Hứa Nhạc hiện tại cũng đã chết, đám gia tộc vốn luôn luôn cao cao tạithượng bên trong Liên Bang này, đám chính khách cao quý mà những dòngnước đen bẩn thỉu không ngừng chảy xuôi qua những ngón tay kia, đã trảiqua cuộc sống một năm trời thập phần thoải mái, vô cùng sảng khoái. Tuyrằng cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang trẻ tuổi kia nhìn qua quả thậtkhông một chút bắt mắt nào cả, trong tay tựa hồ như cũng không có bất cứ lực lượng gì có thể dao động được giang sơn cả, thế nhưng mà ánh đaotrên Hổ Sơn Đạo, một cái búa bên trong Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí QuảXác, tiếng súng cùng với cây bút bên trong tòa đại lâu Cơ Kim Hội trêntinh cầu S2, còn có dấu chân thẳng tắp cùng với những vết đạn đầy đấtcực kỳ cường hãn mà mạnh mẽ vô cùng trên bờ cát của trang viên Biệt HữuGiang Sơn kia nữa, liền khiến cho đám đại nhân vật luôn luôn quen thuộcvới việc dùng tiệc rượu, ăn cơm trưa, dùng tin tức giao dịch để mà chếđịnh những quy tắc của thế giới kia rét lạnh mà phát hiện ra…
Hứa Nhạc chính là một tên gia hỏa khủng bố đáng giận, tuyệt đối không chấpnhận đi trên một con đường tầm thường, hơn nữa lại có thói quen cùng với thực lực để mà đem những con đường thế gian đã sắp đặt sẵn mà dẫm chânlên, biến nó thành một mảnh cực kỳ hỗn độn. Hơn nữa hắn lại hoàn toàn có được một cái loại tính tình cực đoan thị phi thiện ác phân định rạchròi, có thù tất báo, mà hễ báo thì lại chính là cầm súng bắn giết tứphương, mà hễ giết thì khẳng định phải chết. Cái loại tính tình nàytuyệt đối không phù hợp với cái tình thế vũ trụ rất nhiều thế hệ nàyrồi. Một tên gia hỏa như vậy theo đạo lý đã sớm phải chết đi mới đúng,thế nhưng hắn lại cố tình mãi không chịu chết đi.
Cũng may là cái tên Hứa Nhạc chết tiệt theo đạo lý đáng ra phải chết sớm đi kia, rốtcuộc cũng bởi vì cái tràng báo thù từ sáng tới chiều kia mà đã chết đitrong tay đám người Đế Quốc bên kia rồi. Đám đại nhân vật bên trong Liên Bang sau khi phô bày ra cho những người khác một khuôn mặt bi thươngnhàn nhạt, cảm khái xót thương, một cảnh đầu bạc phải tiễn người đầuxanh, trầm mặc lặng lẽ, thế nhưng phía sau lưng thì lại không nhịn đượcbưng lên tách trà thơm, khẽ mỉm cười, cảm thấy may mắn khi mà cái tảngđá to lớn luôn luôn mọi thời khắc đều treo trên đỉnh đầu bọn họ, chỉ đợi bất cứ khi nào bọn họ hơi có chút động tĩnh gì đó sẽ liền không mộtchút lý lẽ, đập thẳng xuống dưới kia, rốt cuộc cũng đã biến mất khôngthấy đâu nữa rồi.
Thế nhưng đồng dạng bên cạnh đó, cũng có rấtnhiều những người khác cũng đều hoài niệm lại cái thời gian mà Hứa Nhạcvẫn còn tồn tại, cảm giác tiếc nuối cùng cực đối với sự mất đi của hắn.Ví dụ như là đám chiến sĩ Liên Bang đang hăng hái chiến đấu đẫm máu ởbên ngoài tiền tuyến, ví dụ như là những thân nhân bằng hữu của nhữngdân chúng vô tội đã chết đi dưới những âm mưu vô sỉ, ví dụ như là cô nữthanh niên cách mạng đang ngồi bên trong tòa nhà Nghị Viện Liên Bang, ví dụ như là bà mẹ trẻ không kết hôn ở trong đại viện Tây Sơn, ví dụ nhưlà cái gã công tử lưu manh trong túi luôn luôn giắt theo cái dụng cụphóng ánh sáng xanh nhạt lẫn trốn khắp nơi, ví dụ như là một vài vị quan chức hoặc là phóng viên nào đó trong lòng vẫn luôn đặt niềm tin đối với quang minh, còn có rất nhiều rất nhiều những người khác nữa…
-Con có thể nhớ nhung đến hắn, cũng có thể tưởng niệm đến hắn, nhưng màcái loại nhớ nhung cùng với tưởng niệm này căn bản cũng không thể nàotrở thành một cái gánh nặng, khiến cho cuộc sống của con trở nên nặng nề hơn như thế.
Nam Tương Gia, gia tộc nổi danh ít giao tiếp nhấtbên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, ở trong một tòa trang viên u tĩnhđồng dạng cũng rất ít giao tiếp với bên ngoài, nằm bên cạnh một bờ hồtrong vắt sâu trong một khu thâm sơn cùng cốc nào đó. Cái tòa trang viên ít giao tiếp như thế này, nằm tại một khu vực thâm sơn rất ít ngườibiết đến, cũng không có trang trí thiết kế những kiến trúc hào hoa xa xỉ tương xứng với cái tên trang viên của một trong Thất Đại Gia Tộc LiênBang chút nào.
Lúc này trên tòa kiến trúc nhìn qua giống hệt nhưmột cái tòa nông trang có hai tầng, trên một căn phòng ngủ ở trên lầuhai, bên cạnh cửa sổ, có một vị phu nhân đang im lặng đứng thẳng người,trên người mặc một kiện quần áo sang quý nhưng vô cùng u nhã, nhàn nhạtđứng phía trước cửa sổ, lặng yên ngắm nhìn cơn mưa nhẹ lất phất nhưsương khói bên ngoài tòa trang viên. Vị mỹ nhân họ Tào, mấy chục nămtrước đây đã từng là cô nữ sinh viên xuất sắc nhất Khoa Chỉ Huy tại Họcviện Quân sự I của Liên Bang, hiện tại đã trở thành Nam Tương phu nhânđịa vị sang quý rất nhiều năm rồi, thế nhưng bà ta vẫn như cũ luôn luônthích ngắm nhìn cảnh mưa rơi bên ngoài cửa sổ như thế này.
Bà taquay đầu lại, có chút thương tiếc nhìn về phía khuôn mặt có chút mỏi mệt của cô con gái thương yêu duy nhất của mình, nhẹ giọng nói:
-Hiếm khi con có dịp từ tinh cầu S2 về nghỉ ngơi, vốn dĩ là nên để chocon yên tĩnh nghỉ ngơi một chút. Nhưng mà mẹ cuối cùng nghĩ thấy có vàilời cần phải nói với con. Bởi vì chuyện này liên quan đến hạnh phúc củacon, là hạnh phúc chân chính nhất.
Những công tác bận rộn phiềnphức của việc trùng kiến lại các Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu khiếncho khuôn mặt vốn dĩ luôn tú lệ thanh thuần của Nam Tương Mỹ hiện tại đã có thêm một tia mệt mỏi cùng với chán nản khó nói nên lời. Nàng ta nghe được những lời nói vô cùng nghiêm túc của mẫu thân mình, khẽ nhẹ nhàngmím nhẹ cặp môi lại một chút, thoáng cúi đầu, thế nhưng lại vẫn bảo trìtrầm mặc, không nói tiếng nào.
- Bất luận là con cùng với ngườitrong nhà phát sinh ra bao nhiêu mâu thuẫn đi chăng nữa, thì mẫu thânvẫn mãi luôn đứng về phía của con, ủng hộ con, có đúng hay không?
Nam Tương phu nhân khẽ mỉm cười, nói:
- Mẹ từ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng phản đối qua chuyện con kếtgiao cùng với Trung Tá Hứa Nhạc, thậm chí lại còn âm thầm cổ vũ cho concó thêm dũng khí để mà tiến tới nữa.
- Anh ấy cuối cùng đã là Thượng Tá rồi!
Nam Tương Mỹ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẫu thân, mở miệng nói nhẹ một câu, lần đầu tiên trong suốt một năm nay nàng ta thể hiện một tia ngâythơ thanh thuần bản tính của mình.
- Ừm, là Thượng Tá Hứa Nhạc!
Nam Tương phu nhân nhẹ nhàng bước qua, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô congái, nụ cười trên môi chậm rãi thu liễm lại, nghiêm túc nói:
- Nhưng mà hiện tại hắn cũng đã chết rồi. Mẹ không hy vọng con lại vì chuyện này mà buồn bực chán nản suốt cả cuộc đời.
- Con không có, mẫu thân!
Nam Tương Mỹ cũng vô cùng nghiêm túc, cất tiếng phản bác.
- Không, con hãy nghe mẹ nói hết đã… Cuộc đời của một người con gái, kỳ thật điều quan trọng nhất chính là sự bình an.
Nam Tương phu nhân có chút hòa ái mà thương tiếc, nói:
- Mẹ không phải yêu cầu là con phải lập tức đi tìm một cái tình yêu mớicho mình, mà chỉ là hy vọng con có thể thanh tỉnh tinh thần lại… Nhớ kỹ, chính là thật sự thanh tỉnh tinh thần lại. Không phải là giống như controng suốt một năm vừa qua, dùng những công tác bận rộn mà không mộtngười nào có thể chịu đựng được để mà tự gây mê chính bản thân mình, đểbắt buộc bản thân mình không được nghĩ đến hắn nữa, là chính là có thểchân chân chính chính có được một cuộc sống vui vẻ không chút hối hận.
Hai hàng mi thật dài cong vút của Nam Tương Mỹ khẽ chớp động một chút, nhẹ giọng nói:
- Mẫu thân à, trên đời này làm gì có cái gì là vui vẻ chân chính đâu cơchứ? Năm xưa khi mà ông bà ngoại đem mẹ gả cho phụ thân, mấy chục nămqua mẹ có thật sự chân chính vui vẻ hay không? Điền thúc thúc cả đời này cũng đều không có kết hôn, mẹ có bao giờ cảm thấy có chút hối hận nàohay không?
