ra lời nghi ngờ, vì cái gì mà sau khi Thi Thanh Hải ở bêntrong Nghị Viện giết chết nhiều người như vậy, lại có thể hoàn toànkhống chế Úc tử làm con tin đi ra khỏi đó một cách bình thản như thế…Thậm chí ta còn nghe nói, còn có người bắt đầu đưa ra ý kiến, muốn mờichuyên gia đọc khẩu hình đến xem thử xem, cuối cùng Úc tử đến tột cùngđã nói những gì với gã bằng hữu kia của cậu nữa…

Cái cặp mày rậmrạp giống hệt như thanh phi đao của Hứa Nhạc kia nhịn không được khẽnheo lên một chút, biến thành một thanh phi đao vừa mới xuất ra khỏi vỏvậy. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào mớ nước trà vẫn chưa vơi đi chútnào bên trong ly trà của chính mình, theo bản năng lắc lắc đầu một chút.

Một lát sau đó, hắn khẽ trầm giọng hỏi:

- Phu nhân… hiện tại là có ý tứ như thế nào? Tôi đã một phen đem tất cảnhững sự tình mà tôi đã biết, toàn bộ nói lại cho bà ta biết rồi. Nhưvậy sau khi biết được toàn bộ những chân tướng phía sau sự kiện Phithuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh kia, bà ta cùng với mấy cái gia tộc khác sẽchuẩn bị làm như thế nào?

Rất nhiều năm trước đây, ở trên ngườicủa Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh mãi vẫn luôn có sắc thái vôcùng rõ ràng của Thai Gia. Từ sau khi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinhthành công nhậm chức Tổng thống Liên Bang, thân là một bộ phận bên trong hiệp nghị chính trị phía sau màn, Trâu Ứng Tinh liền trực tiếp trởthành Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Liên Bang. Lúc ấy ông ta thậm chí còn cóthể được xem như là người phát ngôn cực kỳ cường thế của phía sau hậusơn núi Mạc Sầu ở trong Chính phủ cùng với Quân đội Liên Bang.

Chỉ có điều từ sau khi ông ta ngồi ở trên vị trí Bộ trưởng Bộ Quốc Phòngnày, dần dần triển lộ ra năng lực quyết đoán của chính mình, ông ta liền đạt được sự nhận thức kính trọng cùng với tán đồng và tán thưởng củaTổng thống tiên sinh cùng với rất nhiều những quân nhân sĩ quan bêntrong Liên Bang. Cái sắc thái phe phái ở trên người của ông ta cũng đãdần dần phai nhạt đi rất nhiều.

- Phu nhân cùng với đám lão giàkia hiện tại vẫn là lựa chọn tiếp tục quan sát theo dõi chuyện này. Dùsao thì tác phong cùng với hình tượng của vị Tướng quân kia từ trước cho đến nay vẫn luôn rất tốt. Hơn nữa hiện tại những thương tổn cũng cònchưa có chạmlợi ích trực tiếp của những cái gia tộc mạnh mẽ này. Thân là những gia tộc ngàn đời đã và đang âm thầm ảnh hưởng, thậm chí là khốngchế cả xã hội Liên Bang trong vô số những năm qua, đại khái là cái trậnbão táp trào lưu tư tưởng trong mấy năm gần đây ở trong mắt của bọn họcũng chỉ là một cái trò chơi nhàm chán nào đó lặp lại mà thôi. Nhưng màbọn họ vốn dĩ lại không có chịu suy nghĩ cẩn thận, một khi Quân đội Liên Bang nắm trong tay lực lượng cùng với súng đạn đã bắt đầu đột biến bãotáp, đó chính là một cục diện nguy hiểm trong lịch sử này chưa từng cóbao giờ phát sinh ra.

Trâu Bộ trưởng nhàn nhạt trào phúng, chậm rãi nói:

- Có còn nhớ rõ câu nói trước kia ta đã từng nói với cậu hay không? Quânđội tuyệt đối sẽ không cho phép có được tư tưởng của chính mình. Một khi cái loại tình huống này thật sự phát sinh, như vậy sẽ liền trở nên phithường đáng sợ!

- Lão nhân gia cũng đã từng nói qua những lời nói giống như thế nào. Thân là một gã quân nhân sĩ quan của Liên Bang, tôimãi vẫn luôn ghi nhớ rõ ràng trong lòng mình.

Hứa Nhạc trả lời.

- Tôi thật sự cao hứng với việc cậu có thể nhớ rõ, và cũng vô cùng thấtvọng với phần lớn những quân nhân sĩ quan đã quên đi điều này.

Trâu Bộ trưởng khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía cửa sổ bên ngoài kia, có chút lạnh nhạt, nói:

- Có một vài chuyện tình có lẽ cậu còn chưa biết. Mấy tiếng đồng hồ trước đây, Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải đã từ chỗ Bệnh viện Trung ương Lục quânđược thuyên chuyển đến một bệnh viện chuyên dụng bên trong Quân khu Ikia. Bản báo cáo từ chức cùng với giấy chuẩn đoán y học của ông ta, đãđược chia ra làm hai phần, đẩy đến trên bàn của ta cùng với Tướng quânLý Tại Đạo!

Bản thân Hứa Nhạc chính là quân nhân sĩ quan cấp bậcPhó Sư Đoàn trưởng cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 17, càng chính xác hơn nữa mà nói, hắn chính là Sư Đoàn trưởng trong tương lai của Sư đoànThiết giáp 17 đang được bên phía Quân đội Liên Bang dụng tâm bồi dưỡngra, bất chợt biết được tin tức này, hắn rốt cuộc khó có thể bảo trì được cảm xúc bình tĩnh trong lòng mình. Hắn đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, cặp môi khẽ run rẩy một trận, tựa hồ như muốn hỏi cái gì đó, nhưng lạichung quy cũng không thể nào hỏi ra được.

