Chương trước
Chương sau
Trình tự thẩm tra xử lý vụ kiện tụng bên trong tòa án của một vụ kiệncấp độ hai ngày hôm nay, cùng với những gì được miêu tả bên trong cáctác phẩm văn nghệ bình thường cũng hoàn toàn không có kịch liệt khẩntrương như mọi người tưởng tượng, không có vô số những lời nói tràn đầynhững bẫy rập những mưu mẹo bay qua đánh lại liên miên, cũng không cócảnh tượng đương sự gân cổ lên, lộ ra những sợi gân xanh phẫn nộ, hoặclà khóc rống mếu máo, nước mắt nước mũi chỉ trích đối phương kịch liệt.Mà hoàn toàn ngược lại, quá trình thẩm tra xử lý vụ kiện ngày hôm naythật sự vô cùng buồn tẻ, thậm chí còn có chút buồn chán nữa.

Bêntrong quá trình biện hộ cùng với đưa ra chứng cứ tương quan nào đó, âmđiệu của luật sư song phương cũng được nghiêm khắc tiến hành khống chế ở một khu vực nhất định nào đó mà thôi. Luật sư Tiêu Văn Tĩnh lúc nàyđang thừa nhận những áp lực vô cùng khổng lồ, biểu tình ủ dột, lời nóichậm rãi, hòa hoãn, thậm chí ngay cả trong quá trình đệ trình lên tiếntrình thẩm tra xử lý cùng với những chứng cứ có liên quan, những quytrình cần thiết của một vụ kiện sự vụ bình thường, cũng đều vô cùng chậm rãi cùng với buồn tẻ.

Bên trong phiên tòa vô cùng im lặng nàyngoại trừ những thanh âm phập phồng không có chút âm điệu nào của các vị luật sư song phương ra, thì cũng chỉ có thanh âm sàn sạt của những động tác lật xem các tờ công văn pháp luật dày cộp của những người có liênquan mà thôi. Ngoài ra, thỉnh thoảng trong gian phòng tòa án lại cònvang lên mấy tiếng ho khan cùng với thanh âm quải trượng hoạt động, vachạm với phần sàn nhà bằng gỗ bên dưới.

Ở trên hàng ghế dự thínhphía dưới là hơn mười vị Lão thái gia của Chung Gia, từ Đại khu Tây Lâmxa xôi vừa đáp Phi thuyền dân dụng đến đây mấy hôm trước. Các vị lãothái gia này ai nấy cũng đều đã hơn tám chín mươi tuổi, trên các bàn tay già nua nhăn nheo đầy những vết đồi mồi của các lão nhân cơ hồ ai nấycũng đều có một cây quải trượng sang trọng. Bên trong lồng ngực đã bịnăm tháng vét sạch đi hết những vẻ trẻ khỏe của thanh niên, ngoại trừ có thêm những thiết bị trợ tim tiên tiến, cũng đều trống rỗng không có thứ nào cả.

Biểu tình của đám lão thái gia Chung Gia ai nấy cũng đều đạm mạc nhìn chăm chú vài hết thảy mọi diễn biến xảy ra tại tòa án,nhìn qua tựa hồ như đang hoàn mỹ sắm vai một nhân vật trưởng giả giatộc, hoặc là một vị trí giả nào đó. Thế nhưng bên trong khóe mắt già nua của bọn họ cũng đều tỏa ra một chút mỏi mệt cùng với chút ý tứ buồn bực nhàn nhạt, sớm đã bại lộ ra sự cảm thụ thực sự bên trong nội tâm bọnhọ.