Nam Tương phu nhân thoáng im lặng, trầm mặc tự hỏi một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới thoáng mỉm cười, nói:
- Cẩn thận ngẫm nghĩ lại một chút, cũng không có bất cứ cái gì phải hốihận cả. Điền thúc thúc của con quả thật là một nam nhân rất tốt. Nhưngmà cũng không nhất thiết sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt…
Trên con đường quốc lộ băng ngang vĩ tuyến số mười bảy của Lạc Nhật ChâuTinh cầu hành chính Đại khu Tây Lâm, trên một con đường nhỏ màu đen được hai hàng cây cổ thụ xanh mướt bảo vệ xung quanh, một đoàn xe dài đanggào thét phóng chạy đi. Những cái bánh xe đang xoay chuyển tốc độ cựccao ngẫu nhiên dính theo một vài mảnh lá nào đó, kéo nó cuốn nhanh baytán loạn lên không trung, sau đó lại bị những chiếc xe phía sau đụngphải, hất cho quay cuồng lên mãi một lúc lâu cũng không thể rơi xuốngđất trở lại.
Bốn chiếc ô tô màu đen quý giá sang trọng cùng vớimười sau chiếc xe chống đạn quân dụng màu xanh mặc lục tạo thành mộtđoàn xe khí thế cực kỳ kinh người, phi thường hiếm thấy. Nhưng mà trênmặt những cư dân Tây Lâm ở dọc theo hai bên những con đường này cũngkhông có bất cứ chút vẻ mặt khiếp sợ nào cả. Bởi vì bọn họ ngày nào cũng có thể nhìn thấy một màn như thế này cả, biết đây chính là vị Tiểu Công chúa của Tây Lâm đang lên đường đi học.
Đám cư dân Tây Lâm dọchai bên đường đều mang theo vẻ mặt tò mò cùng với hy vọng, nhướng caothân mình, mở to cặp mắt, hướng ra phía giữa đường nhìn lại, ý đồ muốnxuyên qua phiến cửa sổ thủy tinh mờ đục kia nhìn thấy cô Tiểu Công chúangồi đâu đó trong những chiếc xe ô tô màu đen sang quý kia, thế nhưngchung quy cũng chỉ là phí công mà thôi. Đột nhiên lại có người nào đóchợt nghe được một thanh âm nam nhân phẫn nộ gào thét khiến kẻ khác phải khắc sâu ấn tượng từ trong một chiếc ô tô màu đen sang quý nào đó giữađoàn xe truyền ra.
- Con mẹ nó, ai dám nói ta không thể là mộtngười cha tốt đây chứ? Một phen đem sách bài tập lấy ra đây, để ta xemrồi chỉ lại cho cháu!
Điền Đại Bổng dạo gần đây so với trước kiacàng trở nên béo tốt hơn rất nhiều, ánh mắt phẫn nộ hoặc nói chính xáclà xấu hổ ảo não trên khuôn mặt mập mạp giống hệt như một cái bánh kemmàu trắng tinh của hắn lúc này đã chỉ còn là hai cái khe hở nhỏ xíu. Mấy ngón tay nhỏ bé mà tròn trịa giống như những trái chuối sứ của hắn đónnhận lấy quyển sổ điện tử bài tập, cau mày cúi đầu nhăn trán đọc thậtlâu thật lâu sau đó, cuối cùng cũng chung quy hóa thành một hơi thở dàithật sâu, có chút xấu hổ, nói:
- Cái này… Cháu biết đó… Thời điểm lúc còn ở Học viện Quân sự I, ta chính là được đặc biệt phê chuẩn, đặccách không cần học môn Toán nâng cao này… Tiểu Yên Hoa à, cháu đừng cười ta, đây là đặc quyền mà một thiên tài chiến đấu Robot mới có thể đượchưởng a!
Chung Yên Hoa cũng không có cười hắn, bên trong cặp đồng tử trong trẻo đen láy kia cũng không có uốn cong lại thành hai hình bán nguyệt đáng yêu. Mái tóc màu đen được cắt tỉa cẩn thận vô cùng chỉnhtề, theo những sự phập phồng nhẹ nhàng của chiếc ô tô sang quý mà khẽlay động nhè nhẹ, giống hệt như hai mảnh vỏ dưa hấu vậy.
Cô bécon lặng lẽ nhìn về phía cái tên gia hỏa khuôn mặt xấu hổ đến mức đỏbừng ngồi đối diện mình, yên lặng thu hồi lại quyển sách điện tử bàitập, yên lặng quay đầu ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những cảnh vật trênnhững con phố của tinh cầu hành chính Đại khu Tây Lâm, yên lặng khôngnói một câu nào cả.
Chiến hạm Cổ Chung Hào đột nhiên bị tập kích, cha mẹ của cô bé chôn thân bên trong tràng pháo hoa vũ trụ cực kỳ xinhđẹp kia. Ngay sau đó vị Hứa Nhạc ca ca mà cô bé yêu quý nhất lại mộtmình một hạm chạy đi báo thù, cuối cùng biến mất ở bên kia đầu của vũtrụ bao la. Ngay cùng ngày nhận được hai cái tin dữ liên tiếp này, cô bé con liền hướng tới Điền Đại Bổng mà nói, bắt đầu từ lúc này trở đi, côbé sẽ bắt đầu một cuộc sống cố gắng học tập, muốn học cho thật tốt, đểcuối cùng tự mình chiếu cố lấy chính mình…
Bắt đầu từ sau khi nói ra những lời nói này, tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa liền bắt đầu cuộcsống đúng y như vậy. Cô bé dựa vào thời khóa biểu đặc biệt do chuyên gia sinh hoạt đề ra, bắt đầu thời khóa biểu hằng ngày, đúng giờ rời khỏigiường, cùng học tập, ăn uống, rèn luyện thể thao. Cô bé bắt đầu dựa vào những sổ tay hướng dẫn chiến đấu sinh tồn đặc biệt của Quân đội LiênBang, bắt đầu tiến hành rèn luyện năng lực sinh tồn của chính mình. Côbé bắt đầu cầm lấy thanh bội đao chuyên dụng của Gia tộc Chung Gia, họctập những kỹ năng chiến đấu đặc biệt của Tây Lâm… Chỉ có đều là bắt đầutừ ngày đó cho đến nay, chết ở dưới thanh đao của cô bé con cũng chỉ cóhai con gián nhãi nhép mà thôi…
Tính tình của cô bé con dần dầntrở nên có chút trầm mặc, có chút mạnh mẽ. Mái tóc chỉnh tề giống nhưlớp vỏ dưa hấu trên đầu cô bé thường xuyên bị chính cô bé dùng một câykéo nhỏ cắt xuống trở nên phi thường khó coi. Ngoại trừ những chuyện này ra, cô bé trở nên có chút lặng lẽ trầm mặc không phù hợp với độ tuổimình chút này. Cô bé thường xuyên giống như lúc này vậy, yên lặng trầmmặc ngắm nhìn những phong cảnh bên ngoài, một câu cũng không nói tiếngnào.
Điền mập mạp nhìn thấy một bên mặt của cô bé con đang hướngra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài. Tuy rằng hắn cũng đã sớm quen với sự trầm mặc thường xuyên của cô bé con, nhưng mà vẫn như trước nhịn không được từ sâu trong nội tâm phát ra một tràng thở dài cảm thán thật dài.
Đoàn xe sang quý khí thế kinh người chậm rãi dừng lại ngaytrước cửa của trường học. Một đám chiến sĩ Tây Lâm nhanh nhẹn dũng mãnhđã sớm khống chế được tất cả những vị trí phía trước cổng trường. Tiểubằng hữu Chung Yên Hoa mở cửa xe ra, nhẹ nhàng bước xuống, lễ phép hướng về phía Điền mập mạp ngồi trong xe, khẽ cúi đầu chào một cái.
Điền mập mạp khẽ phất phất tay, tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nhất có thể, nói:
- Hãy đi đi, cố gắng học cho tốt vào!
Hắn vốn tưởng rằng cũng sẽ giống như những ngày trước đây vậy, cũng sẽkhông nhận được bất cứ câu trả lời nào của tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa,thế nhưng không ngờ tình huống ngày hôm nay có chút không giống với mọingày. Cô bé con sau khi đứng ở cạnh cửa xe trầm mặc một lát, những luồng gió nhẹ nhàng thanh lương đem những sợi tóc rỗi trên trán của nàng thổi quét nhẹ nhẹ sang phía vành tai nhỏ bé xinh xắn, sau đó cô bé con mớichậm rãi quay đầu lại, nhìn vào bên trong xe, phi thường nghiêm túc,nói:
- Điền thúc thúc à, thiên tài cũng không phải là sẽ khônghọc giỏi môn toán học cao cấp đâu. Trình độ toán học của Hứa Nhạc ca cakhẳng định là cao lắm!
Điền Đại Bổng sau khi nghe xong câu nóinói, biểu tình sửng sốt một lúc thật lâu mới tỉnh thần lại, hạ giọng lẩm bẩm mấy câu gì đó. Sau đó hắn mới chợt chú ý đến một chiếc ô tô màu đen nhìn qua hơi chút quen mắt đang đậu lại bên cạnh một cửa hàng đối diệnvới cổng trường học. Trên chiếc ô tô màu đen tuyền kia cũng không có bất cứ dấu hiệu nào cả, thế nhưng mà chính như vậy lại là sự đánh dấu rõràng nhất đối với thân phận của người ngồi trong xe.
- Ta phảithừa nhận, loại chuyện tình nuôi nấng trẻ con như thế này so với việcđiều khiển Robot đi đánh giặc còn khó khăn hơn không biết bao nhiêu lần.
Điền Đại Bổng chậm rãi đi đến bên cạnh chiếc ô tô màu đen không có bảng hiệu gì kia, nhìn về phía gã thanh niên công tử khuôn mặt gầy yếu nhợt nhạtphía sau cánh cửa sổ thủy tinh đang chậm rãi hạ xuống, khẽ nhún nhúnvai, nói:
- Hứa Nhạc quả thật chính là vạn năng mà!
- Ừm, hắn còn biết món cháo trắng nào ăn chung với bánh dầu thông chiên thì sẽ ngon nhất nữa.