Vị Sư Đoàn trưởng VuLâm Hải xuất thân là một gã đầu bếp kia, nhìn qua giống hệt như là mộtngười hiền lành hoàn toàn vô hại, thế nhưng trên thực tế ông ta lạichính là người đại biểu cuối cùng của thế hệ quân nhân sĩ quan vĩ đạicủa Quân Thần Lý Thất Phu năm xưa. Ở trong tràng chiến tranh giữa LiênBang cùng với Đế Quốc, ông ta đã suất lĩnh Sư đoàn Thiết giáp 17 mớikhông tiếng không vang mà đạt được một hồi rồi lại đến một hồi thắng lợi rực rỡ, khôi phục lại mảnh vinh quang vô thượng của một chi Sư đoàn bất bại năm xưa… Kết quả, hiện tại lại không viết vì nguyên nhân gì mà lạibị bức bách phải tách rời khỏi cương vị chiến đấu của chính mình!

- Mấy ngày trước đây, Tướng quân Lý Tại Đạo đã đặc biệt đi đến Sư Bộ củaSư đoàn Thiết giáp 17 mới, cùng với Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải gặp mặtriêng với nhau. Còn về chuyện hai người bọn họ đã nói với nhau cái gì,cũng không có bất cứ ai biết cả.

Trâu Bộ trưởng mở miệng nhắc nhở một câu.

Hứa Nhạc chậm rãi cúi thấp đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu mà có chút chua xót.

Tướng quân Lý Tại Đạo thân là đứa con trai duy nhất của Quân Thần Lý ThấtPhu, như vậy thì những vị đại lão quân đội thế hệ trước đây giống như là Tướng quân Mại Nhĩ Tư cùng với Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải vậy, mặc dù có lẽ cũng sẽ không đồng tình với ý tưởng của Tướng quân Lý Tại Đạo, nhưng mà nếu như một khi tiến đến thời điểm xung đột kịch liệt, bọn họ cuốicùng cũng sẽ nhớ tới chuyện Lý Tại Đạo là hậu nhân của ai… Làm ra sự lựa chọn trầm mặc mà thoái nhượng như thế, quả thật cũng sẽ không khiếnngười khác cảm thấy ngoài ý muốn hoặc là khiếp sợ gì cả.

Tại ngay cái thời khắc như thế này, Hứa Nhạc rất tự nhiên nhớ tới khoảng thờigian chính mình cùng với lão nhân gia ở Phí Thành cùng nhau tắm suốinước nóng, cùng nói chuyện, nhớ tới những ánh đèn chụp sáng choang phíatrước trang viên Phí Thành kia, thậm chí lại còn nhớ rõ ràng nụ cười ônhòa ngay lúc đó của Lý Tại Đạo nữa. Người nối nghiệp của Quân Thần sao?Lúc đó toàn bộ Liên Bang tựa hồ cũng đều cho rằng Hứa Nhạc hắn chính làngười nối nghiệp do đích thân Quân Thần lão nhân gia lựa chọn, nhưng mànếu như một khi Lý Tại Đạo đứng ra, như vậy sẽ còn có ai một phen chorằng là như vậy nữa đâu?

Đây là một cái sự thật vô cùng đáng trào phúng cũng như vô cùng đau xót. Mặc dù Lý Thất Phu có là Quân Thần củaLiên Bang đi chăng nữa, thế nhưng một khi đã rời khỏi thế giới này rồi,cũng không có biện pháp nào mà quyết định người nối nghiệp của chínhmình đến tột cùng là ai nữa.

Trâu Bộ trưởng nhìn thẳng vào gương mặt của Hứa Nhạc, tiếp tục nói:

- Đối với sự từ chức của Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải, bản thân cậu thì bịđuổi giết, xem ra vì để khống chế hoàn toàn Quân đội, những người nào đó thật sự đã mất đi lý trí rồi, đã trở nên vô cùng điên cuồng rồi.

Hứa Nhạc chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên mở miệng, vô cùng nghiêm túc, hỏi:

- Trước kia, ngài có bao giờ tưởng tượng qua rằng, Tướng quân Lý Tại Đạo… lại chính là vị lĩnh tụ chân chính của phái cấp tiến kia không?

- Chưa bao giờ…

Trâu Bộ trưởng thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới hồi đáp:

- Ta mãi vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là một nhà lý luận quân sự ôn hòa đáng được mọi người tôn kính mà thôi. Ta rất khó có thể một phen đem nhữngchuyện âm mưu cùng với ám sát như thếà liên hệ cùng một chỗ với hắn cả.

- Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua cái loại khả năngnày có thể xảy ra cả… Nhưng mà không thể ngờ được, chuyện tình không cókhả năng xảy ra nhất, lại biến thành sự thật như vậy.

Hứa Nhạc khẽ thấp giọng trả lời.

- Cậu có định cùng với Lý Tại Đạo gặp mặt nhau hay không?

Cặp mày hoa râm của Trâu Bộ trưởng hơi hơi nhíu lại một chút, hỏi.

- Không! Hiện tại gặp mặt cũng đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi!

Hứa Nhạc khẽ lắc đầu mấy cái, sau đó mới tiếp tục nói:

- Theo như những lời vừa rồi ngài mới nói đó, ông ta cùng với đám ngườikia cũng đã mất hết lý trí rồi, đã lâm vào bên trong một sự điên cuồngkhông có chút lý trí nào nữa… Theo như lời của tôi mà nói, loại mất tríđiên cuồng này chính là đại biểu cho thấy bọn họ đã bắt đầu sợ hãi rồi,bắt đầu kinh hoảng rồi.

Sau khi hắn thoáng ngẫm nghĩ một lát sau, mới tiếp tục nói:

- Tôi dự định sẽ mời tụ hội một buổi tuyên bố tin tức, thời gian vốn định là vào sáng ngày mai. Nhưng mà tôi nghĩ muốn sớm dời lại vào ngày hômnay luôn.

- Hãy đi đi, nhớ chú ý sự an toàn của chính mình.

- Xin ngài cũng nhất định phải chú ý đến sự an toàn của chính mình!

- Cố gắng giết chết cậu, chính là bởi vì cậu có năng lực cùng với khả năng uy hiếp đến sự an toàn của bọn họ…

Trâu Bộ trưởng khẽ mỉm cười, hồi đáp:

- Ta tựa hồ như không có cái loại năng lực như thế này, cho nên ta so với cậu càng an toàn hơn rất nhiều.