Toàn bộ Tây Lâm hiện tại đã lâm vào nội loạn, Chính phủ LiênBang cùng với sáu đại Gia tộc vô tình vô nghĩa còn lại trong Thất ĐạiGia Tộc Liên Bang thừa cơ hội này mà thẩm thấu vào Tây Lâm, Chung Gia bị ép buộc phải liên tục triệt thoái về phía sau. Thế nhưng nội bộ tuyếnđầu Chung Gia Tây Lâm hiện tại lại lâm vào đại loại như thế này, mấy vịlão thái gia ngồi ở đây ai nấy cũng đều là những nhân vật tinh tường như thế nào, làm sao lại không biết trong chuyện này cất giấu những hunghiểm ra sao? Chỉ tiếc rằng trong lòng mỗi người ai nấy cũng đều có thamniệm, tuổi càng già, càng gần tới tử vong cuối cùng, cái loại tham niệmnày trong lòng mỗi người càng ngày càng dày đặc hơn rất nhiều…

Chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh dưới một hồi âm mưu nào đó, nếu nhưChung phu nhân vẫn còn sống, mấy cái lão gia hỏa này khẳng định cũng sẽkhông dám có bất cứ dã tâm nào cả. Nhưng mà hiện tại cả hai vợ chồngthực lực cường hãn kia cũng đều đồng thời chết đi, cũng chỉ để lại mộtđứa bé gái mồ côi mà thôi. Càng kỳ diệu hơn chính là, cái gã Chung NhịLang từ trước đến nay vẫn đều luôn được người khác cho rằng là ngườithừa kế tiếp theo của Chung Gia Tây Lâm… cũng là một đứa cô nhi. Đối mặt với một đứa bé con cô nhi, đối mắt với một cái sự nghiệp cùng với quyền thế khổng lồ như thế kia, bọn họ làm sao có thể không động tâm được cơchứ?

Vì thế, cái đám lão nhân gia Chung Gia tay chống quải trượng ngồi ở phiên tòa này, đã phạm phải một cái sai lầm trí mạng không thểtha thứ được, hơn nữa bọn họ cũng tự biết rằng bản thân mình rốt cuộccũng không có cơ hội để vãn hồi chuyện này nữa rồi. Nhưng mà cái lão đầu hổ Chung Sấu Hổ mạnh mẽ khủng bố kia cũng đã chết mất rồi, bọn họ ý đồmuốn cưỡi hổ, làm sao cái đầu hổ kia còn có thể trở về, quay ngược lạicắn bọn họ được cơ chứ?

Cái cô bé con xinh xắn tựa hồ như đượcđiêu khắc bằng băng bằng ngọc đang ngồi trên hàng ghế phía trước cùngkia, lúc này đang cúi thấp mái đầu đầy tóc đen của mình, lặng lẽ làm bài tập về nhà. Cô bé con nhìn bề ngoài giống như là khờ dại vô hại, thếnhưng giờ phút này xuất hiện ở trên tòa án liên quan trực tiếp đến mình, thế nhưng lại im lặng trầm mặc bỏ mặc hết mọi thứ như thế. Cái loại imlặng, bình tĩnh, trầm mặc như thế này tựa hồ như đại biểu cho một loạitiềm chất lãnh khốc cùng với mạnh mẽ thừa hưởng từ cả người cha mạnh mẽlẫn người mẹ trầm tĩnh của chính mình.

Quan trọng hơn nữa chínhlà ở sau lưng cô bé con này, chính là hai gã quân nhân sĩ quan điêncuồng vô cùng cường đại là Hứa Nhạc cùng với Lý Phong. Nếu như đợi cô bé con lớn lên, đợi cho hai cái gã quân nhân sĩ quan thanh niên điên cuồng cường đại khủng bố kia càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa, vậy thì mấy lãođầu tử bọn họ làm sao còn có thể sống được nữa cơ chứ? Những thanh quảitrượng sang quý bóng loáng lạnh như băng trong tay bọn họ có thể nào sẽbị người khác bẻ vụn thành vô số những đoạn nhỏ hay không?

