Bởi vì hiện tại Hứa Nhạc cũng đã chết rồi, cho nên tôi phải càng mạnh hơn vị Công chúa Điện hạ kia một bậc!
- Ở trên chiến trường chiến đấu, làm gì có ai biết có thể sống qua đượcđến ngày mai hay không? Một người cuộc đời này có thể sống đến bảy mươituổi thì còn cái gì mà phải luyến tiếc nữa chứ? Cũng không thể giống như mấy lão Tướng quân sắc quỷ nằm trong Bệnh viện Trung ương Lục quân kia, răng cỏ cũng đều rụng hết cả, không còn lại cái nào, cũng chỉ có thểhằng ngày húp cháo qua bữa, lại còn muốn liều mạng cầm lấy bàn tay củamấy cô nữ hộ sĩ, kêu gào muốn sống sót? Thật là ghê tởm!
- Chonên cũng không nên hỏi là làm như vậy có đáng giá hay không, chỉ cầnbiết làm như vậy khẳng định là đáng giá, vậy được rồi!
Bên trongnhững lời nói này của Lý Cuồng Nhân mang theo cái loại suy nghĩ lý luậnlôgic cực kỳ bạo lực trực tiếp đặc hữu của hắn như thế, hơn nữa lại nóiđến cực kỳ mạnh mẽ hữu lực, rơi thẳng lên trên mặt đất tràn đầy những lá vàng khô héo trên mặt đất kia, có thể chấn cho những cái lá vàng khôkia vỡ tan, phân ly văng ra khắp nơi.
Đột nhiên, khuôn mặt của hắn chợt giản ra, nở nụ cười có chút xấu hổ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai của Trâu Úc, chậm rãi nói:
- Ngày mai tôi sẽ quay về Phí Thành, ngày mốt quay trở về đơn vị bộ đội,buổi tối ngày hôm nay… Có muốn cùng tôi ăn cơm một bữa hay không?
Trâu Úc khẽ xoa xoa nhẹ bả vai hơi có chút đau nhức của mình kia, nhíu mày liếc mắt nhìn hắn một chút, nói:
- Ăn cơm đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà cậu cũng đừng kỳ vọng sẽ có cái gì khác nữa.
Một luồng gió thu thổi quét qua, lá vàng nhất thời chấn động xào xạc, bênngoài tiểu lâu trải qua một thời gian dài trầm mặc, tĩnh lặng. Lý Phongnắm chặt hai bàn tay của mình lại, mang theo một tia chua xót vốn dĩkhông nên có trên người một gã thiếu niên như hắn:
- Vì cái gì? Hắn cũng đã chết một năm rồi mà?
Trâu Úc cũng không có giải thích gì cả, chỉ là thoáng cười cười một chút,sau đó cô nàng khẽ kiễng chân lên một chút, nâng cánh tay lên một chút,vỗ nhè nhẹ mấy cái lên bả vai của Lý Phong. Cái động tác này vô cùng ônnhu, vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu nhẹ nhàng đến mức ngay cả đóa hoa hồng đỏ rực nhàn nhạt trên thái dương của cô nàng cũng không có run rẩy lên một cái, thế nhưng Lý Phong lại nghĩ cảm thấy lực tay của nàng ta so vớilực của chính mình lúc trước càng lớn hơn một chút nữa.
Bên trong chiếc xe quân dụng từ đầu đã dừng lại chờ ở bên ngoài đám lá vàng ở bên kia tiểu viện, Thi Thanh Hải nhìn thấy một màn hình ảnh này, ánh mắthoa anh đào xinh đẹp khẽ chớp mắt một cái. Bên cạnh hắn, một đứa bé trai ngồi ở đó, cặp mắt trong veo không ngừng đảo mắt xung quanh, trong lòng thì lại thầm nghĩ, cái lão gia hỏa chán phèo này vì cái gì cứ thườngxuyên đến tìm mình mãi như thế?
Tầng thượng cao nhất của tòaKhách sạn Văn Hoa xa hoa sang trọng nhất toàn bộ Cảng Đô, đã được cáckiến trúc sư thiết kế lại, chuyển thành một cái nhà ăn sang trọng, hơnnữa lại còn chậm rãi xoay một vòng nhè nhẹ trên không trung. Cái chỗnàng cũng có đầy đủ thể diện, tự nhiên liền biến thành những địa điểmlựa chọn tốt nhất để cho các công tử thiếu gia nhà giàu tiến hành giaotế. Đồng dạng cũng có rất nhiều những gia đình có bối cảnh giàu có sangtrọng, liền một phen đem những hoạt động thân cận phi thường quan trọngđặt bên trong gian nhà hàng này.