Hứa Nhạc khẽ do dự một lát, mở miệng hỏi:

- Bọn họ muốn bức bách ngài từ chức, ngài chuẩn bị sẽ ứng phó như thếnào? Có muốn cùng với Thai phu nhân thương lượng qua một chút hay không?

- Mặc dù quả thật phu nhân cùng với đám gia tộc bên kia có thể xâm nhậpcùng với ảnh hưởng đến những cơ cấu chính trị bên trong Chính phủ LiênBang, nhưng mà lực ảnh hưởng của bọn họ đối với Quân đội lại cực kỳ hữuhạn. Dù sao thì Quân đội chân chính trở nên cường đại, là chuyện tìnhtrong Hiến lịch này, hơn nữa trên cơ bản là trở nên cường đại dưới ánhmắt quan tâm đặc biệt của Quân Thần lão nhân gia.

Trâu Bộ trưởng cảm khái nói:

- Cho nên cũng chỉ có bên phía Phí Thành Lý Gia mới có thể thật sự ảnhhưởng đến Quân đội Liên Bang. Đương nhiên, Tây Lâm Chung Gia cũng có thể có loại năng lực này. Chỉ là thật đáng tiếc, cái gia tộc này cũng không có cố ý ngăn cản thậm chí còn cúi đầu căm chịu sự trình diễn của cái vở bi kịch này.

- Nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chức!

Trâu Bộ trưởng vô cùng bình tĩnh, nói:

- Vào thời điểm khi mà những người nào đó vội vàng tiến hành tranh đoạthoặc là củng cố quyền lực mạnh mẽ của chính mình nhằm để thực hiện cáidã tâm hoặc là cái lý tưởng của bọn họ, cuối cùng cũng phải cần có người nào đó nhớ đến, ở tiền tuyến, ở bên trong cái Tinh vực Đế Quốc xa xôikia, đã có mấy chục vạn binh lính Liên Bang đang đẫm máu chiến đấu hănghái với quân địch.

- Bọn họ cũng cần phải có cấp dưỡng, cần phảicó đạn dược, cần phải có Robot… Bọn họ thật sự không quan tâm là ai sẽđạt được thắng lợi về mặt danh nghĩa giữa chiến trường chính trị tại Thủ Đô Tinh Quyển, mà đây đúng là trách nhiệm của Bộ Quốc Phòng chúng ta.

Ông ta nhìn chằm chằm vào gã quân nhân sĩ quan Liên Bang trẻ tuổi, khẽ mỉm cười, nói:

- Cho nên ta sẽ không bao giờ từ chức, ta sẽ giống như một gã tiểu tử vừa mới lâm vào mối tình đầu vậy, đem cái da mặt dày của mình mà ngồi chặtlại trên vị trí Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng này, tranh thủ hết sức mình cóthể ở tiền tuyến làm một vài chuyện tình gì đó.

Hứa Nhạc hướng về phía vị Tương quân duy nhất bên trong Quân đội Liên Bang chân chính cóđược phong độ của một vị học giả mà kính chào thật tâm.

o0o

- Thượng tá Hứa Nhạc!

- Thượng tá Hứa Nhạc!

Dưới sự bảo vệ vô cùng cảnh giác của đám đội viên Tiểu đội 7, Hứa Nhạc đi ra khỏi thang máy, chuẩn bị xuyên qua đại sảnh rộng lớn ở lầu một tòa đạilâu Bộ Quốc Phòng. Đám quân nhân sĩ quan trên đường gặp phải cũng đều vô cùng kinh ngạc liếc nhìn về phía hắn, hoặc là vui sướng hoặc là khẩntrương mà khẽ cúi đầu, ân cần thăm hỏi. Bản thân hắn hiện tại vốn nênđang ở Tây Lâm chấp hành nhiệm vụ, vì cái gì hiện tại đột nhiên lại xuất hiện ở Đặc khu Thủ Đô cơ chứ?

Cơ hồ là đồng thời trong lúc đó,từ phía bên kia cánh cửa xoay vô cùng hoa lệ của đại sảnh Bộ Quốc Phòngcũng truyền đến một trận thanh âm cúi chào hưng phấn dày đặc cùng vớitiếng bước chân ồn ào rầm rập.

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh!

- Chào ngài, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh!

Dưới sự vây quanh của đám quân nhân sĩ quan Sư đoàn Thiết giáp 7, Đỗ ThiếuKhanh trên người mặc một kiện quân phục Tướng quân thẳng thớm không mộtchút nếp nhăn đột nhiên từ ngoài cửa bước vào. Đám quân nhân sĩ quanđang ôm văn kiện bận rộn đi lại bên trong đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng nhất thời cả kinh, rất nhanh đứng nghiêm tiến hành kính chào.

Không biết là Đỗ Thiếu Khanh cùng với các quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 hôm nay đang muốn chấp hành công vụ gì hay là muốn mở hội nghịnội bộ gì, nhưng mà tóm lại ngay tại thời điểm Hứa Nhạc vừa mới chuẩn bị rời khỏi đại sảnh Bộ Quốc Phòng, hắn và đám quân nhân sĩ quan của hắnlại xuất hiện bên trong đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng.

Đồng thời ngay khi Đỗ Thiếu Khanh bắt gặp Hứa Nhạc, Hứa Nhạc cũng đã chú ý đến sự xuất hiện của Đỗ Thiếu Khanh. Bên trong cặp mắt của hai người mơ hồ ẩnhiện xuất hiện một tia quang mang nhàn nhạt, thế nhưng lại không có bấtcứ ai trước tiên dừng lại cước bộ cả, mà ngược lại, những bước chân củabọn họ lại đặc biệt có vẻ kiên nghị cùng với ổn định hơn nữa, không cólấy một tia chậm rãi nào cả.