Chonên mặc dù biết rõ ràng làm cái hồi kiện tụng này sẽ vô cùng khó khănđối với bọn họ, thế nhưng là vì mớ sản nghiệp khổng lồ cùng với quyềnlực mạnh mẽ, cho dù là có vì nội bộ Chung Gia tranh chấp mà dẫn đến vôsố những đầu cá mập khủng khiếp từ Thủ Đô Tinh Quyển kia, mấy vị lãothái gia này cũng đều bắt buộc phải kiên trì tiếp tục, chống đỡ tiếptục, mãi cho đến khi nào đạt được thắng lợi mới thôi. Lúc đó bọn họ sẽcùng với những thế lực khổng lồ phía sau Liên Bang kia mà trả giá, ragiá, cố gắng kéo dài một chút cái hơi tàn lay lắt của chính mình, kiếmvề một chút cơ hội cuối cùng.

Sau khi một phen trải qua một loạinhững lời thuật pháp luật cùng với những trình tự tố tụng buồn tẻ màchán ngắt theo quy định, những vị luật sư sự vụ của hai bên trong phiêntòa bắt đầu dần dần đem đề tài chuyển dời đến những vấn đề trung tâm mấu chốt nhất. Vì để tranh đoạt quyền giám hộ của vị cô bé con ngồi đằngkia, cả hai bên đều cố gắng đưa ra những chứng cứ tương quan cùng vớinhững lời nói đối chứng ngôn ngữ vô cùng nghiêm túc. Sau khi Chung Tử Kỳ đứng lên giữa tòa, cực kỳ thâm tình đưa ra những lời kêu gọi thânthiết, bên phía Đoàn luật sư của phe nguyên cáo đã trực tiếp đem trọngđiểm của sự chất vấn nằm lên trên người Điền Đại Bổng…

Một vị đại luật sư nào đó vô cùng nổi tiếng bên trong Liên Bang đã cực kỳ bìnhtĩnh đưa ra lời chất vấn, cho rằng cái gã mập mạp này cũng không có bấtcứ mối quan hệ huyết thống gì đối với Chung Gia, chỉ là một ngoại nhânkhông có bất cứ quyền hạn pháp luật gì đối với người Chung Gia cả. Mộtkẻ như thế có tư cách gì mà làm người giám hộ cho Đại tiểu thư ChungGia, ngồi ở trên bục xét xử làm người đại diện cho bị cáo? Một hồi kiệntụng gia tộc phân tranh khiến kẻ khác đau lòng kéo dài đã hơn một nămtrời nay, có phải chính là bởi vì một kẻ ngoại nhân nào đó, bởi vì những mục đích không thể để người khác biết được nào đó, mà từ đó có âm mưumuốn lừa gạt tiểu thư Chung Gia tuổi còn khờ dại…

- Hơn mười vịlão nhân đang ngồi trên bục dự thính ngày hôm nay, có vị là Nghị viênChâu, có vị là Nghị viên Đại khu, có vị là lão Tướng quân, có vị là Tổng Giám đốc các công ty nổi tiếng… Bọn họ ai nấy cũng đều có hai điểmgiống nhau, đó chính là, bọn họ ai cũng đều là những vị lão nhân đức cao vọng trọng, bọn họ ai nấy cũng đều là những lão nhân lão thành củaChung Gia…

Vị đại luật sư nổi tiếng bên trong giới Tư pháp LiênBang này lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Văn Tĩnh một cái, sau đó hướng vềphía bục thủ tịch bên trên, tiếp tục nói:

- Mà vị đương sự ChungTử Kỳ tiên sinh của tôi, chính là anh họ ruột của Chung Yên Hoa tiểuthư. Sau khi hai vợ chồng Chung Tư Lệnh hy sinh cho tổ quốc, anh tachính là thân nhân có huyết thống gần nhất với Chung Yên Hoa tiểu thư.