- Thật xin lỗi, tôi vừa rồi có việc, nên đến trễ một chút.
Thương Thu cặp má ửng đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi nhàn nhạt, có chút vội vộivàng vàng đi đến một cái bàn ăn đặt sẵn ở ngay bên cạnh khung cửa sổ, lễ phép hướng về phía hai người một nữ trung niên cùng với một nam thanhniên, bộ dáng như hai mẹ con đang ngồi đối diện bàn ăn bên kia. Bởi vìdạo gần đây bên phía Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác đang tiến hành công tác kiểm tra lắp ráp cuối cùng trong bản thiết kế đối với hệ thống lòng xo tăng áp cao cấp lên trên con Robot MXT, cho nên cô nàng đến sovới thời gian hẹn trước thì trễ hơn rất nhiều. Nàng ta trực tiếp từtrong khu công nghiệp ngoại thành Cảng Đô quay trở lại trong nội thành,thậm chí ngay cả một kiện váy dài tương đối thục nữ một chút đã chuẩn bị sẵn sàng ngay từ trước cũng không kịp thay.
Thời gian lặng lẽkhông một tiếng động chậm rãi trôi qua, đã trôi qua hơn bốn mùa đằngđẵng. Vị nữ Công Trình Sư mà ngay cả dáng người hay là trí tuệ cũng đềuđặc biệt đặc sắc hơn người, lúc này vẫn còn giữ nguyên được bộ dáng vốntrước đó của nàng ta. Đại khái là bởi vì nguyên nhân quá trình cuộc sống cùng với những sự nghiên cứu trong công việc cũng đều tương đối đơngiản mà thuần túy, cho nên năm tháng cung không có ở trên khuôn mặt xinh đẹp trí tuệ của cô nàng lưu lại bất cứ dấu vết gì cả. Nhất là ngày hômnay trên người cô nàng còn đang mặc một bộ quần áo lao động Công TrìnhSư màu lam sẫm ngắn tay nhìn có vẻ hơi chút rộng rãi, mặc phối hợp cóchút lung tung, hơn nữa trên mặt còn có những vết dính dầu máy vô cùngbắt mắt kia, khiến cô nàng nhìn qua giống hệt như là một cô nữ học tròtập sự vừa mới tiến vào xưởng sửa chữa học việc vậy, phi thường đángyêu.
Cái gã nam sĩ nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi đang ngồiđối diện bàn ăn bên kia rõ ràng chính là cho rằng như vậy. Trên khuônmặt hơi chút chất phác hiền lành của hắn hiện ra vẻ hơi ngoài ý muốn,ánh mắt khẽ lướt nhẹ qua trên bộ ngực căng tròn cực kỳ ngạo nhân củaThương Thu kia, lập tức bị cảm giác khiếp sợ đến mức xấu hổ khẽ cúi đầuxuống một chút. Đại khái hắn ta nói như thế nào cũng không có nghĩ đến,một trong những cô Công Trình Sư nổi danh nhất trong toàn Liên Bang này, thế nhưng lại có được bề ngoài xinh đẹp đến như thế.
Nhưng màđối với cái vị quý phu nhân ở ngay bên cạnh gã nam sĩ kia mà nói, ngàyhôm nay bà ta đã bao trọn nguyên cả gian nhà ăn xoay chuyển trên này, cố gắng đè nén sự bực bội trong lòng mình chờ đợi một thời gian dài đếnnhư thế, hơn nữa lại nhìn thấy đối phương khi gặp mặt lần đầu tiên lạiăn mặc một kiện quần áo như thế, rõ ràng cảm giác được bản thân mìnhkhông được đối phương tôn trọng. Vì thế thời điểm khi mà Thương Thu cònchưa kịp giải thích này nọ gì cả, vị mệnh phụ phu nhân này liền bắt đầudùng cái loại ngữ khí lạnh lùng mà ẩn hàm sự trào phúng mạnh mẽ mà lêntiếng.