Hai người dẫn đầu bọn họ không códừng lại, cho nên đám quân nhân sĩ quan bên người bọn họ cũng tự nhiênkhông có dừng lại, đều hết sức tự nhiên bùng phát nên một loại cảm giácmạnh mẽ ngoan cường lạnh lùng đến thấu xương. Ánh mắt bọn họ nhìn thẳngvề phía trước, mạnh mẽ bước đi, tựa hồ như trong mắt cũng chẳng hề có sự tồn tại của đối phương.

Nhìn thấy một màn đột nhiên phát sinhgiữa đại sảnh Bộ Quốc Phòng như thế này, lại liên tưởng đến vô số nhữnglời đồn mấy năm gần đây phát sinh bên trong Quân đội của Liên Bang, lạinhớ tới đủ mọi chuyện phát sinh giữa Hứa Nhạc cùng với Đỗ Thiếu Khanh kể từ buổi quân diễn Ngày Tốt Nghiệp cho đến gần đây. Toàn bộ sự ồn ào bên trong đại sảnh Bộ Quốc Phòng nhất thời chợt biến thành một mảnh imlặng. Bên trong đại sảnh vốn đã rộng rãi có vẻ lại càng thêm rộng rãihơn, chỉ có thể nghe thấy được tiếng giày quân dụng đạp ba ba ba ba trên mặt đất của hai bên, thanh thúy rung động, càng ngày càng tiến lại gầnnhau.

Trên mặt đất ngay chính giữa trung ương đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng có một cái quân hiệu Liên Bang khổng lồ khảm chìm trên mặtđất, chính là do một loại hợp kim tổng hợp cùng loại với vỏ đạn chuyêndụng cứng rắn khảm chìm xuống bên dưới mặt đất tạo thành. Dưới ngọn đènchiếu rọi, cái quân hiệu kia phát ra quang mang lãnh liệt giống nhưnhững tia kiếm sáng vậy. Khi mà Hứa Nhạc cùng với Đỗ Thiếu Khanh bướcvào bên trong phạm vi của chiếc quân hiệu Liên Bang kia, cơ hồ là đồngthời dừng lại cước bộ.

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh!

- Thượng tá Hứa Nhạc!

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu chào, Đỗ Thiếu Khanh cũng cúi người hoàn lễ, sau đó giữa hai người là một trận trầm mặc.

Ánh mắt Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp kính râm đặt trên mũi của Đỗ Thiếu Khanh, sau đó nói:

- Vừa rồi tôi mới nghe qua một câu nói, nghĩ muốn chuyển giao lại chongài: Bên trong Quân đội, không nên có những tư tưởng riêng của chínhmình, bởi vì cái loại tình huống này sẽ rất nguy hiểm.

Biểu tìnhcủa Đỗ Thiếu Khanh vô cùng lạnh lùng, hai tay khẽ chắp lại sau người, tư thế đứng thẳng lên giống hệt như là một gốc băng tùng lạnh lùng cuốicùng còn sống lại bên trong dòng sông băng.

Đỗ Thiếu Khanh chậmrãi gỡ xuống cặp kính râm trên mắt mình, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, hồi đáp:

- Chỉ là một câu nóikhái niệm rút ra từ bên trong những vở hài kịch chính luận của Tịch Lặcmà thôi, cậu nghĩ thấy ta cần cậu đến nói cho ta biết hay sao?

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp mắt cùng với mái tóc rõ ràng càng có thêmkhá nhiều những sợi tóc bạc so với mấy tháng trước đây, chậm rãi nói:

- Bên trong lịch sử đã từng ghi nhận lại rất nhiều những sự tình rồi. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở ngài một câu, bất luận là đến thời điểm như thếnào đi chăng nữa, ngài cùng với bộ đội của ngài ít nhất phải nhớ kỹ mộtchút. Thiên chức của quân nhân sĩ quan chính là phục tùng mệnh lệnh… Dựa theo quy định của Đệ Nhất Hiến Chương, chính là phải hoàn toàn phụctùng mệnh lệnh của Chính phủ dân tuyển của Liên Bang!

Nghe thấycâu nói đó, trên biểu tình cực độ lạnh lùng của Đỗ Thiếu Khanh đột nhiên có một tia biến hóa vô cùng quái dị. Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên một chút, tựa hồ như là muốn mỉm cười, nhưng mà chung quy lại vẫn là biếnthành một tia lãnh liệt cực độ:

- Thượng tá Hứa Nhạc, cậu nênbiết rõ ràng nhất cấp bậc hiện tại của chính cậu, không cần cậu phảikhông ngừng lải nhải giống như một ả đàn bà ngoài chợ cá như vậy. Tacũng biết rõ ràng thiên chức của quân nhân là cái gì!

Bên trongđại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng, hai đám quân nhân sĩ quan đứng ở saulưng hai người bọn họ đối diện nhau mà đứng một cách chặt chẽ. Tuy rằngbọn họ cũng không có khả năng rút súng ra chỉa thẳng vào nhau được,nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được bên trong không khí tràn ngập một mùi hương vị cay nồng như hai viên đạn đang dùng tốc độ cực cao đậpthẳng vào nhau, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể có một viên đạnnào đó bị nghiền áp thành những bụi phấn vậy.

Cục diện ngày hômnay đã càng ngày càng trở nên rõ ràng rồi. Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sưđoàn Thiết giáp 7 của hắn đúng chính là một trong những lực lượng chốngđỡ cực kỳ mạnh mẽ hữu lực nằm trong tay của phe phái cấp tiến bên trongQuân đội kia. Hứa Nhạc sẽ không bao giờ có hy vọng xa vời dùng ngôn ngữbiện luận liền có thể để cho địch nhân chấp nhận buông bỏ vũ khí mà đầuhàng được. Nhưng mà giờ phút này hắn thật sự có rất nhiều lời nghĩ muốnnói với Đỗ Thiếu Khanh.

- Nghe nói rằng Tây Môn Cẩn đã chết?

Vẻ mặt Hứa Nhạc vô cùng ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanhcùng với đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7.

Sau đó hắn khẽ chậm rãi nheo mắt lại, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Chết rất tốt!