- Mà vị Điền tiên sinh này… thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi đối với tên họ của ngài cũng không có bất cứ một tia hảo cảm nào cả. Căn cứ vào hồ sơnhân thân mà Quân đội đã công khai, cùng với bản sơ yếu lý lịch tríchngang của ngài, tôi cho rằng ngài hoàn toàn không có bất cứ tư cách nàođể mà đảm đương chức vụ người giám hộ cho một cô bé con chưa trưởngthành cả.

- Một gã nam nhân trung niên, khi phục vụ trong Quânđội bởi vì ẩu đả cấp trên mà bị khai trừ Quân tịch, đuổi khỏi Quân đội,một kẻ bởi vì trốn học đi chơi gái mà bị Học viện Quân sự lâm thời đìnhchỉ học tịch, không được tốt nghiệp, một kẻ không có gia đình, khôngthân không thích, một kẻ say rượu bảy ngày một tuần, một kẻ tình trạngsức khỏe không được đảm bảo như ngài… đối với một vị tiểu cô nương vừamới mất đi cha mẹ, đáng được người khác thương cảm chiếu cố, trạng tháitâm lý yếu ớt cần được chúng ta lo lắng nhiều hơn mà nói, hắn vốn dĩkhông phải là có thể được trở thành người giám hộ cho cô bé hay không,mà tôi còn cho rằng tòa án hoàn toàn nên ban ra lệnh hạn chế, cấm hắnkhông được tiếp cận Chung Yên Hoa tiểu thư…

Nghe thấy câu nói đó, Điền mập mạp từ đầu đến giờ vẫn luôn mệt mỏi vô thần ngồi ở trên hàngghế bị cáo đầu tiên rốt cuộc cũng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ẩn chứaphía sau cặp mắt ti hí kia tựa hồ như là muốn đem đối phương hoàn toànxé nát ra vậy. Ánh mắt hắn chậm rãi chảy xuôi ra một loại khí thế mạnhmẽ cường hãn, âm lãnh mà sắc bén đến cực điểm, bất cứ kẻ nào nhìn vàocũng phải cảm thấy khiếp sợ.

Kể từ sau khi phía sau hậu sơn núiMạc Sầu kia biểu lộ ra thái độ, Thái Tử gia chính thức rời đi, Văn phòng Luật sư Sự vụ Tây Chu chính thức đóng cửa, Điền Đại Bổng biết rất rõràng cái trận kiện tụng ngày hôm nay phi thường khó đánh, thậm chí đếnchín phần là phải thua nữa. Cho dù là hắn đối với cái gã nam nhân trẻtuổi có cặp mắt ti hí vừa mới quay trở lại gia hương kia cũng quẳng némmột sự hy vọng vô cùng to lớn, thế nhưng hắn vẫn như cũ không có bất cứsự tin tưởng nào để dựa vào cả.

Chẳng qua kỳ thật Điền Đại Bổngcũng không phải là rất quan tâm đến sự thắng bại của một hồi kiện tụngnày. Công ty Cổ Chung khổng lồ, một khoảng gia sản khổng lồ, quyền lựckhổng lồ kia cho dù đều có bị đám lão bất tử kia cướp sạch đi chăng nữathì có là gì đâu? Nhưng mà tiểu thư tuyệt đối không có khả năng giao cho bọn hắn. Nếu như chuyện tình thật sự diễn biến đến thời khắc không thểnào vãn hồi được, hắn cuối cùng cũng chỉ là phát động một hồi binh biếntại Lạc Nhật Châu ở Đại khu Tây Lâm mà thôi. Hắn sẽ đem cái lão bà conthân thích Chung gia vong ân phụ nghĩa kia giết chết sạch sẽ không chừalại một ai, sau đó mang theo tiểu thư xuyên thẳng qua bên Tinh vân VãnHạt tối om ở biên giới, chạy thẳng đến bên Bách Mộ Đại, nơi mà đám người Liên Bang vô sỉ kia không thể nào can thiệp đến được là xong.