Nếu như không phải nghĩ đến một tràng gặp mặt ngày hôm nay là do đích thân vị Tổng giám đốc Tiên sinh của Công ty Cơ khí Quả Xácmà bà ta tuyệt đối không thể nào đắc tội một tay sắp xếp, có lẽ vị mệnhphụ phu nhân này cũng đã sớm phất tay áo bỏ về rồi.
Vị mệnh phụphu nhân ngồi đối diện cái bàn ăn kia đùa cợt trào phúng nói những lờikhông tốt, Thương Thu vẫn chỉ là im lặng lắng nghe, tâm tình lại phithường bình tĩnh không có một chút cảm giác nào cả. Đối với nàng ta mànói, những loại hoạt động gặp mặt giao tế như thế này thật sự là có chút không hiểu kỳ diệu. Không hiểu kỳ diệu đến mức khi bay tới lỗ tai củanàng ta tựa hồ như bị biến thành vô số những tiếng xì xà xì xào khôngchút ý nghĩa nào cả.
Đối với nàng ta hiện tại mà nói, điều mà cônàng cảm thấy tiếc nuối lớn nhất chính là đối mặt với những thức ăn mỹthực cùng với những loại rượu đỏ ngon đến mê người mà các nhân viên đang theo thứ tự mang lên kia. Nàng ta đã đói khát nguyên cả một đêm vừaqua, vì bảo trì một chút hình tượng thiếu nữ của chính mình, cho nênkhông thể không cố gắng khống chế một chút xúc động muốn động thủ ănuống ngay.
Mặt mũi của Tổng Giám đốc tiên sinh Công ty Cơ khí Quả Xác căn bản không thể không cấp cho. Thương Thu có chút mệt mỏi ngồixuống cái ghế dựa sang trọng, nhìn cặp môi không ngừng rung động léonhéo của vị mệnh phụ phu nhân đang ngồi bên bàn đối diện bên kia, tronglỗ tay thì lại nhớ lại nội dung cú điện thoại của đích thân vị Tổng Giám đốc tiên sinh đã gọi mình cách đây mấy ngày trời. Đúng vậy, cái tên gia hỏa kia cũng đã chết rồi, cuộc sống cuối cùng thì vẫn cần phải tiếptục.
Có lẽ cuối cùng sắp sửa không thể chịu đựng nổi nữa, có lẽngay sau đó Thương Thu sẽ không thèm để ý gì đến hình tượng của chínhmình nữa, vừa định khởi xướng công kích về phía mớ thức ăn đang vô cùngmời gọi kia. Mà vị mệnh phụ phu nhân kia sắp bắt đầu nói đến những nộidung quan trọng nhất trong hồi khẩu chiến vĩ đại của chính mình, thì cái vị nam thanh niên từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào,rốt cuộc cũng mở miệng. Hắn thỉnh cầu mẫu thân mình lưu lại cho haingười một chút thời gian riêng với nhau.
Vị mệnh phụ phu nhân kia căn bản không nghĩ đến được, cái đứa con trai cả cuộc đời này chưa từng làm trái ý nguyện của chính mình bất cứ một lần nào, không ngờ tại thời điểm như thế này, lại lần đầu tiên thể hiện ra vẻ mặt cường ngạnh mạnhmẽ đến như thế. Bà ta sau một lúc biểu tình xanh xám, liền phẫn nộ cầmcái xách tay nhỏ cực kỳ sang quý đùng đùng đi ra khỏi gian nhà ăn.
Cái biến cố xảy đến đột ngột như thế này, khiến cho bên trong cặp mắt vốndĩ trong vắt của Thương Thu cũng hiện lên một vẻ ngoài ý muốn. Cô nàngnhìn chằm chằm về phía tên gia hỏa đang lo sợ bất an, thậm chí có chútngượng ngùng ở ngay đối diện mình kia, trong lòng thầm nghĩ cái gọi làthanh niên tài tuấn theo như lời vị Tổng Giám đốc tiên sinh giới thiệu,thoạt nhìn thì nhân phẩm quả thật cũng không phải quá tệ…
- Tôi đến đây gặp mặt giao tiếp, là bởi vì yêu cầu của công ty mà thôi.
Thương Thu thoáng thả lỏng thân thể lại một chút, ngã hai vai có chút mỏi mệtra phía sau, tựa lưng lên trên ghế, khiến cho cặp bồng đảo ở trước ngựclại càng đội lên có vẻ rõ ràng hơn rất nhiều.
