Nếu đổi lại là một người nào đó khác đi, vào thời khắc này có lẽ sẽ làmbộ như là mình cũng không có nghe thấy những lời nói này, bằng vào lựckhông chế ý chí vô cùng cường đại của mình, không tiếp tục đi tìm tòinghiên cứu cái đoạn chuyện xưa cùng với sự thật này nữa. Hoặc là hắn sẽthu liễm tâm thần, cố gắng tiếp tục di động bàn tay phải của mình, lậptức quên luôn đi cái đoạn chuyện xưa này, không ngừng chà lau mớ da thịt gầy trơ xương nhăn nheo sau lưng của vị lão nhân gia, coi như không cóviệc gì xảy ra cả. Bởi vì cái câu chuyện xưa thí sư này, bất luận từ góc độ bất cứ người nào nhìn mà nói, tất nhiên cũng đều là một đoạn ký ứcmà trong kiếp sống nhân sinh tràn đầy quang huy của Quân Thần Lý ThấtPhu tuyệt đối muốn quên lãng đi nhất.
Nhưng mà Hứa Nhạc cũngkhông có làm ra những phản ứng như thế. Bàn tay phải cứng ngắc của hắnchợt buông cái khăn mặt trong tay ra, tùy tiện để cho cái khăn tắm quândụng màu xanh nhạt này rơi vào bên trong dòng nước hơi chút ám vàng củadòng suối nước khoáng, tản ra thành một đóa hoa nhìn qua hơi chút hỗnđộn, sau đó thong thả khẽ hoạt động thân thể một chút, đi đến bên cạnhvị lão nhân gia, trừng lớn cặp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, haihàng lông mày dày rậm như cặp phi đao nhăn tít lại, biến thành một hàngthẳng, mãi cho đến khi đem cái đoạn chuyện xưa này nghĩ đến mức muốn đau đầu, hắn mới trực tiếp mở miệng hỏi:
- Ngài… có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-khach/2497911/quyen-4-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.