Chờ đến khi tiểu thư lớn lên, chờ đến khi cái gã nam nhân thanh niên có cặp mắt ti hí kia cùng với Tiểu Phong Tử biến thành những gã nam nhân cóquyền lực lớn nhất trong Liên Bang rồi, đến lúc đó ta lại sẽ mang theotiểu thư quay trở vềm thu hồ lại những gì vốn dĩ là thuộc về chúng ta là được.

Điền Đại Bổng có thể suy nghĩ đến như vậy, chính là bởi vì bản thân hắn chính là loại nam nhân có tích cách như thế. Nhưng mà luật sư Tiêu Văn Tĩnh thì lại tuyệt đối không suy nghĩ như vậy. Hắn ta chỉkhẽ lấy ra một cái khăn tay trong túi áo của mình, nhẹ nhàng lau đi mớmồ hôi đang chảy dài hai bên vành tai của mình, bình tĩnh mà tiếp tụcđưa ra những chất vấn của bản thân mình. Hắn nhẹ nhàng mà lưu loát nhắclại những điều khoản bổ sung trong điều luật số 7 về Quyền thừa kế disản trong luật pháp Liên Bang, cùng với những án lệ trong các vụ kiệntụng về quyền thừa kế di sản nổi tiếng đã được tiến hành trong mấy trămnăm gần đây, cho rằng khi mà những thân thuộc có quyền lợi tương quannào đó, nếu như cùng với ích lợi tồn tại rõ ràng của đối tượng cần nhậnđược sự giám hộ phát sinh những xung đột liên hệ nào đó, như vậy nhữngbên thân thích có quyền lợi tương quan kia cũng sẽ mất đi quyền bảo hộvốn có của bọn họ.

Những điều luật pháp luật vô cùng rõ ràng,những án lệ pháp luật vô cùng rõ ràng đều được trình bày cẩn thận. TiêuVăn Tĩnh cho rằng cái vị nữ quan tòa trung niên cao cao tại thượng kiacũng sẽ không đưa ra bất cứ sự phản bác nào cả. Nhưng mà ngay tại thờiđiểm hắn còn đang suy nghĩ như thế, cái vị nữ quan tòa trung niên trênđầu đội một bộ tóc giả kiểu cũ màu trắng chuyên dụng của pháp quan kiađã lạnh lùng mở miệng:

- Về mặt trình tự xử lý thẩm tra án kiệnquyền giám hộ dân sự, cái chúng ta suy nghĩ đến đầu tiên chính là khảnăng nuôi dưỡng cùng với hoàn cảnh trưởng thành của đối tượng không cónăng lực hành vi dân sự, cho nên đối với vấn đề ý nguyện của chính bảnthân người chưa có năng lực hành vi dân dự, cũng chỉ là một điều kiện để tham khảo mà thôi.

- Tiêu luật sư, những gì mà ngài nói từ nãyđến giờ rất khó có thể thuyết phục được tôi. Vị cô bé con đang ngồi bêncạnh ngài kia, theo như những gì ngài nói, chính là không cần nhữngngười thân nhân của mình giám hộ, mà là cần… vị Điền tiên sinh kia làmngười giám hộ sao? Còn về phần những bằng chứng về xung đột lợi ích cóliên quan, cái mà tôi cần chính là chứng cứ xác thực, chứ không cầnnhững chứng cứ chỉ là những thông tin từ bên phía tin tức truyền thôngbên trong Liên Bang mà ngài vừa mới đưa ra làm chứng cứ, lại lặp lại hết lần này đến lần kia như vậy.

Vị nữ quan tòa trung niên với máitóc giả quăn tít màu trắng kia khẽ cau mày lại, nhìn xuống Tiêu Văn Tĩnh bên dưới, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn xét xử, có chút hờn giận, nói:

- Cái vụ kiện tụng này đã kéo dài gần một năm trời nay rồi. Đến tột cùnglà phải lãng phí bao nhiêu tiền nộp thuế của dân chúng Liên Bang nữađây? Hệ thống Tư pháp Liên Bang không có khả năng bởi vì một vụ kiệntụng của các vị mà kéo dài quá nhiều những phí tổn chính sách Tư pháptheo chính sách được nữa. Bản quan tòa hy vọng có thể nhanh chóng đưa ra được những kết quả chính xác nhất, cho nên hy vọng ngài có thể đưa rađược những bằng chứng chính xác có hiệu lực theo pháp luật Liên Bang.