Nghe được tên của người bạn cũ, Thai Chi Nguyên ngồi bên trong chiếc xe khẽmỉm cười, trên mặt mang theo một tia tưởng niệm nhàn nhạt, nói:
- Mấy ngày trước tôi mới tìm được một tiệm bán cháo trắng mới, hương vịcũng không tệ lắm, cho nên hôm nay tôi mới đến mời ngài cùng đi ăn sángmột chuyến.
Vị Thái Tử gia của Thai Gia cùng với Điền Đại Bổng,đại biểu của gian nhà cũ vĩ tuyến 2 của Đại khu Tây Lâm cùng nhau đi ănbữa sáng, tự nhiên cũng không chỉ có đơn giản là chuyện nhớ lại chuyệnxưa ở trong thư viện Đại học Lê Hoa như vậy.
Bởi vì một nguyênnhân nào đó mà ngay cả bản thân mình cũng đều không thể hiểu nổi, từ sau khi chiếc Chiến hạm Cổ Chung Hào nổ mạnh, tan biến bên ngoài vũ trụ,Thai Chi Nguyên đã một phen điều chỉnh đi cái kế hoạch nhân sinh củachính mình, mạnh mẽ cãi lời mẫu thân, đi đến tinh cầu hành chính Tây Lâm mở ra một văn phòng tên là Văn phòng Luật sư Sự vụ Tây Thuyền. Vănphòng Luật sư Sự vụ Tây Thuyền này hiện tại đang cùng với vị công tử con trai của vị Thủ tịch Pháp quan của Tòa án Tối cao Liên Bang, đảm nhiệmvai trò cố vấn pháp luật cho nhà cũ ở vĩ tuyến số hai Tây Lâm, tiến hành một hồi kiện tụng đang khiến toàn bộ các cấp Pháp viện trong cả LiênBang này cũng phải cảm thấy đau đầu khó nghĩ không thôi.
Cục diện hiện tại ở Tây Lâm lúc này đang có chút khẩn trương. Dưới sự trấn ápmạnh mẽ bằng bạo lực của Điền Đại Bổng cùng với Lý Phong, đám bà conthân thích họ hàng ti tiện của Chung Gia kia tạm thời cũng không dám làm ra những chuyện tình gì quá mức nóng bỏng, cũng không dám một phen trởmặt. Còn gã Chung Tử Kỳ, kẻ được đám bà con thân thích họ hàng kia đề cử làm người kế vị chức vụ Gia chủ Chung Gia kia, so với bất cứ thời khắcnào khác trong dĩ vãng cũng cần có sự duy trì ủng hộ của Chính phủ LiênBang, các thế gia cùng với các thế lực khác. Mà cũng chính là thừa dịpcái thời cơ cực tốt ngàn năm khó gặp này, đám đại nhân vật ở Thủ Đô Tinh Quyển rốt cuộc cũng đưa tay kết thân tới Tây Lâm…
Ngoại trừ bacái chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp cuối cùng đảm nhiệm vai trò thủ hộxung quanh Thủ phủ Lạc Nhật Châu ra, Chính phủ Liên Bang cùng với BộQuốc Phòng Liên Bang đang từng bước từng bước khống chế toàn bộ Quân khu Tây Lâm. Cái loại cục diện như thế này tựa hồ cũng không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản được nữa. Chung Tử Kỳ cùng với đám trưởng bối thamlam ti tiện của Chung Gia kia tự nhiên cũng không thể nào nhìn ra đượcnhững nguy cơ ẩn giấu phía sau cái loại xu thế này. Nhưng mà bọn họ hiện tại đã cưỡi lên trên lưng của cái vị lão đầu hổ điên cuồng hiện tại đãchết đi kia, làm sao còn có biện pháp nào để leo xuống được nữa?
- Mặc dù đã tiến hành xử án một lần ở tòa án cấp dưới rồi, nhưng mà trừphi đánh lên đến Tòa án Tối cao, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào dámđối với cái vụ kiện tụng này đưa ra phán quyết cuối cùng cả.
Thai Chi Nguyên dùng cái muỗng nhỏ nhẹ nhàng đảo mớ rau xanh trong tô cháo nóng hổi, khẽ nở nụ cười, nói:
- Đương nhiên, cho dù là đám thẩm phán cấp thấp này dám đưa ra phánquyết, cả hai bên cũng sẽ không có bất cứ ai chấp nhận phán quyết cả,chung quy vẫn là sẽ đánh lên đến Tòa án Tối cao mà thôi.
Trongđầu Điền Đại Bổng chợt hiện lên hình ảnh một vị lão nhân, vẻ mặt từ ái,tràn đầy những nếp nhăn, trong lòng thầm nghĩ đại khái cũng chỉ có vịThủ tịch Pháp quan mà ngay cả vị Quân Thần đại nhân cũng không cách nàodao động được kia, mới có đủ thực lực cùng với quyết đoán để mà chấm dứt một hồi loạn cục của Đại khu Tây Lâm này. Hắn khẽ nhíu mày, hỏi:
- Nhưng mà vấn đề chính là… cái đám luật sư bên kia, còn có bên Bộ TưPháp khốn kiếp kia nữa, mãi vẫn luôn dùng mấy cái thủ đoạn pháp luật,ngăn cản cái vụ kiện tụng này không được tiến vào Tòa án Tối cao. Điềukhiến người khác ghê tởm hơn nữa chính là, cái đám vương bát đản khốnkiếp trong Ủy ban Quản lý Liên Bang kia, không ngờ lại ngầm thúc độngNghị Viện thông qua việc điều chỉnh quy trình xét xử, nói cái gì là muốn tiết kiệm tài nguyên tư pháp của Liên Bang, những loại án kiện dân sựcấp 2 như tranh đoạt quyền thừa kế thì không được đưa lên Tòa án Tốicao!
- Khốn kiếp thiệt! Năm xưa khi mà Đài truyền hình Liên Bangcùng với Cơ Kim Hội quỹ Quyền lợi Nhi đồng kiện tụng lẫn nhau đối với vụ việc của Giản Thủy Nhi, chẳng phải cũng đã từng đánh lên đến Tòa án Tối cao hay sao? Đám Nghị viên chết tiệt kia chẳng phải cũng đã giương mắtra mà nhìn một màn hài kịch đó rồi, lúc đó cũng có kẻ nào dám đánh cáirắm nào đâu cơ chứ?
Thai Chi Nguyên khẽ ngẩng đầu nhìn lên, nhìnchằm chằm về phía gương mặt bởi vì quá mức phẫn nộ nên đỏ bừng lên củaĐiền mập mạp, khẽ thở dài, nói:
- Cũng có một cái tin tức tốt,ngày hôm qua Tòa án Tối cao cũng đã phán định sẽ chính thức tiếp nhậncông tác kiện tụng của vụ kiện này rồi. Dựa theo trình tự pháp luật,nhiều nhất là hai mươi ngày nữa, Văn phòng Luật sư Sự vụ của tôi sẽ cóthể một phen đem án tình chuyện này đưa lên tới trước mặt của Pháp quanHà Anh!
Khuôn mặt Điền Đại Bổng nhất thời hòa hoãn lại, nở nụ cười đắc ý, đột nhiên khẽ sửng sốt một chút, hỏi:
- Đừng nói là còn có một cái tin tức xấu khác nữa chứ?
- Đúng vậy!
Biểu tình trên mặt của Thai Chi Nguyên đột nhiên có chút quỷ dị, cũng khôngphải là nghiêm trọng, mà ngược lại là mang theo một tia trào phúng nhànnhạt, bình thản nói:
- Tôi đã cùng với người trong nhà trở mặt rồi!
Vẻ mặt của Điền Đại Bổng nhất thời trở nên nghiêm túc hơn một chút. Hắnbiết rõ ràng cái tin xấu này tuyệt đối cũng không phải đơn giản là mộtcái chuyện xưa giữa một vị công tử thiếu gia cùng với gia tộc của mìnhtrở mặt với nhau mà thôi. Mà chuyện này chính là đại biểu cho cái vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia sau khi trầm mặc bàng quan hơnmột năm, cuối cùng rốt cuộc cũng quyết định thể hiện ra thái độ chânchính của mình rồi.
- Tư Lệnh cũng đã chết, tất cả mọi người ainấy cũng đều hận không thể một phen đem Tây Lâm một ngụm cắn nuốt hếtđi. Hiện tại xem ra, phu nhân là bởi vì nể tình của cậu nên mới trầm mặc không lên tiếng một năm trời, nhưng cũng sẽ không vĩnh viễn trầm mặc,cả đời không lên tiếng…
Nụ cười trên khuôn mặt của Điền Đại Bổng nhìn qua hơi có chút thê lương, hạ giọng nói:
- Thật sự là một hồi cướp bóc khổng lồ hoa lệ mà hoàn toàn hợp pháp a!
Bên Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc, phía sau một tinh cầu hoang vu có trọnglực cao gấp mấy lần những tinh cầu bình thường thuộc tinh hệ L9, có mộttuyến đường không gian an toàn, thủy chung cũng chưa từng bao giờ xuấthiện qua bên trên Tinh đồ của Chính phủ Đế Quốc. Vô số những đám thươngnhân buôn lậu gan lớn bằng trời, vô số những gã quý tộc địa phương cùngvới quân nhân sĩ quan ý đồ muốn ăn cắp tài phú của Đế Quốc nhằm làmphong phú túi tiền cá nhân của chính mình, vô số những gã hải tặc khônggian tàn nhẫn xuất quỷ nhập thần, không xem ai ra gì, vẫn luôn ở trênphi thuyền, chiến hạm của chính mình, sử dụng tuyến đường không gian antoàn này, chơi đùa cái trò chơi cướp bóc tiền tài huyết tinh nguy hiểmmà cực độ kích thích của chính mình.
