Trương Tiểu Manh liếc mắt nhìn mớ tư liệu điện tử trong tay của HứaNhạc, ánh mắt rất nhanh chóng nâng lên, nhìn chằm chằm vào cặp mắt củaHứa Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Tuy rằng từ sau khi vị lão sư kia củaem qua đời, Thi Thanh Hải theo một mặt ý nghĩa nào đó mà nói cũng là đãtự động thoát ly khỏi tổ chức rồi. Hơn nữa từ sau cái sự kiện tại LâmHải Châu lần đó, xem như là một lần nữa đã khẳng định lại cái chuyệnnày. Từ sau khi sự kiện tại Tòa nhà Nghị Viện xảy ra, văn bản thanh minh chính thức do Ủy ban phát ra cũng đã xác nhận rõ ràng chuyện đó. Nhưngmà hắn ta nói thế nào cũng đều là người của Thanh Long Sơn bọn em.
- Ý em là đang muốn nói chuyện gì?
Hứa Nhạc hỏi.
Trương Tiểu Manh nở nụ cười nhàn nhạt nói:
- Ý của em muốn nói chính là, từ trước đến nay, Thi Thanh Hải mãi cũngluôn chấp nhận cái thân phận này của mình, cho nên hắn mới có thể mộtphen đem những thứ vô cùng quan trọng này giao lại cho em trước khichết. Dựa theo kỷ luật quy định của tổ chức, em vốn dĩ là nên đem nhữngthứ này giao lại cho phía bên trong núi, hơn nữa còn phải tuyệt đối giữbí mật về những cái này nữa. Nhưng em nghĩ… anh hẳn là cũng đang cầnnhững thứ này.
Hứa Nhạc chợt ngẩng đầu lên, ánh đèn có chút u ámtừ bên ngoài đầu con ngõ nhỏ chiếu rọi lên trên gương mặt của hắn, nụcười trên mặt hắn nhìn qua có vẻ vô cùng chân thành thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2498029/quyen-4-chuong-146-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.