Những ngón tay đang lật xem hồ sơ vụ án của luật sư Tiêu Văn Tĩnh nhất thờicứng đờ lại một chút, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía vị nữquan tòa với mái tóc giả xoăn tít màu trắng trên kia, phi thường nghihoặc, khiếp sợ cùng với bất ngờ với những gì mà đối phương vừa nói ra.

Những bằng chứng chính xác có hiệu lực theo pháp luật Liên Bang? Đám ngườiChung Gia có ý đồ ở trên trạm không gian tiến hành mưu sát Chung Yên Hoa có để lại chứng cứ gì không? Những công tác điều động quân đội dịthường ở Lạc Nhật Châu Tây Lâm hơn một năm trước đây có phải là nhữngbằng chứng có hiệu lực theo pháp luật Liên Bang hay không? Không, tất cả những thứ này cũng đều không có khả năng dùng làm chứng cứ đưa ra trước một phiên tòa dân sự để tranh chấp quyền bảo hộ được. Một khi hắn làmnhư vậy, khẳng định hắn sẽ ngay lập tức bị người khác dùng danh nghĩa vu khống mà khởi kiện hắn.

Nghĩ đến điều này, trên gương mặt củaluật sư Tiêu Văn Tĩnh nhất thời nổi lên một tia nụ cười trào phúng cùngvới chán ghét đến cùng cực. Ngày hôm nay bản thân hắn đối với sự hắc ámphía sau giới Tư pháp Liên Bang đã có sự nhận thức tương đối rõ ràng,hiểu được bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với đám đại Gia tộc kia đãquyết tâm không tiếc hết thảy mọi hậu quả, cũng đều muốn một phen đemcái án tình của Chung Gia Tây Lâm này chấm dứt trước khi có sự can thiệp của vị Thủ tịch Pháp quan Hà Anh kia vào trình tự xử lý thẩm tra… Chodù là cái vị nữ quan tòa trung niên tóc quăng màu trắng này ở trướcphiên toàn có biểu hiện ngu xuẩn, vớ vẫn đến thế nào đi chăng nữa cũngmặc kệ. Chỉ cần trình tự xét xử kia còn không có vào được Tòa án Tốicao, như vậy cho dù rằng vị Thủ tịch Pháp quan Hà Anh kia có cái nhìnnhư thế nào đi chăng nữa, cũng không có biện pháp nào ảnh hưởng đến kếtquả cuối cùng được.

Ngay tại thời điểm luật sư Tiêu Văn Tĩnh đang đề cao âm điệu, chuẩn bị đưa ra lời kháng nghị, nhưng mà khóe mắt chợtliếc nhìn về phía thân ảnh của cô bé con đang ngồi bên cạnh mình kia,nghĩ đến đám đồng sự của chính mình trong Bộ Tư Pháp đang cố gắng chuẩnbị những sự tình có liên quan đến vụ kiện này, hắn ta đành phải cố gắngđè nén sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, chậm rãi ngồi trở lại vị trícủa mình.