Đối với Thương Thunày, vị nữ Giám đốc Chủ quản Kỹ thuật bậc I, trong tương lai có khả năng trở thành Đổng sự Kỹ thuật độc lập này mà nói, trong Công ty Cơ khí Quả Xác trên từ Ban Đổng Sự xuống đến các ban ngành hậu cần, cũng đều tậptrung không biết bao nhiêu sự tôn trọng cùng với quan tâm. Mà vị TổngGiám đốc tiên sinh mơ hồ đoán ra được tình cảm phát sinh giữa cô nàngcùng với Hứa Nhạc, cho nên đã dốc hết tâm trí để mà đẩy mạnh kế hoạchkết hôn của Thương Thu.
- Tôi hiểu điều này…
Gã thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện bàn ăn kia thoáng hạ thấp thanh âm một chút, nói:
- Nhưng mà… tôi nghĩ, tôi rất muốn mời cô thử cùng tôi kết giao một chút, thử tìm hiểu lẫn nhau…
Cặp mắt trong vắt xinh đẹp đến mê người của Thương Thu rõ ràng hơi nhướnglên một chút, cảm thấy hơi có chút ngoài ý muốn, hơi chút tò mò nhìnchằm chằm đối phương. Đột nhiên cô nàng chợt bắt chước động tác gãi gãiđầu bối rối của tên tiểu gia hỏa nào đó, ngừng một thoáng chợt mở miệngnói:
- Không cần kết giao tìm hiểu gì cả, tôi chỉ muốn kết hôn luôn.
- Được thôi!
Gã thanh niên trả lời vô cùng nhanh chóng cùng với kiên quyết.
- Tôi phải nhắc nhở anh trước một chút. Tôi đối với cuộc sống tình dụcvốn dĩ không có hứng thú gì quá lớn, cho nên cho dù có kết hôn đi chăngnữa, tôi cũng sẽ không gánh vác cái nghĩa vụ phải làm vợ hiền dâu thảogì đó đâu.
Ánh mắt của Thương Thu khẽ nheo lại một chút, thôngqua cửa sổ bên ngoài, nhìn về phía những làn gió thu thổi quét qua những con đường không mấy rộng lớn của Cảng Đô, trong lòng chợt nhớ đến những cơn bão tuyết ở trên Tinh cầu Tây Lâm xa xôi, còn có cặp bàn tay tolớn, ấm áp mà cực kỳ lưu manh kia nữa…
Chàng thanh niên có chútkhó hiểu nhìn chằm chằm lại cô nàng, trên khuôn mặt mang theo chút chấtphác lại có chút bất an, cất tiếng hỏi:
- Xin hãy tha thứ cho sự đường đột của tôi… Nhưng nếu quả như đúng là như thế, vậy cô vì cái gì lại nghĩ muốn kết hôn chứ?
- Anh có biết là tôi đi làm ở Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, mỗingày cũng chỉ tiếp xúc với những máy móc lạnh lẽo cùng với cái bọn thưsinh so với nữ nhân lại càng nữ tính hơn nhiều kia, thật sự là có chútphiền muộn, rất chán! Hơn nữa trong một năm tiếp theo sau nữa, đại kháicũng sẽ không có những công việc gì có tính khiêu chiến đối với tôi cả.Thời gian sau này của tôi sẽ tương đối thanh nhàn một chút.
Thương Thu dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc giải thích:
- Cho nên tôi muốn nhân thời gian rảnh rỗi này mà sinh một đứa con.
Cái gã thanh niên đối tượng tìm hiểu của cô nàng rõ ràng không thể nào ngay lập tức thích ứng được với cái lối suy nghĩ logic của Thương Thu nhưthế, gãi gãi đầu suy nghĩ một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới mởmiệng hỏi:
- Cô cũng muốn sinh con nữa sao?
- Nói lời vô nghĩa. Bất luận là theo góc độ sinh lý hay là góc độ tâm lý đi chăng nữa, tôi cũng đều là một nữ nhân.
Gã thanh niên mang theo một cảm giác tội lỗi liếc liếc mắt nhìn về phía bộ ngực cực kỳ căng đầy trước ngực của cô nàng, trong lòng thầm nghĩ cáinày thì bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được. Đột nhiên, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề gì đó, hơn chút vui vẻ nhếch miệng lên cười một chút, lộ rahai hàm răng trắng tinh thẳng tắp trong miệng, nói:
- Nếu như là muốn sinh đứa con, như vậy nhất định cần phải có hoạt động tình dục rồi. Ít nhất… cũng phải có một lần!