Đối với Đoàn hải tặc khônggian Hồng Hồ Tử mà nói, trong suốt mười mấy năm dĩ vãng của kiếp sốngcướp bóc tràn đầy máu tươi lăn lộn của chính mình, bọn họ vẫn luôn thủychung nắm giữ quyền chủ động mạnh mẽ của cái tràng trò chơi vô cùnghuyết tinh này. Hơn nữa mười chiếc chiến thuyền Chiến hạm hải tặc khônggian với hệ thống động cơ cải tạo gia tốc cao gấp đôi bình thường kia,lại giống như mười đầu cá mập tàn nhẫn phi thường đói khát, không ngừngđảo qua đảo lại trong bóng tối của tuyến đường không gian an toàn kia.Mỗi khi nhìn thấy những đối tượng ngon ngọt mà yếu nhược xuất hiện trong tầm mắt của mình, bọn chúng liền sẽ lộ ra cái miệng tràn đầy những cáirăng trắng hếu bén nhọn của chính mình, cướp đoạt hết thảy tất cả nhữnggì mà bọn chúng có thể cướp đoạt được.
Thế nhưng mà ngày hôm nay, những chiếc chiến thuyền Chiến hạm hải tặc không gian có được động cơmạnh mẽ cùng với tốc độ kinh người của bọn họ, lại biến thành đối tượngbị kẻ khác cướp bóc!
- Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì mà mãi cũng không thể nào chạy thoát nổi chứ?
Một gã hải tặc không gian mà trên mặt tràn đầy một chòm râu to lớn màu đỏchói, nhìn chằm chằm vào chiếc phi thuyền Chiến hạm giống như là vô sốmảnh rác kim loại cấu tạo thàng đang xuất hiện trên màn hình điều khiểnphía trước kia, hai tay ôm chặt đầu, phát ra thanh âm kêu gào thê lươngđiên cuồng mà tuyệt vọng không nói nên lời.
Giờ khắc này, Hồng Hồ Tử, cái gã hải tặc không gian nổi danh lãnh huyết tàn nhẫn, chấn độngtoàn bộ giới buôn lậu Đế Quốc dọc theo tuyến đường không gian an toànnày, nhìn qua càng giống như là một gã triết học gia thân kinh điêncuồng này đó, sau khi trải qua một quá trình lâu dài truy tình ý nghĩasinh tồn của sinh mệnh mà không được kết quả mong muốn, liền hướng tớitrời cao mà phát ra thanh âm hò hét tuyệt vọng, ngay sau đó sẽ là chứngkiến cảnh bản thân mình một phen đem toàn bộ mái tóc trên đầu cạo sạchxuống!
Bởi vì nguyên nhân chiến tranh vũ trụ giữa Liên Bang cùngvới Đế Quốc đã khởi phát lên rồi, cho nên những vật tư hàng hóa tại khuvực Tinh hệ L9 đã trở nên cực kỳ khan hiếm. Giá cả hàng hóa tại các khuchợ đêm khắp nơi trong Tinh hệ đã tăng cao gấp bốn gấp năm lần. Bởi vìkhông thể chịu đựng nổi cái loại hấp dẫn mê người như thế này, cho nênĐoàn hải tặc không gian Hồng Hồ Tử mặc dù biết rõ hiện tại Hạm đội ĐếQuốc đã phong tỏa cực kỳ nghiêm mật tất cả các lối ra của tuyến đườngkhông gian an toàn buôn lậu này, thế nhưng lại vẫn như cũ lặng lẽ khôngmột tiếng động, mạnh mẽ xâm nhập vào tuyến đường không gian an toàn này, chuẩn bị cướp bóc các đội tàu buôn lậu luôn luôn có lá gan rất lớnthường xuyên xuất hiện trong này.
Thế nhưng không thể nào ngờ tới được, phi thuyền Chiến hạm hải tặc không gian của bọn họ cũng không cóbị Hạm đội của Chính phủ Hoàng Thất Đế Quốc oanh kích thành mảnh vụn,nhưng lại bị một chiếc phi thuyền Chiến hạm không biết từ đâu chui ranày, cả người tràn đầy đủ loại cấu kiện kim loại rác rưởi, bộ dáng tiêuđiều chật vật, đuổi theo truy sát không ngừng. Hơn nữa một đường truysát thế nhưng lại kéo dài đến hơn nửa tháng trời! Nguyên cả đội ngũChiến thuyền hải tặc không gian luôn lấy tốc độ cao mà hoành hành bá đạo khắp nơi tuyến đường không gian an toàn này, không ngờ lại hoàn toànkhông có bất cứ biện pháp nào có thể vứt bỏ được chiếc phi thuyền nhìnqua rác rưởi chật vật vô cùng này.
Còn như tiến hành không chiến… Hoàng đế Bệ hạ chứng giám, ngay lần chiến đấu đầu tiên, chỉ mất thờigian có ba phút đồng hồ, hai phần ba Chiến thuyền hải tặc không gian vôcùng cường hãn của phi đội Đoàn hải tặc không gian Hồng Hồ Tử này, đã bị chiếc phi thuyền nhìn qua cực kỳ rác rưởi kia tông nát, biến thành mộtđống sắt vụn trôi bồng bềnh bên trong vũ trụ rộng lớn này!
Suốtcả cuộc đời hải tặc không gian của Hồng Hồ Tử này cũng chưa từng gặp qua chiếc phi thuyền nào có tốc độ nhanh đến như thế, chưa từng gặp quachiếc phi thuyền nào chắc chắn mạnh mẽ đến như thế, lại càng chưa từnggặp qua gã thuyền trưởng nào cường hãn mạnh mẽ không biết chết là gì như thế. Chiếc phi thuyền cả người toàn là một đống rác kim loại kia, phầnbụng rõ ràng là đã xuất hiện một cái lỗ hổng to lớn, lộ ra toàn bộ những trang bị bên trong khoang điều khiển. Những người bên trong đó làm cách nào có thể còn sống sót được cơ chứ? Hơn nữa lại còn dám không thèm để ý đến sự sống chết của chính mình, hướng về những chiến thuyền của mìnhmà đụng vào!
Nhìn thấy chiếc phi thuyền bề ngoài tràn đầy nhữngcấu kiện kim loại rác rưởi, sắp xến hỗn loạn, ở trên màn hình điều khiển càng ngày càng gần hơn, càng ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí thấy đượccả vô số những cái thanh kim loại lố nhố lú ra trước đầu của chiếc phithuyền kia nữa, đồng tử trong mắt Hồng Hồ Tử càng ngày càng co rút lạikhủng bố hơn. Đột nhiên thần tình hắn biến thành một mảnh đỏ bừng, hétlớn lên:
- Toàn bộ động cơ ngừng lại! Một khi đã trốn không thoát nổi, vậy thì dừng lại đánh một trận đi! Lão tư không tin cái đám khốnkiếp bên trong chiếc phi thuyền kia thật sự không sợ chết!
Đúngvào lúc này, một gã đầu mục hải tặc không gian phụ trách theo dõi côngtác kỹ thuật ở bên cạnh hắn đột nhiên rung giọng nói:
- Lão Đại,ngàn vạn lần không được! Ta cuối cùng cũng cứ mãi cảm thấy chiếc phithuyền này có gì đó cổ quái vô cùng. Ngài còn nhớ rõ cái phi thuyền màlần trước cái gã thành viên còn sống sót duy nhất của Đoàn hải tặc không gian Nạp Mộc Thốn kể lại, một mình nó đã tiêu diệt toàn bộ đám chiếnthuyền Nạp Mộc Thốn hay không?
Hồng Hồ Tử nghe được câu nói đó,trong đầu không khỏi nhớ đến cái tin đồn đã nghe được trước kia. Đoànhải tặc không gian Nạp Mộc Thốn thực lực tuyệt đối không kém Đoàn hảitặc không gian Hồng Hồ Tử mình đây, vào ba tháng trước đây đột nhiênlặng lẽ không một tiếng động hoàn toàn tiêu biến đi. Về sau có được mộtgã thành viên duy nhất, may mắn nhờ leo lên kịp khoang thuyền cứu sinhnên còn sống sót, cả người run rẩy kể lại những gì mà bọn chúng đã gặpphải. Thế nhưng mà lúc đó lại cũng không có bất cứ một Đoàn hải tặckhông gian nào tin tưởng lời hắn nói, ai nấy cũng đều cho rằng cái tênhải tặc không gian kia bởi vì bị dọa đến mức điên loạn rồi.
- Phi thuyền u linh?
Ánh mắt của Hồng Hồ Tử nhất thời trừng lớn một trận, nhìn chằm chằm về phía chiếc phi thuyền rác rưởi kim loại trên màn hình kia, mặc dù vẫn như cũ huyền phù cách xa mình mấy vạn km, không có bất cứ động tác đặc thù gì, giống như không có bất cứ khí tức sinh mệnh nào cả, nhưng mà lại vôcùng khủng bố. Trên khuôn mặt đã đỏ bừng của hắn chợt trở nên vô cùngtái nhợt, run giọng nói ra bốn chữ.
Liền đúng vào lúc này, hệthống thông tin liên lạc tầm xa trên chiếc phi thuyền hải tặc không gian đột nhiên dưới tình huống không có bất luận kẻ nào thao tác chợt mở ra, một cái thanh âm máy móc hợp thành lạnh như băng, tựa hồ lại không cóbất cứ tiết tấu cảm xúc nào cả, vô cùng đột nhiên vang lên bên tronggian phòng chỉ huy. Đám hải tặc không gian đang vô cùng hoảng sợ nhấtthời bị cái thanh âm này dọa cho chấn động, hai chân mềm nhũn, ngã ngửaxuống mặt đất.
- Xin chào tất cả mọi người, mọi người khỏe chứ? Đây chính là phi thuyền Lão Quản Gia, phi thường cảm tạ các người đã dừng lại!
Thanh âm máy móc lạnh như băng vang lên, nhất thời vang vọng khắp cả đại sảnh chỉ huy:
- Xin hãy chú ý, hiện tại là bắt đầu tiến hành cướp bóc!
- Ta không cần nữ nhân, cũng không cần nam nhân, cũng không cần quần lót!
Cái thanh âm máy móc không có bất cứ cảm xúc ba động nào kia vẫn trầm ổn tiếp tục lời nói của mình:
- Đây chỉ là một câu nói đùa thôi. Chỉ là vì muốn tránh cho các người bởi vì quá mức khẩn trương mà làm ra những hành động kỳ quái vượt qua khỏisự suy luận phán đoán của ta, cho nên mới nói ra, hy vọng các người cóthể thả lỏng một chút!