Mái tóc đen mềm nhẹ, cắt ngắn chỉnh tề, chảy vuốt cẩnthận, im lặng mà trầm mặc phủ lên trên nửa vầng trán của cô bé con. Tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa thân đang nằm ở ngay trung tâm của một hồi lốcxoáy tranh chấp, lúc này tựa hồ như căn bản không thèm quan tâm đếnchuyện một hồi phiên tòa quan trọng này chính là sắp sửa quyết đinhquyền giám hộ của chính bản thân mình vậy. Cô bé cũng chỉ là đang cúiđầu xuống, cầm cây bút điện tử tinh tế, vô cùng chăm chú làm bài tập vềnhà trên cái bản ghi chép điện tử đặt trên bàn trước mặt. Tựa hồ hiệntại cô bé đang gặp phải một bài toán hóc búa nào đó, cho nên bộ dáng cóchút đặc biệt đáng yên cắn nhẹ đầu bút một chút, ra chiều nghĩ ngợi.

Cái vị nữ quan tòa trung niên với mái tóc giả xoăn tít lạnh lùng ngồi trênkia, đám lão thái gia tay cầm quảy trượng chống xuống đất kia, cái người anh họ đang diễn một màn thâm tình thân thiết kia, căn bản không hề lọt vào trong mắt của cô bé con chút nào.

Ánh mặt trời vào đông cóchút lạnh lùng nhàn nhạt từ trên cái cửa sổ thủy tinh lớn trên đỉnh gian phòng rộng rãi chiếu thẳng xuống dưới. Con đường trải thảm nghiêm trang thẳng tắp ở chính giữa gian phòng tòa án nhìn qua có chút ảm đạm trầmmặc, vô số người đến dự phiên tòa cũng im lặng trầm mặc không nói mộttiếng nào. Không khí vô cùng căng thẳng…

Đột nhiên đúng lúc này,cánh cửa đại môn to lớn nặng nề của gian phòng phiên tòa vốn đã đóngchặt đột nhiên bị đẩy ra. Ở bên trong làn ánh sáng chói lọi từ bên ngoài chiếu rọi vào, một cái thân ảnh thẳng tắp nhất thời đi vào. Đôi giàyquân dụng sáng loáng dẫm lên trên mặt sàn của phiên toàn phát ra thanhâm rung động trong trẻo, vang vọng, từng tiếng từng tiếng vang lên,giống hệt như là đang giẫm thẳng vào trong lòng vô số người đang ngồitrong này vậy.

Cái thân ảnh kia càng ngày càng tiến đến gần,khuôn mặt của thân ảnh cũng càng ngày càng rõ ràng hơn. Điền Đại Bổngđang ngồi đột nhiên đứng bật dậy, quay đầu nhìn lại, đám lão thái giaChung Gia đang ngồi trên hàng ghế dự thính, bàn tay nắm lấy quải trượngđột nhiên nắm chặt lại một cái, những thanh quải trượng chợt run rẩy nhè nhẹ. Trong ánh mắt của Chung Tử Kỳ đang ngồi trên hàng ghế nguyên cáođột nhiên hiện lên một vẻ kinh hoảng nhàn nhạt.

Cái thân ảnh kiađi thẳng đến phía trước nhất của tòa án, đưa tay gỡ xuống chiếc mũ quândụng trên đầu mình, đặt xuống trên bàn, ngay bên cạnh chỗ ngồi của cô bé con đang làm bài tập về nhà kia, sau đó đem một con chíp vi mạch nhonhỏ chuyển sang cho vị thư ký chuyên tiến hành công tác truyền phát vănbản điện tử của phiên tòa, bên trong bầu không khí tuyệt đối trầm mặcmột cách kỳ dị của phiên tòa, hướng về phía vị nữ quan tòa trung niêntóc giả màu trắng trên cao kia, bình tĩnh nói:

- Tôi tên là HứaNhạc, là Chủ quản Kỹ thuật cấp bậc Phó Sư Đoàn trưởng đương nhiệm của Sư đoàn Thiết giáp 17 Quân khu I Liên Bang. Tôi đã ủy thác cho luật sưTiêu Văn Tĩnh đệ trình lên văn bản thỉnh cầu quyền lợi của tôi, kính xin quý quan tòa đọc qua.

- Tôi thỉnh cầu… hoàn toàn có được quyền giám hộ của Chung Yên Hoa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.