- Thượng tá Hứa Nhạc, ngài cần phải thu hồi ngay lời nói vừa rồi của mình…

Một gã quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 vẻ mặt đỏ bừng, lớn giọng nói:

- Sau đó cần phải đưa ra một lời giải thích hợp lý!

- Không!

Hứa Nhạc vô cùng đơn giản ngay lập tức cự tuyệt lời đề nghị này của hắn ta, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh, mạnh mẽnói:

- Ngài nên biết rõ ràng Tây Môn Cẩn vì nguyên nhân gì màchết. Trên thực tế thì năm năm trước hắn vốn dĩ nên phải chết đi rồi.Hiện tại tôi có chuyện không rõ ràng lắm chính là, năm năm trước đây, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh ngài đến tột cùng là biết được bao nhiêuchuyện trong chuyện này.

Kể từ sau những năm giữa của Hiến lịch37 trở đi, bên trong Quân đội Liên Bang tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào dám dùng cái loại ngữ khí bức bách mạnh mẽ như thế nào ngay chính diệnchất vấn Đỗ Thiếu Khanh cả, thậm chí là cả những đám đại lão bên trongQuân đội cũng như vậy. Lúc trước ở bên trong khu căn cứ huấn luyện củaBộ Quốc Phòng, trong buổi quân diễn Ngày Tốt Nghiệp, tuy rằng Hứa Nhạcđã thành công khiến cho Đỗ Thiếu Khanh không cách nào nổi nóng được,nhưng mà ngay lúc đó bản thân hắn ở trước mặt của Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ phải sắm vai một gã quân nhân sĩ quan hạ cấp, cũng sẽ không giốngnhư hôm nay, ở trong khu đại sảnh rộng lớn trước mặt không biết baonhiêu người thể hiện một vị thế bình đẳng mà cường ngạnh như thế này.

Tuy rằng hiện tại Đỗ Thiếu Khanh đã là một vị Trung tướng, còn Hứa Nhạccũng chỉ là một vị Thượng tá, giữa hai người có một sự chênh lệch giaitầng vô cùng sâm nghiêm, tuyệt đối không thể nào vượt qua nổi. Nhưng màkhông biết vì cái gì, kể từ sau khi tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâmkháng lệnh chạy trở về, ở trong thái độ của Hứa Nhạc, rốt cuộc cũng rấtkhó có thể tìm ra được sự ảnh hưởng của việc chênh lệch cấp bậc giaitầng này.

Đỗ Thiếu Khanh từ đầu cho đến bây giờ vẫn mãi luôn trầm mặc, hoặc là nói lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, đầu ngóntrỏ tay phải khẽ nhẹ nhàng đẩy đẩy cặp kính râm trên mặt một chút, cũngkhông biết trong lòng đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.

Trải qua một khoảng trầm mặc khá lâu, Hứa Nhạc đột nhiên khẽ hạ giọng hỏi:

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, nếu như tôi nhớ không nhầm mà nói, tựahồ như ngài cũng có thể chính là một trong những thành viên của cái gìmà Hiệp hội Ba Nhất kia phải không? Tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên,ngài ở bên trong cái hiệp hội kia đến tột cùng là học được những cái gì, lại có thể ở sau lưng chiến hữu mà nổ súng cơ chứ?

Ở bên trongcác tác phẩm văn học vẫn thường xuyên dùng mấy chữ khiến người khác hítthở không thông để mà hình dung loại bầu không khí đầy áp lực vô cùngkhẩn trương. Thế nhưng nếu như sử dụng quá nhiều lần, thông thường sẽkhiến cho người khác nghĩ cảm thấy có chút nhàm chán. Nhưng mà ngày hômnay ở bên trong gian đại sảnh rộng rãi này, đám quân nhân sĩ quan của Bộ Quốc Phòng nhìn thấy một màn giằng co giữa hai người kia, đã mơ hồ hiểu ra được cái lý do sử dụng loại hình dung như thế này.

Ở bên dưới ngọn đèn sáng ngời, hai đám quân nhân sĩ quan đối mặt trực tiếp vớinhau mà đứng, trầm mặc nhìn chằm chằm lẫn nhau, mặc dù cũng không hề cólớn giọng tranh cãi gì cả, nhưng mà cái loại cảm giác va chạm ma sát vôhình khiến cho nhiệt độ dần dần càng ngày càng nóng lên, đã tựa hồ nhưlà đem những dưỡng khí ở bốn phía xung quanh dần dần thiêu đốt đi hếtvậy, khiến cho người khác phải cảm thấy có chút khó thể nào hô hấp nổi.

Đám quân nhân sĩ quan đang đứng ở phía trước các cửa thang máy, đang đứng ở bên cạnh hàng hiên, đang đứng ở phía trước các bàn làm việc xung quanh, cũng đều sớm quên mất đi công việc hiện tại của chính mình, khẩn trương mà ngắm nhìn chăm chú vào vị trí ngay trung ương của gian đại sảnh,không có bất cứ người nào mở miệng phát ra thanh âm gì, thậm chí tất cảmọi người cũng đều theo bản năng, đồng loạt hạ thấp thanh âm hô hấp củachính mình xuống, cùng chờ đợi Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh mở miệngđáp lời Thượng tá Hứa Nhạc, sử dụng sự kiêu ngạo đã từng vô cùng nổidanh của chính mình mà hờ hững áp chế khí thế của đối phương, hoặc làkịch liệt nổi nóng một phen.

Đột nhiên vào lúc này cánh cửa thang máy chợt vô cùng không hợp thời, vang lên một tiếng tích tích sau đó mở ra. Một vị nữ quân nhân văn chức của Bộ Quốc Phòng đang ôm trong taymột mớ văn kiện, bởi vì thanh âm bất ngờ này mà giật mình đánh rơi mớ hồ sơ trong tay xuống đất. Đám quân nhân sĩ quan đang đứng đầy bên trongđại sảnh Bộ Quốc Phòng nhất thời theo bản năng nhìn sang cô nàng, sau đó một lần nữa đem ánh mắt quẳng ném về phía địa phương mà bọn họ đang tập trung sự chú ý.