- Phía dưới đây chính là danh sách cướp bóc lần này!
- Một cái hệ thống ống dẫn nguyên liệu động cơ cường độ cao tản nhiệt của quý hạm!
- Một cái cấu kiện chủ chốt hệ thống phát xạ điện từ loại hình X, cường độ yêu cầu phải trên cấp ba.
- Hai cái ống trục chuyển lực ba lớp…
Chiếc phi thuyền toàn thân đều là những loại rác rưởi kim loại mà đám hải tặc không gian gọi là phi thuyền u linh kia, thông qua hệ thống thông tinliên lạc tầm xa, chậm rãi liệt kê ra danh sách cướp bóc lần này. Hơnmười loại cấu kiện phi thuyền vũ trụ loại cao cấp, hoặc là những loạilinh kiện chẳng biết có công dụng gì lần lượt xuất hiện trên cái danhsách kia. Cuối cùng cái thanh âm máy móc kia còn nói thêm một câu:
- Cùng với tất cả những quáng thạch tinh khoáng, năng lượng nguyên liệuhiện có trên quý hạm nữa. Đây là một lời khuyên chân thành của ta,phương thức kích phát hệ thống động cơ kép mà quý hạm đang sử dụng,chính là một loại lãng phí không thể nào lý giải nổi đối với loại nguyên liệu quáng thạch tinh khoáng. Nếu như các vị muốn cải tiến nó, vậy thìcó thể đi đến Tinh hệ X3, tiến hành liên hệ với Quân đội Liên Bang, nhờbọn họ thăng cấp cải tạo đối với hệ thống động lực của động cơ phithuyền.
Hứa Nhạc quả thật cũng không biết bên trong Liên Bangđang có bao nhiêu người đang tưởng nhớ đến chính mình. Nhưng mà hắn tintưởng rằng khẳng địng có người nào đó đang tưởng niệm chính mình. Tronglòng hắn âm thầm nhắc đến từng cái tên mà hắn cho rằng sẽ có kia, cảmthấy vô cùng thỏa mãn. Vì những người này, hắn mới thỉnh cầu tổ chứcbình dân phản kháng của Đế Quốc bên này cố gắng một phen đem tin tứcchính mình còn sống mau chóng truyền về bên phía Liên Bang bên kia. Chỉlà hiện tại bên trong Tinh vực Tả Thiên này đang tràn ngập ngọn lửachiến tranh khốc liệt, tin tức trao đổi khó khăn vô cùng. Nếu như hắnthật sự có thể may mắn quay trở lại Liên Bang, nói không chừng cái tintức kia vẫn còn chưa có truyền tới đó được nữa.
Thế nhưng hắn quả thật cũng không biết rằng trong số những người đang vô cùng tưởng niệmmình, được chính mình suy nghĩ đến kia, đang có một người đối diện vớikết cuộc sẽ bị xử bắn. Bằng không hắn khẳng định sẽ không thể nào ở trên khỏa tinh cầu đã bị đám thương nhân buôn lậu, đám hải tặc không giancùng với vô số thế lực xã hội đen khống chế này chờ đợi trong thời gianđến mấy ngày trời như thế này.
Từ sau khi cưỡi trên chiếc Chiếnhạm vận tải tiếp tế quân dụng cho tiền tuyến của Đế Quốc rời khỏi tinhcầu Thiên Kinh Tinh xong, mười ngày đầu tiên trong chuyến lữ trình vũtrụ này quả thật phi thường an toàn. Cái thân phận mà tổ chức bình dânphản kháng kia giả tạo ra quả thật không có bất cứ vấn đề nào cả. Nhưngmà khi đoàn người bọn hắn lặng lẽ không một tiếng động tách rời khỏi Hạm đội vận tải Đế Quốc, cưỡi trên một chiếc phi thuyền buôn lậu, bắt đầutiến vào chuyến lữ trình trốn chết sau đó, cục diện nhất thời trở nênkhẩn trương hơn rất nhiều.
Bởi vì nguyên nhân chiến tranh đã bùng nổ, cho nên Hạm đội Đế Quốc đã tăng cường mật độ tuần tra trong cảnhnội Tinh vực lên một mức độ cao chưa từng có. Thậm chí ngay cả trongtuyến đường không gian an toàn bí ẩn của giới buôn lậu, từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện trước mặt đám quan chức Đế Quốc kia, không ngờ cũng xuất hiện thân ảnh của các Chiến hạm Đế Quốc. Khoảng cách với chiếntrường tiền tuyến càng gần hơn, thì công tác kiểm tra của Chính phủ ĐếQuốc cũng càng trở nên sâm nghiêm hơn rất nhiều. Thậm chí ngay cả cáichiến thuật dùng tiền mở lối mà giới buôn lậu ngày xưa thường xuyên sửdụng đến, hiện tại cũng đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Chỉ ngắnngủi trong thời gian bốn ngày trốn chết, đoàn người Hứa Nhạc đã mấy lầngặp phải nguy cơ đả kích trí mạng. Các chiến sĩ của tổ chức bình dânphản kháng cũng không ngừng chết đi, bảo hộ bọn họ mặc dù gian nan nhưng an toàn tiến về phía trước. Mãi cho đến khi bọn họ đáp xuống cái khỏatinh cầu xa xôi nhất của Tinh hệ L9 này.
Trong cái chuyến lữtrình trốn chết vượt qua không gian này, cũng đã khiến cho cái nhìn củaHứa Nhạc đối với tổ chức bình dân phản kháng của Đế Quốc này có một sựthay đổi vô cùng lớn. Nhất là lúc này nhìn về phía cái gã Mộc Ân tiênsinh, thần tình mặc dù mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn như trước mặt trênngười một bộ áo khoác bằng da báo cực kỳ sang quý kia, địa vị của cái gã này ở trong lòng Hứa Nhạc không ngừng được thăng cấp lên một mức độ cao hơn. Sự thăng cấp này cũng không phải chỉ là ở thủ đoạn cường hãn mạnhmẽ của cái gã tráng hán này, mà là ở những phương diện khác.
Lúcban đầu khi vừa mới gặp mặt Mộc Ân, hứa nhạc cũng chỉ cho rằng cái gãtráng hán này chỉ là một gã lão đại giang hồ chiến cứ một khu dân nghèonhỏ bé ở Đô thành Thiên Kinh Tinh, trong tay nắm quyền điều khiển mấycái sòng bạc, mấy xưởng sửa chữa cơ khí, vài trăm khẩu súng trường thôsơ mà thôi. Nhưng mà sau khi rời khỏi Đô thành bắt đầu tiến vào chuyếnhành trình trốn chết khắp nơi ở Thiên Kinh Tinh, Hứa Nhạc đã phát hiệnra Mộc Ân hóa ra chính là một trong vài vị thủ lĩnh xã hội đen ít ỏi đếm trên đầu ngón tay của toàn bộ cả tinh cầu Thiên Kinh Tinh này. Ở bấtluận một cái châu quận nào đó, bang phái của hắn cũng đều có năng lựcphô bày ra sự cường hãn của chính mình.
Sau khi rời khỏi ThiênKinh Tinh, đi vào phiến vũ trụ rộng lớn hạo hàn này, Hứa Nhạc mới chínhthức hiểu ra được, hóa ra cái tên gia hỏa bên người nhìn qua có chút thô lỗ, không có chút nào sâu sắc này, không ngờ lại có lực ảnh hưởng mởrộng ra trải khắp cả Tinh vực Tả Thiên này. Vô số các đám thương nhânbuôn lậu lớn cùng với những thủ lĩnh các Đoàn hải tặc không gian nổitiếng khi nhìn thấy hắn cũng đều cung cung kính kính vô cùng…
Hứa Nhạc khẽ liếm liếm nhẹ cặp môi có chút khô khan của mình, ngẩng đầunhìn lên bầu không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng trên đầu khỏa tinh cầu là chỗ vui chơi của đám người mạo hiểm này, trong lòng nhịn không được khẽ nhíu chặt cặp mày, nhớ tới gia hương Đại khu Đông Lâm.
Có đượcsự trợ giúp của Mộc Ân tiên sinh, có lẽ chính mình thật sự có thể xuyênqua tầng tầng phong tỏa chặt chẽ của Quân đội Đế Quốc, hoàn thành conđường quay về tựa hồ như không có khả năng hoàn thành lần này. Nghĩ đếnđây, hắn chợt nở nụ cười nhạt sáng lạn. Cảm giác nhớ nhà cũng chợt nổirõ lên trên khuôn mặt của chính hắn. Thế nhưng ngay sau đó hắn chợt nghĩ đến một kiện sự tình khác nữa.
Lão già kia lúc trước đã từng bảo hắn có cơ hội thì đi đến phủ Đại Sư Phạm, thăm dò một chút manh mối lưu lại của cái đoạn tin tức trong con chíp vi mạch kia. Nhưng mà cuộc sống của hắn ở bên trong Đế Quốc vẫn luôn là giãy dụa bên trong sinh tử,cùng với trốn chết, căn bản là quên mất đi cái chuyện tình này rồi. Hiện tại xem ra đã sắp sửa quay trở lại bên Liên Bang rồi, hẳn cũng không có cơ hội tiếp tục tra xét nữa rồi. Có lẽ phải đợi đến khi Quân đội LiênBang tấn công vào đến Thiên Kinh Tinh, chính mình lại một lần nữa đíchthân đi đến cái đại viện màu trắng kia nhìn xem một chuyến. Đúng rồi,còn có đại thẫm Tô San nữa, chính mình đến lúc đó cũng phải đi thăm bàta một chuyến. Tên tiểu tử Bảo La kia… sẽ không thật sự gia nhập chiếntrường chứ?
Bản thân vẫn như trước còn đang ở trong nơi cảnh nộivô cùng hiểm ác của Đế Quốc, thế nhưng đã lại bắt đầu tưởng tượng đếnnhững cảnh tượng tốt đẹp sau này khi quay trở lại rồi… Không thể khôngnói rằng cái tinh thần chiến đấu sáng sủa lạc quan kia đã sớm xâm nhậpthật sâu vào bên trong xương tủy của tên gia hỏa Hứa Nhạc này rồi. Nhưng mà ngay sau đó thanh âm sầu lo mà nặng nề của Mộc Ân tiên sinh độtnhiên vang lên ngay bên cạnh, trong khoảnh khắc liền phá tan đi sự tưởng tượng tràn đầy lạc quan này của hắn.