Thương Thu đột nhiên nghĩ thấy ánh mắt chính mình chợt có chút hoa lên, đã bịnụ cười vui vẻ tràn ngập ý tứ chân tình tha thiết của cái gã nam tử ởbàn ăn đối diện cùng với nụ cười khoe hai hàm răng trắng của hắn làm cho lóa mắt, theo bản năng trả lời:
- Tôi muốn sử dụng phương pháp thụ tinh ống nghiệm!
Đêm khuya, bên trong tòa nhà Nghị Viện là một mảnh im lặng. Chỉ có bêntrong cái văn phòng ở lầu một, ngay bên cạnh lâm viên kia là vẫn còn đèn sáng sủa. Ánh sáng của ngọn đèn bên trong bóng đêm kia mỏng manh rồilại kiên định vô cùng, tựa hồ như là sẽ sáng vĩnh viễn không bao giờ tắt đi vậy.
Các vị Nghị viên tiên sinh tôn quý vào lúc này đang tham gia một bữa tiệc tối tại Hội sở Lưu Phong Pha đằng kia. Buổi tiệc tốingày hôm nay chính là bởi vì muốn chúc mừng đại thắng trên Tinh hệ Hoàng Ách bên lãnh thổ Đế Quốc mà cử hành. Sau hai mươi ba ngày đêm mà Sưđoàn Thiết giáp 7, Sư đoàn Thiết giáp 17 mạnh mẽ cường hoành đáp xuốngtinh cầu hành chính quan trọng nhất của Tinh hệ Hoàng Ách, Quân đội Liên Bang rốt cuộc cũng thành công mà tiêu diệt đi tất cả những bộ đội chủlực Đế Quốc trên tất cả các tinh cầu hành chính trên Tinh hệ này, đạtđược quyền khống chế toàn diện.
Thân là quan viên của Thanh LongSơn thường trú tại Đặc khu Thủ Đô này, Trương Tiểu Manh tự nhiên là cũng được mời tham dự buổi tiệc mừng công kia. Nhưng mà cô nàng cũng khôngcó đi, mà là ở lại bên trong văn phòng của chính mình, tiến hành xử lýnhững công việc tựa hồ như vĩnh viễn cũng không bao giờ xử lý xong kia.
Ngay từ khi chiến tranh tiến vào lãnh thổ của Đế Quốc chính thức bắt đầu,những nhân vật của Phiến Quân Thanh Long Sơn có thể được mọi người để ýđến càng ngày càng bị phai nhạt đi. Tuy rằng vị Tổng Thống Mạt Bố Nhĩtiên sinh khiến kẻ khác phi thường kính nể kia vẫn tiếp tục không ngừngmạnh mẽ chấp hành cái hiệp nghị hòa giải năm xưa của Liên Bang, nhưng mà cái loại cảm giác dần dần bị sự trầm mặc thôn phệ đi hoặc là bị đám dân chúng quên lãng đi này, khiến cho Ủy ban Giải phóng Thanh Long Sơn ởtrên tinh cầu S2 cảm thấy phi thường bất an. Bản thân Trương Tiểu Manhhiện tại đã chính thức tiếp nhận Khoa IV, vì để vuốt ve lại sự bất ancủa đám Ủy viên tinh sinh trong Ủy ban kia, tự nhiên là phải trả giácàng nhiều hơn tinh lực cùng với thời gian rồi.
Hải Thanh Chu lúc này đang trầm mặc đứng ở bên dưới bậc đá của tòa nhà Nghị Viện, giốnghệt như là một bức tượng vậy, nhìn chằm chằm về phía gian văn phòng đang còn sáng đèn duy nhất kia, trong lòng lại là một mảnh chua xót khôngnói nên lời.
Ngay từ lúc bắt đầu tại Đại học Lê Hoa, hắn cũng đãbắt đầu gian khổ, đau xót theo đuổi cô thiếu nữ đeo cặp kính mắt gọngđen kia rồi. Nhiều năm như vậy trôi qua, phụ thân đại nhân của hắn cũngđã thành công tranh cử, trở thành Nghị viên Liên Bang, tiến nhập vào một chỗ ngồi trong cái tòa nhà trước mặt này, thế nhưng hắn lại vẫn như cũkhông có biện pháp nào để mà đi vào trái tim của cô con gái trong gianphòng kia.