Đỗ Thiếu Khanh vẫn như trước cũng không mở miệng nói bất cứ lời nào, ngược lại vị Phó Sư Đoàn trưởng Lưu Tư Phúc của Sưđoàn Thiếu giáp 7 đang đứng bên trái của ông ta đã mang theo một tia tâm tình trào phúng cùng với oán hận nào đó, hướng về phía Hứa Nhạc lạnhgiọng mở miệng khiêu khích:

- Nghe nói Thi Thanh Hải đã chết rồi!

Cặp lông mày rậm rạp giống hệt như thanh phi đao của Hứa Nhạc nhất thời khẽ rung rẩy một chút.

- Chết rất tốt!

Vẻ mặt Lưu Tư Phúc không một tia biểu tình, bổ sung thêm một câu.

Cặp mày nối liền rậm rạp của Hứa Nhạc rốt cuộc cũng nhướng thẳng lên. Hắnquơ mạnh cánh tay phải giống hệt như là muốn phát tiết tam tình vậy,dùng sức ở bên trong không trung chém mạnh xuống một cái, tựa hồ như làmuốn đem toàn bộ sự gian nan hiểm trở ở trước mặt của mình toàn bộ chémthành một đống đồng nát sắt vụn vậy. Hắn cực kỳ mạnh mẽ nghiêm nghị dùng thanh âm kiên định trả lời một câu vang dội toàn bộ đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng:

- Hắn chết vô cùng quang vinh!

Một câu nóivang dội này giống như một đám tảng đá mạnh mẽ cứng rắn nện thẳng xuốngmặt đất bằng phẳng bóng loáng bên dưới, nện thẳng vào bốn bức tường rộng rãi xung quanh, nện thẳng lên cái quân hiệu Liên Bang phát ra một mảnhkim loại sáng bóng, tràn ngập hơi thở túc sát mạnh mẽ bên dưới, quanhquẩn khắp nơi, phát ra thanh âm ba ba nặng nề không dứt.

Ánh mắtĐỗ Thiếu Khanh khẽ cụp xuống một chút, cúi đầu nhìn xuống cái quân hiệuLiên Bang ngay dưới chân mình, tựa hồ như có thể cảm nhận được tình tựgiờ phút này trong lòng của Hứa Nhạc. Thế nhưng chung quy hắn cũng không có nói bất cứ câu nào, một tia biểu tình cũng không hề hiển lộ trênmặt. Cánh tay phải Đỗ Thiếu Khanh vươn lên, chậm rãi chỉnh sửa lại cặpkính râm trên mặt hắn, sau đó xoay người tránh qua đám người Hứa Nhạc,tiếp tục bước đi.

o0o

- Cái thế giới này rất hiếm khi,không, phải nói là từ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng bao giờ xuấthiện qua loại cục diện quỷ dị như thế này. Thậm chí cho dù là gia phụnăm xưa từ bên phía Đế Quốc quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, gặp phảinhững áp lực vô cùng mạnh mẽ từ bên phía Nghị Viện Liên Bang, thế nhưngcũng vẫn không có từng biểu hiện ra một sự tin tưởng cường thế đến nhưvậy!

Một đoàn xe tạo thành bởi những chiếc xe quân dụng chống đạn màu xanh mặc lục, ở vùng ngoại thành của Đặc khu Thủ Đô lặng lẽ phóngnhanh. Ở phía sau cánh rừng rậm cách ly điền dã ngay bên cạnh con đườngquốc lộ, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh màu đen tuyền của vài đầu Robot MX quân dụng, đang dùng một loại tư thái trầm mặc lặng lẽ theo sát tiến hành hộ vệ cho đoàn xe.

Ở Thủ Đô Tinh Quyển, những người có thểnhận được quyền hạn được Robot quân dụng bảo hộ sự an toàn thật sự làphi thường ít. Tướng quân Lý Tại Đạo, thân là Chủ tịch Hội nghị Liêntịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang, kiêm Tổng Tư lệnh Quân khu I, ý nghĩatrên thực tế chính là đệ nhất nhân bên trong Quân đội Liên Bang, khônghề nghi ngờ chính là một trong những người có được cái tư cách này.

Nhưng mà ở nơi này cũng không phải là tại tiền tuyến, mà là Đặc khu Thủ Đô,cái địa phương cách xa chiến hỏa một khoảng cách vô số năm ánh sáng, đãmấy ngàn vạn năm rồi cũng chưa từng trải qua bất cứ thời điểm súng đạnrung chuyển bao giờ cả. Thế nhưng ông ta xuất hành, không ngờ lại cầnphải xuất động đến cả Robot MX để tiến hành bảo hộ, có thể nói rõ rànglà vị lĩnh tụ Quân đội Liên Bang hiện tại đang có tâm tình như thế nào.Quả thật rất đúng với những lời vừa rồi hắn mới hình dung vậy, đang tràn ngập một loại cảm giác sợ hãi vớ vẩn quỷ dị nào đó.

- Quả thậtlà vô cùng quỷ dị. Đã bị cố tình cắt đứt hoàn toàn mọi sự liên hệ vớibên Sư đoàn Thiết giáp 17, hiện tại hắn ngày hôm nay chính là một gãThượng tá không có bộ đội, không có hậu trường cung cấp vũ khí, thếnhưng lại chỉ là như thế, một mình hắn mang theo hơn hai mươi gã thuộchạ trung thành nhất mực kia, liền dám quang minh chính đại mà hành tẩukhắp nơi bên trong cái thị này như vậy… Hơn nữa chúng ta lại cũng chẳngcó biện pháp nào để mà giết chết hắn được nữa.

Tướng quân Lý TạiĐạo quay mặt nhìn sang cảnh rừng rậm mùa xuân tươi mát ngời ngời khôngngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, ôn hòa nở nụ cười, nói:

- Nhữnggã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi những năm gần đây, cũng giống như là những câu cối đang tự do sinh trưởng bên trong mùa xuân vậy. Bất luận là lửarừng hay là những cơn mưa phùn mùa xuân cũng không thể nào ngăn cản được những bước tiến mạnh mẽ của bọn họ được. Ngược lại cũng sẽ chỉ có thểhỗ trợ cho bọn họ càng trở nên cường đại, mạnh mẽ hơn mà thôi.