- Xảy ra vấn đề lớn rồi!
Bàn tay của Mộc Ân tiên sinh xuyên qua cái áo khoác bằng da chồn nước sangquý bóng loáng trên người mình, chơi đùa với làn da thô ráp bên dưới,ánh mắt thì lại xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh của cái khách sạn sangquý, hướng về phía cái không cảng ở phía trước, cách đó hơn mười km mànhìn lại, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, nói nhanh:
- Tin tức mớinhất truyền đến, Quân đội Đế Quốc đã hoàn toàn khống chế toàn bộ khôngcảng. Hiện tại cho phép phi thuyền đáp xuống, thế nhưng lại cấm tất cảcác thiết bị phi hành cất cánh… Ta không biết đây là sự quản chế tạmthời trong thời kỳ chiến tranh, hay là do bên phía Hoàng Thất Đế Quốc đã điều tra ra được manh mối gì đó, nên đưa ra thủ đoạn đặc biệt chuyênnhằm vào cậu.
Hứa Nhạc bỗng nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Mộc Ân tiên sinh.
Mộc Ân tiên sinh châm một điếu xì gà mùi thô, kẹp trong tay mình, cặp mày nhíu lại, nói:
- Bởi vì quan hệ đến chuyện của cậu trước đây, cho nên Hoàng Thất Đế Quốc dạo trước đã phong tỏa toàn bộ tuyến đường không gian an toàn buôn lậunày một đoạn thời gian rất dài. Nhờ có bọn quý tộc cùng với thương giabuôn lậu phản kháng quá mức mạnh mẽ, cho nên về sau mới dần dần buônglỏng lại một chút. Hành trình của chúng ta từ đầu cho đến bây giờ cũngđều là thông qua con đường ngầm bên trong Quân đội Đế Quốc. Chỉ cần cótiền, có một lượng tiền thật lớn, chúng ta liền có thể đi xuyên qua dễdàng. Nhưng mà lần này thật sự không được rồi. Hiện tại tất cả các quânnhân sĩ quan của Quân đội, không có một kẻ nào dám lấy tiền nữa cả.
Mộc Ân quay trở về phòng mình, xách qua một cái máy tính xách tay, mở ramột bản Tinh đồ ba chiều của Tinh vực Tả Thiên, đem nó phóng đại lênkhoảng bốn trăm lần, sau đó ngón tay thô to khẽ chỉ vào một tuyến đườngkhá nhỏ ở một góc khuất của bản Tinh đồ, hạ giọng nói:
- Hiện tại tuyến đường quan trọng nhất chính là cái này. Trong tất cả các tuyếnđường không gian an toàn của giới buôn lậu, cái tuyến đường này chính là bí ẩn cùng với an toàn nhất, bên phía Quân đội cho đến bây giờ cũngchưa có nắm được số liệu của nó. Nhưng vấn đề là bên phía Quân đội Hoàng Thất đã trực tiếp khống chế hoàn toàn không cảng rồi. Khủng bố nhấtchính là một chi Hạm đội hạng nhẹ của Đế Quốc không biết từ lúc nào đãđến đây, một phen đem lối vào không gian của tuyến đường không gian antoàn buôn lậu này hoàn toàn phá hỏng rồi. Xem ra bên phía Quân đội chodù còn không có nắm giữ được số liệu cụ thể của tuyến đường không gianan toàn này, nhưng mà đại khái cũng biết được một chút tình huống nàođó.
- Nếu như phi thuyền của chúng ta có thể tiến vào tuyến đường không gian an toàn này, sau đó từ chỗ cửa ra ở tọa độ 23.33.13 kia quẹo phải một chút, xuyên qua ba cái cánh cửa không gian loại nhỏ, liền cóthể đến được khu vực bên ngoài của Tinh hệ X3, từ đó có thể liên lạcđược với bên phía Quân đội Liên Bang rồi.
Mộc Ân dùng bàn tayđang kẹp điếu xì gà mùi thô không ngừng tỏa khói trắng kia, chỉ vào mộtcái quang điểm nhàn nhạt trên bản Tinh đồ kia, chậm rãi nói:
-Căn cứ vào những tin tức mà chúng ta vừa mới thu thập được, vì Quân độiLiên Bang các người hiện tại đang chuẩn bị tiến công vào Tinh hệ X3 này.
- Vấn đề là, trong khoảng thời gian nửa tháng vừa qua, ngoại trừ Đoàn hải tặc không gian Hồng Hồ Tử ra, cũng không có bất cứ một chiếc phi thuyền nào có cơ hội đi vào được cái tuyến đường không gian an toàn này cả.
- Vậy hiện tại ngài đề nghị phải làm thế nào?
Hứa Nhạc bình tĩnh hỏi.
- Tình hình hiện tại tôi cũng không có biện pháp đưa ra bất cứ lời đề nghị nào nữa rồi, cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Mộc Ân tiên sinh trực tiếp trả lời.
Hứa Nhạc nhất thời khẽ thở ra một hơi cảm khái, quay đầu lại, nhìn về phíacái không cảng nằm xa xa bên ngoài cửa sổ kia. Mới vừa cảm thấy conđường về nhà sao gần gũi đến như vậy, như thế nào chỉ trong chớp mắt đãlại biến thành xa xôi cách trở như thế này cơ chứ?
Đột nhiêntrong thời điểm này, ánh mắt vốn dĩ vô cùng linh mẫn của hắn đột nhiênnhìn thấy ở chỗ cái không cảng kia chợt có mấy chiếc phi thuyền nhỏ bénhư mấy cái điểm đen nho nhỏ chậm rãi cất cánh lên. Những luồng hỏa lưukhủng bố từ bên dưới những chiếc phi thuyền kia phun trào ra, khiến choánh sáng bên trong không trung cũng có chút phải gãy khúc, khiến cho cái vầng thái dương nho nhỏ ở tại đường chân trời đằng kia nhìn qua chợttrở nên có chút vặn vẹo nhàn nhạt.
- Không phải nói rằng không có bất cứ một loại thiết bị phi hành nào được phép cất cánh cả hay sao?
Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, hỏi.
Mộc Ân cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, cặp mày chợt nhăn lại cực nhanh, chăm chú nhìn về phía đằng kia một lát, sau đó đồng tử trong mắt chợt kịchliệt co rút lại, rất nhanh nói:
- Thượng Tá Hứa Nhạc, xem ra ta cũng chỉ có thể đưa ngài đến đây được nữa mà thôi!
Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc lúc này cũng đã khẩn trương co rút lại một chút,cả hai người đồng thời có thể phát hiện ra được, mấy chiếc phi thuyềnChiến hạm hạng nhẹ kia sau khi cất cánh lên khỏi không cảng, cũng khôngcó hướng về phía tầng khí quyển bên ngoài mà bay đi, ngược lại dùng mộtloại tốc độ nhanh đến khủng bố, thẳng tắp hướng về phía tòa khách sạncủa chính mình đang ở này mà bay tới.
Thanh âm của cái chuông báo động được bố trí lâm thời bên ngoài nhất thời vang lên cực kỳ bén nhọn. Mộc Ân từ bên dưới giường ngủ của chính mình lấy ra một khẩu súngtrường nặng nề, ném cho Hứa Nhạc, hướng về phía bên ngoài mà chạy tới,ngữ khí cực kỳ nặng nề hô to:
- Trong chúng ta khẳng định là có kẻ đã bị theo dõi. Tự cậu chạy đi!
Hứa Nhạc xoay cổ tay nhanh chóng tiến nhận khẩu súng trường nặng nề, khoácnhanh lên trên người, lao ra khỏi cánh cửa phòng ngủ, dọc theo cái hànhlang lớn tràn đầy những cửa sổ thủy tinh bên ngoài, chạy theo sau MộcÂn, lớn tiếng hỏi:
- Là lực lượng nào vậy?
Trong toàn bộhành trình chuyến lữ hành trốn chết này, cho dù là gặp phải những nguyhiểm như thế nào đi chăng nữa, Mộc Ân tiên sinh cũng vẫn như cũ luôn bảo trì sự trầm tĩnh, trấn định, thong dong, không ngờ lúc này lại biểuhiện cực kỳ nặng nề như thế. Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn một chút nhữngchiếc phi thuyền Chiến hạm của Quân đội Đế Quốc đang dùng tốc độ caotiếp cận về phía này, nhìn thấy dấu hiệu những đóa hoa dâm bụt màu vàngrực vô cùng rõ ràng ở dưới bụng những chiếc Chiến hạm hạng nhẹ kia, rung giọng rống lớn:
- Doanh đoàn Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc!
Hứa Nhạc đang dùng tốc độ cực kỳ cao phóng chạy, nghe thấy câu nói đó, cước bộ nhất thời cứng ngắc lại một chút. Hắn liếc nhìn về phía mấy chiếcphi thuyền Chiến hạm hạng nhẹ lúc này đã lướt chậm lại xung quanh giankhách sạn bên ngoài cửa sổ kia, lại nhìn thấy phần bụng của những chiếcphi thuyền kia chậm rãi mở ra những cánh cửa đen ngòm bên dưới. Hơn mười đầu Robot sắt thép lạnh như băng khiến kẻ khác tâm tình băng lãnh từtrong những cánh cửa đen ngòm đó lần lượt đu dây nhảy xuống. Hắn theobản năng nắm chặt khẩu súng trường nặng nề đang vác trên lưng mình, cảmnhận được một cảm giác lạnh như băng mát lạnh, trong lòng lại thầm nghĩ, cây súng quỷ quái này có thể dùng được cái gì cơ chứ?
- Côngchúa Điện hạ, vừa mới nhận được tin tức mới nhất, Tiểu đội Doanh đoànRobot Đặc chủng Hoàng gia tiềm phục trên tinh cầu trung chuyển của Tinhhệ Liên Bang đã thành công phát hiện ra được dư nghiệt của tổ chức bìnhdân phản kháng. Hơn nữa cũng đã tìm được vị trí chính xác của tên đàophạm Liên Bang kia rồi. Dựa theo chỉ thị lúc trước của ngài, Doanh đoànRobot Đặc chủng Hoàng gia đã trong lúc nhất thời triển khai hành độngđột kích tiêu diệt. Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, đại khái khoảng ba phút đồng hồ sau đó liền sẽ có được tin tức mới nhất.