Hai bên trên những con đường tràn đầy tro bụi, khắpnơi cũng đều là những tòa kiến trúc, trên trường nơi nơi cũng đều làhàng trăm hàng ngàn những cái lỗ thủng đen ngòm. Thỉnh thoảng lại cónhững khối xi măng to lớn từ trên cao rơi xuống, rơi thẳng vào nhữngđỉnh chóp của các chiếc xe hơi bị thiêu đốt thành cho cháy xém bên dướiđường, phát ra những tiếng phanh phanh trầm đục. Xa xa vẫn còn lantruyền đến những thanh âm tiếng súng nặng nề mà khủng bố. Trên đỉnh đầucủa bầu trời kia lại là một ánh trăng hình thù kỳ lạ, lại có một màu đỏnhư máu, tựa hồ như là đã bị máu huyết những ngày gần đây nhuộm đỏ vậy.
Nơi này chính là một con đường tại khu vực thành thị Nam khu trên tinh cầuhành chính chủ tinh Pháp Già Nhĩ thuộc Tinh hệ Hoàng Ách. Một ngày trước đây, khi mà trong khu căn cứ quân sự cuối cùng của Quân đội Đế Quốctruyền đến một tiếng nổ mạnh khủng bố, trên khỏa tinh cầu biên thùy ĐếQuốc này, sau đó cũng không có bất cứ sự kháng cự mang tính tổ chức nàonữa cả. Những dân chúng Đế Quốc phẫn nộ bi thương mà sợ hãi kia, run rẩy thân thể chính mình, đóng cửa leo lên giường trùm mềm lại, không dám ra ngoài. Ngẫu nhiên mới có vài đứa bé trai gan lớn, không thèm quan tâmđến nguy hiểm bị đạn bắn, hướng về phía những bộ đội Liên Bang ở giữađường mà phun vài ngụm nước miếng.
Bảy đầu Robot MX màu đen tolớn thong thả di chuyển dọc theo con đường vắng vẻ tiêu điều kia, cáibóng râm lạnh như băng kéo dài theo phía sau, trực triếp đi thẳng đếncuối con đường lớn. Mấy chiếc xe thiết giáp vận chuyển nhiều bánh trụcnặng nề cũng nổ vang, cẩn thận đi phía sau những đầu Robot MX kia, giống hệt như là đứng núp bên dưới bóng râm của bọn chúng vậy.
BạchNgọc Lan cả người tràn đầy tro bụi lúc này đang ngồi trên một chiếc xethiết giáp vận tải bên trong đoàn xe lẫn Robot kia, trong lồng ngực đang ôm lấy một khẩu súng trường loại H34, vẻ mặt không một chút biểu tìnhnhìn chằm chằm về phía con đường vắng vẻ phía trước.
Đúng lúcnày, chợt có một chiếc xe dân dụng Đế Quốc bộ dáng xấu xí vô cùng chậtvật đột nhiên từ phía đầu con đường quẹo sang. Cái gã tài xế Đế Quốc kia vốn dĩ đang có ý đồ muốn bỏ trốn ra ngoài ngoại thành, đột nhiên pháthiện ra chi tiểu đội xe thiết giáp lẫn lộn với Robot MX Liên Bang rầmrầm rộ rộ di chuyển trên đường như vậy, bởi vì quá mức khẩn trương cùngvới hoảng sợ, nên có chút không thể khống chế được tay lái, xoay xoayvẹo vẹo, loạng choạng hướng về phía bên này mà chạy tới.
Nhìnthấy một màn này, Bạch Ngọc Lan theo bản năng dùng tay khẽ đẩy nhẹ những sợi tóc rối phủ phủ xuống trán mình một chút, đột nhiên lại phát hiệnra là một khoảng trống không. Lúc này hắn mới chợt nhớ tới, tại thờiđiểm cái tuần thất đầu tiên mà Tiểu đội 7 tổ chức cho cái tên gia hỏakia, chính mình không biết nổi cơn điên gì đó, một phen đem những sợitóc rối thường tung bay trước trán mình một phen toàn bộ cắt đi hết…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]