-Đã an bày tổng cộng mười bảy điểm ngắm bắn ám sát, thế nhưng lại bị bọnhọ thành công tránh thoát khỏi mười lăm địa điểm, còn có hai địa điểmngắm bắn lại bị bọn họ phá hủy mất.

Vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặcchủng của Quân khu I đang ngồi ở trên hàng ghế phía trước của chiếc xequân dụng, có chút không thể nào hiểu nổi nguyên nhân vì sao mục tiêulại có thể tránh thoát khỏi vòng vây phục kích dày đặt mà chính mình đãđích thân sắp xếp, hơn nữa cũng không cách nào hiểu nổi, đối diện vớicục diện quỷ dị như thế này, Tướng quân vì cái gì lại còn có thể bảo trì sự ôn hòa bình tĩnh như thế, thậm chí còn có một loại tâm cảnh vui vẻvô cùng khó hiểu như thế nữa.

- Mãi cho tới bây giờ, ta cũng chưa từng có hy vọng xa vời qua rằng, chỉ cần dùng vài tay súng bắn tỉa liền có thể tiêu diệt được người nối nghiệp do đích thân phụ thân đại nhântự mình lựa chọn cả. Những cái thủ đoạn tiểu xảo này cũng giống hệt nhưlà dùng một cành cây nhỏ mà chọc vào lớp da dày cui của những con trâurừng mà thôi. Thế nhưng có thể thông qua những cái thủ đoạn tiểu xảonày, mà chúng ta có thể biết được rõ ràng, hắn đến tột cùng là có thểlàm ra được những thủ đoạn khủng bố như thế nào. Như vậy tại thời điểmmà chúng ta muốn thật sự tiêu diệt hắn, chúng ta cũng có thể làm ra được những bố trí phù hợp nhất.

Tướng quân Lý Tại Đạo lại tiếp tụcquay mặt sang ngắm nhìn những phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, khuôn mặtvô cùng bình tĩnh, giờ phút này cũng không có bất cứ kẻ nào có thể nhìnra bất cứ một tia ý tứ hàm xúc nguy hiểm nào ẩn chứa bên trong câu nóicủa ông ta cả.

- Hứa Nhạc hẳn là đã biết được rằng hiện tại ta đã biết được sự cường đại của hắn đến tột cùng là xuất phát từ nơi nàorồi, như vậy trong lòng hắn sẽ cho rằng chúng ta sẽ bắt đầu sợ hãi, sẽbối rối, sau đó sẽ liền trở nên điên cuồng, sẽ hành động không lý trí,từ đó chúng ta sẽ không cần chiến đấu đã tự thất bại rồi… Những cái viên đạn vô dụng kia, nói như vậy hẳn sẽ trợ giúp cho hắn nhận thức rằng,hiện tại chúng ta đã bối rối, đã điên cuồng rồi…

- Lúc đó hắn sẽthả lỏng, sự tự tin của hắn sẽ biến thành một sự tự cao tự đại mà ngaycả chính bản thân hắn cũng không thể cảm giác được, như vậy sẽ rất tốtcho ta!

- Mãi cho đến giờ phút này, vẫn như cũ còn có rất nhiềungười đối với hắn còn ôm một cái ảo tưởng, cho rằng bọn họ còn có thểthuyết phục được hắn, hoặc là còn có thể tận hết khả năng dùng loạiphương thức hòa bình để mà giải quyết hắn… Ta thật sự rất may mắn, HứaNhạc cũng đủ mạnh mẽ, cũng đủ tự tin, như vậy hắn sẽ từng bước từng bước một, tự bản thân chính mình tiến vào một cái hố tử thần không có cáchnào lui lại được.

Đột nhiên đúng lúc này, một gã quân nhân sĩ quan hậu cần ngồi phía trước bên cạnh ghế tài xế chợt xoay người lại, báo cáo:

- Tướng quân, phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu liên hệ, hẹn gặp mặt!

o0o

Bản thân Thai Gia, cái gia tộc đã đem thân hình khổng lồ của chính mìnhgiấu sâu bên trong bóng râm của lịch sử kia, đại khái chính là vị lĩnhtụ tinh thần được toàn bộ Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đồng thời côngnhận. Mà Phí Thành Lý Gia thì lại là một gia tộc đột nhiên nhảy lên sânkhấu từ sau khi Hiến lịch 37 bắt đầu, phát ra quang mang sáng rọi lóamắt không một ai có thể bì nổi. Hai cái gia tộc này nhìn qua tựa hồ nhưlà hai kẻ địch thủ không đội trời chung, thế nhưng trên thực tế cả hailại vẫn luôn duy trì một sự liên hệ cùng với tiếp xúc lui tới vô cùngchặt chẽ với nhau. Nếu không phải là bởi vì Phí Thành Lý Gia chỉ vừa mới bắt đầu truyền thừa xuống trong một khoảng thời gian gần đây, có lẽ cái loại quan hệ kết giao này còn có thể được xưng là thế giao.

Thai phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cùng với Quân Thần Lý Thất Phuvừa mới mất đi kia, bởi vì những câu chuyện xưa trong lịch sử hoặc làbởi vì mối liên hệ với cái gã giặc phản quốc kia, mãi vẫn luôn duy trìmối liên hệ hữu nghị cá nhân vô cùng thân mật. Loại quan hệ hữu nghị này đã kéo dài liên tục rất nhiều năm trời rồi, có lẽ chưa bao giờ hiển lộra uy lực mạnh mẽ của nó ở bên dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng mà trênthực tế, đối với sự ổn định cùng với phát triển tốc độ cao trong mấy năm gần đây của xã hội Liên Bang mà nói, đã tạo thành những tác dụng đảmbảo phi thường quan trọng mà không bất cứ người nào có thể chối cãiđược.