HoàiThảo Thi lúc này đang đứng bên cạnh cánh cửa sát mạn tàu của chiếc Chiến hạm vũ trụ, sắc mặt bình tĩnh mà u ám nhìn ra bên ngoài vũ trụ. Nơi đóchính là đám Hạm đội Đế Quốc đang hướng về phía khu vực giữa bụng Tinhvực Đế Quốc mà triệt thoái về phía sau. Trong lòng chợt nghĩ đến mộttràng hành động đột kích tiêu diệt với lực lượng đối lập một cách tuyệtđối đang diễn ra ở trên tinh cầu thuộc Tinh hệ L9 kia, chẳng biết vì cái gì cặp mày khẽ nhíu lại một chút.
Nàng ta ngay từ lúc đầu cũngkhông quá mức xem trọng cái tên gia hỏa Liên Bang kia. Chỉ là không ngờtới cái tên gia hỏa kia không ngờ lại giống hệt như một con gián vậy,như thế nào cũng không thể đánh chết nổi hắn, dần dần đã phát triểnthành một cái gai nhọn ẩn sâu trong lòng của chính mình. Ngày hôm naycái gai nhọn kia cũng sắp sửa liền bị nhỏ bỏ đi rồi, thế nhưng vì cái gì mà hắn cũng không có quá nhiều cảm giác thỏa mãn sau khi giành đượcthắng lợi cơ chứ?
Cái hành động thanh tẩy tiểu trừ đối với tổchức bình dân phản kháng tiến hành tại khu dân nghèo của Đô thành ThiênKinh Tinh bên kia cũng không thể nào giết chết nổi Hứa Nhạc. Điều nàycũng không thể khiến cho Hoài Thảo Thi cảm thấy có chút nào thất vọngcả. Hoàn toàn ngược lại, nàng ta đối với khả năng giết chết Hứa Nhạc lại càng có thêm sự tin tưởng kiên định hơn bao giờ hết. Cái gã địch nhânmạnh mẽ thường xuyên hành động vượt ngoài sự dự đoán của mọi người kia,ngày hôm nay cũng đã cùng với đám dư nghiệt của tổ chức bình dân phảnkháng kia ở cùng một chỗ với nhau rồi. Nhìn qua bề ngoài thì hắn sẽ nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, thế nhưng trên thực tế làm như vậy cũng liền lộ ra rất nhiều những cái đuôi mà chính mình có thể nắm lấy được. Chỉcần tập trung tìm kiếm dựa theo con đường của đám tổ chức bình dân phảnkháng này, như vậy cũng liền sẽ biết được tên gia hỏa kia đang ở nơinào.
Trên chuyến hành trình vũ trụ suất lĩnh nhóm Đại đội RobotLang Nha thứ hai lao ra tiền tuyến, tiếp viện chiến trường, Hoài ThảoThi mãi vẫn luôn không ngừng hướng về phía Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc cùng với các ban ngành tương quan trong Quân đội Đế Quốc phát ra nhữngchỉ thị. Bộ Tình Báo Hoàng gia phi thường rõ ràng phong cách làm việccủa tổ chức bình dân phản kháng kia. Sau khi bọn họ tổng hợp lại tất cảnhững tin tức tình báo nhận được, bên phía Đế Quốc liền đem ánh mắt đặtlên trên Tinh hệ L9 này.
Hoài Thảo Thi quả thật vô cùng tán đồngđối với sự phán đoán này của Bộ Tình Báo Hoàng gia. Từ tinh cầu ThiênKinh Tinh đi đến bên cạnh của Tinh vực Tả Thiên cũng có rất nhiều conđường khác nhau, nhưng mà hiện tại chiến hỏa diễn ra vô cùng mãnh liệt,có muốn từ trong cảnh nội Đế Quốc mà rời đi, lại cũng chỉ còn có một con đường duy nhất này mà thôi.
Mặc dù không có tận mắt gặp mặtnhau, lại xa cách với nhau bởi một khoảng không gian vũ trụ xa xôi vôcùng, nhưng nàng ta nhất định phải một phen đem Hứa Nhạc bóp chết ở bêntrong cảnh nội Đế Quốc này, tuyệt đối không cho phép hắn có thể còn sống mà quay trở lại Liên Bang được. Cho nên Hoài Thảo Thi cũng đã sớm tiếnhành chuẩn bị sẵn sàng rồi, một phen đem con đường sinh lộ duy nhất cònlại này biến thành một tử lộ để Hứa Nhạc bước lên.
- Truyền mệnhlệnh của ta xuống, điều mười bốn chiếc Chiến thuyền Chiến hạm Dạ Langthuộc Đại đội Hạm đội Thiên Nhãn đi đến khu vực đã chỉ định sẵn, ngănchặn hoàn toàn lối ra của cái tuyến đường không gian an toàn bí ẩn kia!
Bởi vì một loại cảm giác bất an nhàn nhạt nào đó dâng lên trong lòng, HoàiThảo Thi hoàn toàn không có chút dự triệu nào cả, đột nhiên đưa ra thêmmột đạo mệnh lệnh xuống dưới.
chúa Điện hạ, bởi vì nguyên nhânmuốn phong tỏa hoàn toàn các tuyến đường không gian an toàn khác, chúngta đã điều động đi rất nhiều những Chiến hạm không gian rồi. Hiện tạicông tác bố phòng vũ trụ trên Tinh hệ X3 cũng đã phi thường yếu kém rồi. Bây giờ lại tiếp tục điều phái Chiến hạm đi nữa thì…
Gã quânnhân sĩ quan Đế Quốc kia có chút khiếp sợ nhìn vị Công chúa Điện hạ củamình, trong lòng không rõ lắm, cái gã đào phạm Liên Bang kia mắt thấyhẳn phải chết không chút nghi ngờ, vì cái gì mà Công chúa Điện hạ lạicòn muốn hạ thêm đạo mệnh lệnh này nữa cơ chứ?
- Trong kế hoạch tác chiến ban đầu, Tinh hệ X3 vốn dĩ là bị từ bỏ rồi!
Hoài Thảo Thi liếc mắt nhìn về phía đám Chiến hạm vũ trụ bên ngoài cửa sổ,mang theo một loại cảm giác mênh mông hạo hãn cùng với một chút bi tráng mãnh liệt, hướng về phía không gian vũ trụ xa xa mà triệt thoái, khẽhít sâu một hơi, nheo mắt lại, chậm rãi nói:
- Cho dù cái tên gia hỏa kia có thể tạo được kỳ tích, tim được một tia sinh cơ nhỏ nhoitrong cuộc đối kháng không chút cân sức kia, nhưng mà ta vẫn muốn hắnhoàn toàn bị hủy diệt!
Cái bức tường thủy tinh xinh đẹp khổng lồbên ngoài tòa khách sạn xa hoa kia, bởi vì những tia lửa đạn khủng bốcủa hơn mười đầu Robot lạnh như băng, cao lớn đến hơn sáu thước, khôngngừng phụt ra từ trên khẩu cơ pháo trên cánh tay, chỉ trong khoảnh khắcliền biến thành một đống vỡ vụn tan nát. Vô số những thanh âm kêu lathảm thiết cùng với những tiếng súng linh tinh nhàn nhạt ở giữa đống vỡvụn kia vang lên.
Ngay sau đó, hơn mười đầu Robot Lang Nha khủngbố, dùng tốc độ cao gào thét mà phóng ra, hướng về phía cái thân ảnh nhỏ bé đang phóng chạy trên phố giữa ánh nắng bình minh chiếu rọi đằng kiamà đuổi theo. Những tảng lá cây của những gốc cổ thụ dọc hai bên đườngbởi vì đám Robot này dùng tốc độ cao đuổi theo, khiến cho chấn động màtự nhiên rơi xuống từng khoảng lớn. Không biết bao nhiêu tòa kiến trúcdân dụng dưới những cái chân máy móc nặng nề mà biến thành một đống phếtích, cũng không biết có bao nhiêu dân chúng cứ như vậy mà chết đi…
Cái thân ảnh đang trốn chết đằng kia nhìn qua có vẻ cực kỳ cô đơn, cực kỳlẻ lói, thế nhưng lại quyết tuyệt cùng với tàn nhẫn như thế. Tựa như làtrên hai chân nhỏ bé của hắn được trang bị những động cơ gia tốc siêucấp vậy, dùng một loại tốc độ vượt qua sự tưởng tượng của nhân loại, bám chặt lên trên mặt đường chênh vênh trước mặt, giẫm lên những gốc cổ thụ ngã rạp phía trước, hóa thành một cái bóng lập lòe tỏa sáng bên dướinhững tia nắng bình minh, một đường phóng thẳng về phía trước.
Nhưng mà tốc độ phóng chạy của nhân loại chung quy cũng không có biện phápnào so sánh được với những đầu Robot Lang Nha nổi tiếng linh hoạt nhấttrong toàn bộ phiến vũ trụ này được. Cũng không mất quá nhiều thời gian, hơn mười đầu Robot Lang Nha của Doanh đoàn Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc đã liền lạnh lùng dần dần thu ngắn khoảng cách với đạo thân ảnhđang phóng chạy ở đằng trước, dần dần đẩy hắn phải tiến vào trong mộtcánh rừng rậm bàng bạc nào đó trong một khu công viên rộng lớn.
Rào rào rào rào!
Vô số những mảnh lá rụng bay múa, những bóng xám không ngừng hiện lên, vôsố những mảnh đạn Robot chuyên dụng có uy lực vô cùng cường đại bắn raliên tiếp, đem những gốc cổ thụ thô chắc dày đặc bên trong khu công viên kia biến thành những gốc cây gãy đôi.
Hứa Nhạc cực kỳ may máytránh thoát khỏi sự thu gặt tử vong của những viên đạn cực kỳ khủng bốdày đặc này. Hắn bằng vào tốc độ nhanh nhất phóng vọt về phía đỉnh núi,ngay sau đó liền dừng lại cước bộ của mình.
Trốn chết cũng khôngphải là chuyện tình đáng sợ gì cả. Cả cuộc đời này của hắn cũng đều làtrải qua vô số những lần trốn chết mà trôi qua. Điều đáng sợ nhất chínhlà hiện tại hắn căn bản không biết là phải trốn chạy đi nơi nào cả.
Cái chết cũng không có chút đáng sợ nảo cả, từ lúc mà người nhà toàn bộ tửvong trong tràng nổ sập hầm mỏ năm xưa, trong lòng hắn liền tiêu tốn một khoảng thời gian rất dài để mà loại đi cái mầm mống đáng sợ đối với cái chết kia. Điều đáng sợ nhất chính là có lẽ hắn sắp sửa chết đi ở nơi dị quốc tha hương mà không một người nào biết đến.
Dùng hai bànchân của chính mình cùng với Robot Lang Nha của Đế Quốc mà so đấu tốcđộ, một đường băng xuyên qua cả một con phố, qua những khu cổ thụ, phóng chạy thẳng lên trên phiến núi nhỏ này, thật sự là cả một quá trìnhkhiến người khác không thể nào tin nổi. Nhưng mà những luồng lực lượngtrong cơ thể, ngày xưa tựa hồ như dùng mãi cũng không bao giờ cạn kiệtcủa hắn, cũng đã theo một quá trình phóng chạy khủng bố mà hoàn toàntiêu hao sạch không còn lại chút nào nữa.
Nhìn về phía những gốccổ thụ không ngừng ngã xuống ở bốn phía xung quanh mình, cùng với nhữngtia kim loại phản quang trên thân thể những con Robot giống hệt như làmột mớ sao trời kia, Hứa Nhạc nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, đểcho cái cảm giác tê liệt mê muội bởi vì thiếu dưỡng khí kia có thể trởnên đỡ hơn một chút, sau đó hắn mới khẽ nheo cặp mắt lại.
Trêncon đường dùng tốc độ siêu nhanh phóng chạy kia, hắn sớm đã ném đi khẩusúng trường nặng nề trên vai mình rồi. Những loại súng ống uy lực khủngbố như thế nào đi chăng nữa, đối với những đầu Robot Lang Nha kiểu dángmới nhất của Đế Quốc này mà nói, cũng không có tác dụng gì quá lớn cả.
Từ phía chân trời đột nhiên mơ hồ truyền đến những thanh âm như sấm chớpnhàn nhạt. Vài đạo dòng khí màu trắng khủng bố từ trên những chiếc chiến đấu cơ không đối địa của Đế Quốc nhất thời phóng vọt ra, hướng về phíanày bay tới.
Đây là một tràng chiến đấu cuối cùng của cuộc đờimình hay sao? Hắn khẽ nheo mắt lại nhìn những chiếc chiến đấu cơ đangquần đảo liên hồi trên bầu trời ngay trên đầu của mình, cùng với nhữngđầu Robot của Doanh đoàn Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc đang từ bốnphương tám hướng bao vây tới… Trong lòng Hứa Nhạc lúc này lại bình tĩnhmột cách thần kỳ. Ngoại trừ một sự kiêu ngạo nhàn nhạt dâng lên bởi vìcái loại trường hợp khủng bố như thế này chuyên môn chỉ để đối phó vớimột mình mình, ngay cả nửa phần chiến ý cũng không thể dâng nổi lêntrong lòng hắn.
Hắn khẽ hít mạnh một hơi thật sâu, đem cỗ lựclượng nóng rực trong bụng, chỗ thắt lưng, mạnh mẽ truyền lên trên mườiđầu ngón tay. Cặp mắt khẽ nhắm lại, nhớ lại những cái kỹ năng chiến đấuđiên cuồng mà năm đó đại thúc ở bên ngoài bìa rừng của Hà Tây Châu đãtừng sử dụng để đối phó với Robot M52, nhớ lại những động tác vũ độngthần kỳ của những ngón tay, thế nhưng lại có thể xuyên thấu lớp thânngoài bọc thép thật dày của những đầu Robot, bắt nó phải hoạt động theo ý muốn của chính mình…
Thế nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc sau đó hắn liền mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra một tia nụ cười vô cùng chuaxót. Dùng tay không của nhân loại để mà đối mặt với hơn mười đầu Robotcùng với những chiếc chiến đấu cơ đang quần đảo trên bầu trời, còn có vô số những bộ đội Đế Quốc dày dày đặc đặc từ phía xa xa hơn đang tiến lại kia, còn có ai có thể đào tẩu được cơ chứ?
Một người bình thường chung quy cũng không phải là kiện máy móc hàng đầu thế gian được. Hắnchung quy cũng không phải là đại thúc Phong Dư kia. Mà ở trong cái thờikhắc nguy hiểm sinh tử như thế này, hắn cũng còn chưa thể gặp mặt lạiđại thúc Phong Dư, cái tên vô sỉ kia nữa.
Những đầu Robot LangNha ở bốn phía đang tiến tới chợt dừng lại cước bộ nặng nề của chínhmình, cái nòng súng cơ pháo lạnh như băng trên những cánh tay máy mócchợt thò ra, nhắm thẳng về phía phiến đồi núi nho nhỏ kia. Những chiếcchiến đấu cơ không đối diện của Đế Quốc đang dùng tốc độ cao quần đảocũng khẽ giảm tốc độ lại, những khẩu súng đạn đạo được đẩy ra bên dướiphòng bụng đen ngòm, chỉ thẳng xuống mặt đất. Một cỗ khí tức tử vonglạnh lùng nhàn nhạt tràn ngập khắp nơi.
Vào thời khắc này, ánhmắt của Hứa Nhạc hướng thẳng lên trên bầu trời có chút tối tăm giống hệt như là bầu trời của gia hương Đại khu Đông Lâm của chính mình, nhìnxuyên thấu qua khỏi phiến bầu trời này. Cách đó không xa chính là đạiquân Quân đội Liên Bang, thế nhưng thật đáng tiếc chính là hắn rốt cuộccũng không cách nào quay về được nữa rồi.
Liền đúng vào lúc này,bên trên những tầng mây màu xám nhàn nhạt, bởi vì bầu không khí quá mức ô nhiễm nên đặc biệt có một loại cảm giác cuồn cuộn đầy quỷ dị kia, chợtxuất hiện một luồng xoáy quay cuồng khủng bố. Bởi vì những luồng khôngkhí di chuyển theo kiểu dòng xoáy với một tốc độ cực kỳ cao, cho nên một cái hố đen khổng lồ xoay chuyển chợt nhanh chóng hình thành. Ánh sánghằng tinh ở phía xa xa tựa hồ như tìm được một con đường mới trống trảixuyên xuống, cho nên đặt biệt phát ra ánh sáng hào quang rực rỡ hơn ánhsáng bình thường vô số lần, khiến cho toàn bộ khu vực đồi núi xung quanh đều được bao phủ bởi một vầng hào quang vàng rực.
Một chiếc phithuyền vô cùng cổ quái, cả người dính đầy những cấu kiện kim loại rácrưởi, màu sắc thâm trầm, bộ dáng quái dị, đột nhiên từ trong phiến hàoquang màu vàng rực kia xuất hiện, giống hệt như là một đầu quái thú kimloại đến từ không gian quái dị nào đó, dùng một loại tốc độ nhanh chóngkhiến kẻ khác cũng phải khiếp sợ lao ra khỏi cái hố đen khổng lồ kia,hung hăng đụng thẳng vào những chiếc chiến đấu cơ không đối địa của ĐếQuốc, đang thi nhau phun ra những đường đạn đạo giống hệt như là phunđậu bên dưới kia.
Những đường đạn đạo khủng bố kia toàn bộ đềurơi lên trên thân thể của chiếc phi thuyền cực kỳ cổ quái kia, phát ramột đoàn ngọn lửa to lớn cực kỳ diễm lệ. Ngay sau đó, chiếc phi thuyềnkỳ dị tựa hồ như đang thiêu đối rừng rực đó chợt đem những chiếc chiếnđấu cơ không đối địa của Đế Quốc đụng cho vỡ tan nát thành những mảnhnhỏ tung bay như mưa khắp nơi trên bầu trời.
Tất cả những nhânviên, binh sĩ Đế Quốc chấp hành nhiệm vụ đột kích tiêu diệt lần này,không có một ai có thể hình dung nổi được cái hình ảnh đang xảy ra kiađược. Không có bất cứ kẻ nào có thể hình dung, mô tả lại được cái quỹtích di chuyển vô cùng kỳ quái của chiếc phi thuyền đột nhiên xuất hiệnkia. Bởi vì dựa theo những quy tắc vật lý không gian cơ bản nhất mà vôcùng khắc nghiệt nhất, bên trong vũ trụ này căn bản không có bất cứ mộtngười nào có thể thừa nhận nổi được sự thay đổi quỹ tích di chuyển vớitốc độ cao như vậy của chiếc phi thuyền cổ quái kia. Thật sự là việcthay đổi quỹ tích di chuyển tốc độ cao giống hệt như là một đầu u linh!
Một trận gió mạnh mẽ thổi lên, vô số lá cây rơi rào rào xuống. Bên trên đồi núi lúc này đã là một mảnh chấn động. Hơn mười đầu Robot Lang Nha củaĐế Quốc lộ ra dáng vẻ vô cùng chật vật rơi thẳng xuống đất. Chiếc phithuyền cổ quái toàn thân rác rưởi kia lại một lần nữa gào thét bay lênkhông trung, vẽ ra một đạo đường cong vô cùng yêu dị, né qua tất cảnhững khỏa đạn đạo địa đối không từ căn cứ mặt đất của Đế Quốc phóng ra, tiêu sái mà kiêu ngạo lướt ngang qua toàn bộ phiến thành thị bên dưới.
Ngay sau đó phần đầu của chiếc phi thuyền cổ quái kia chợt nhếch lên mộtchút, ngẩng đầu cắt ngang qua tầng mây dày đặc, hướng về phía mảnh kimquang sáng rực kia mà phóng đi, trong khoảnh khắc liền biến mất khôngthấy đâu nữa.
Mà Hứa Nhạc đang đứng bên trên đỉnh của phiến đồi núi kia cũng đã biến mất đâu không thấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]