Nếu như cái vinh quang sáng rọi kia của Phí Thành Lý Gia đã bắt đầu được tiếp tục truyền thừa đi xuống, như vậy thì phía sau hậusơn núi Mạc Sầu sẽ chính thức chuẩn bị một bữa cơm trưa mang tính chấtcá nhân thân mật. Nhưng mà ở trên cái phiến sân nhà thanh tịnh bên cạnhhồ nước cùng với núi cao kia, buổi nói chuyện cá nhân giữa Thai phu nhân cùng với Tướng quân Lý Tại Đạo tựa hồ cũng không được thuận lợi nhưtrong tưởng tượng.

Vô số những gốc cây cổ thụ đã lâm vào khôngkhí mùa xuân mát mẻ ở bên cạnh khu vực sân nhà kia, bởi vì những ngọngió xuân mà không ngừng mệt mỏi lắc lắc đầu, tựa hồ như không muốn lolắng mà biện giải xem bên trong những lời nói nghe qua thì vô cùng tầmthường của hai vị đại nhân vật kia đến tột cùng là ẩn tàng bao nhiêunhững viên đạn vô hình không thể nào nhìn thấy được.

- Phu nhân,cũng như là ngài đã từng nói vậy, cục diện chính trị hiện tại bên trongLiên Bang xác thực cần nhất chính là sự ổn định, thế nhưng mà từ sau khi sự kiện tại Tòa nhà Nghị Viện phát sinh xong, tình tự của dân chúngLiên Bang đã phi thường bối rối rồi.

Lý Tại Đạo nhẹ nhàng đemnhững cái thìa bằng bạc trong tay mình đặt xuống món đồ sứ cổ xưa sangtrọng trên bàn, thoáng trầm mặc một lúc, sau đó mới ôn hòa, nói:

- Nhưng mà hiện tại vấn đề chính là ở chỗ, nếu như tùy tiện để cho Thượng tá Hứa Nhạc tiếp tục đi điều tra cái sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hàokia, không chỉ có Phó Tổng thống Bái Luân sau khi chết đi, linh hồn vẫncòn bị quấy rầy, hơn nữa ngài cùng với các gia tộc khác hẳn cũng sẽ ítnhiều bị ảnh hưởng. Cục diện chính trị Liên Bang nhất định là sẽ bị rung chuyển không ít. Điều quan trọng nhất chính là, dân chúng có lẽ sẽ bởivì như vậy mà mất đi sự tin tưởng đối với Chính phủ Liên Bang. Với trítuệ của ngài, hẳn là phải phi thường rõ ràng cái phương diện này chấtchứa trong đó bao nhiêu sự nguy hiểm a!

Thai phu nhân chậm rãibưng tách trà lên, lặng lẽ nhìn về phía ngọn thanh sơn mang đậm dáng vẻvững chải ở đối diện sân nhà, trên khuôn mặt nhìn qua cực kỳ bình thường lại mang theo một loại ý vị mạnh mẽ tĩnh lặng.

- Bản thân HứaNhạc không hiểu vì sao lại nhận được quyền hạn thuộc danh sách cấp độ Icủa Cục Hiến Chương Liên Bang, hơn nữa cái loại quyền hạn này đã dùngmột loại phương thức khó có thể lý giải nổi mà không ngừng trợ giúp hắn…

Lý Tại Đạo tiếp tục bình tĩnh nói:

- Bên phía Cục Hiến Chương hiện tại không thể nào tìm ra được phương thức để mà ứng phó với loại quyền hạn cao cấp này. nếu như ngài không ra tay hỗ trợ, sự tình có lẽ sẽ thật sự khó có thể khống chế nổi được!

- Lý Tướng quân, kỳ thật tôi so với ngài cùng lắm thì chỉ lớn hơn một vài tuổi mà thôi. Hơn nữa hiện tại phụ thân ngài cũng đã tạ thế rồi, ngàicũng không nhất thiết phải dùng cách tôn xưng cũ khi nói chuyện với tôinhư vậy. Còn về chuyện vấn đề quyền hạn của Hứa Nhạc… Kỳ thật năm xưalão nhân gia cũng mơ hồ đã biết được một chút về chuyện này, nhưng màmột khi trước khi chết, ông ấy không có giao phó lại cái gì cho tôi, tôi tự nhiên lại càng không tiện làm ra chuyện gì…

Thai phu nhân quay đầu lại, nhìn về phía Lý Tại Đạo, chậm rãi nói:

- Ngài ít giao tiếp hơn hai mươi năm trời, nhưng mà những vị lão chiếnhữu với phụ thân của ngài, còn có những vị lão bằng hữu giống như tôivậy, cũng chưa từng bao giờ xem nhẹ lòng dạ cùng với năng lực thật sựcủa ngài. Tôi căn bản không tin rằng trước khi tìm ra được phương pháphữu hiệu để khống chế Hứa Nhạc, ngài sẽ bắt đầu cái kế hoạch của ngài.

Lý Tại Đạo trầm mặc một lúc khá lâu, nhìn về phía vị phu nhân tôn quý ở trước mặt mình, chậm rãi mở miệng:

- Phu nhân, tôi biết rất rõ ràng ngài cần để cho Hứa Nhạc còn sống, hơnnữa lại là còn sống với thân phận là người nối nghiệp của Quân Thần,hòng để có thể chế hành những người giống như chúng tôi vậy ở trong Quân đội Liên Bang. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ… Bản thân ngài cũng biếtrất rõ ràng, Hứa Nhạc hắn chưa bao giờ chấp nhận ngồi cầu bập bênh cả…

Không ngồi cầu bập bênh, đâu chính là một cách hình dung vô cùng sinh động,cũng vô cùng chuẩn xác để nói đến tính cách của Hứa Nhạc. Khóe môi củaThai phu nhân khẽ nở lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lý Tại Đạo nhìn chằm chằm bà ta, tiếp tục mở miệng nói:

- Tin tưởng rằng vào giờ phút này, ngài cũng giống hệt như tôi, cũng đềuphi thường hiếu kỳ, không biết hiện tại ở trên buổi họp báo công bố tintức, hắn đang nói những nội dung gì…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.