Chương trước
Chương sau
Không biết là nguyên nhân có phải bởi vì những nốt đồi mồi trên mặtmình, tương phản với cái làn da trắng tái nhợt tràn đầy những nếp nhăn,tạo thành một gương mặt nhìn qua hơi có chút khủng bố, do đó nên khôngmuốn gặp người lạ hay không, hay là nguyên nhân bởi vì những năm thángtuổi già khiến cho vị lão nhân Ốc Tư này sợ gió sợ nắng, mà bên trêngian phòng lầu hai yên tĩnh này cũng chỉ có duy nhất một cái đèn nhu hòa hơi chút âm u mà thôi, khiến cho người khác có cảm giác không khí hơichút ngột ngạt cùng với thần bí.

Tại thời điểm mà vị lão nhân này xuất hiện trước mặt chính mình, Hứa Nhạc cũng không có quá mức kíchđộng như tưởng tượng, ngược lại trong lòng lại còn có chút thất vọngnhàn nhạt nữa, cho dù rằng đối phương chính là vị thủ lĩnh Ốc Tư của tổchức phản kháng ngầm bên trong Đế Quốc.

Bởi vì đối phương có lẽchính là người mà mình cần tìm, nhưng lại cũng không phải là người màmình muốn tìm… Cái lời này nghe qua hơi có chút phức tạp cùng với khônghợp logic, nhưng mà kỳ thật lại là phi thường đơn giản. Hứa Nhạc hiệntại cần nhất chính là một thế lực có thể trợ giúp bản thân rời khỏi lãnh thổ của Đế Quốc, quay trở về Liên Bang, như vậy tổ chức phản kháng ngầm này không hề nghi ngờ gì chính là một trong những sự lựa chọn tốt nhấtcủa hắn. Nhưng mà cái vị lão nhân thủ lĩnh tổ chức phản kháng ngầm trênmặt tràn đầy những vết đồi mồi này… lại cũng không phải là cái ngườikia…

Nhưng mà sau khi nghe xong những lời nói kia của vị lão nhân thủ lĩnh tổ chức phản kháng ngầm già nua ngay trước mặt mình này, mặcdù biểu tình của Hứa Nhạc cũng không chút biến đổi, nhưng mà trái timcũng đã bị khiến cho hung hăng chấn động lên một trận.

- Mãi cho đến khi cậu xuất hiện!

Cái loại câu nói dạng như thế này rất thường xuyên xuất hiện bên trongnhững kịch bản tiểu thuyết kỳ hiệp thần thoại của Tịch Lặc, xã hội nhânloại nhẫn nhục phụ trọng chống cự lại những thế lực tà ác đang bànhtrướng, trải qua vô số những kiếp nạn, những trả giá thế nhưng cũngkhông thể nào thành công, rốt cuộc cuối cùng ở bên cạnh một cái đống rác phế thải nào đó bên đường, đột nhiên phát hiện ra một gã thiếu niên cócốt cách thanh kỳ, có tương lai sáng chói…

Thánh quang từ trêntrời đột nhiên chiếu rọi xuống, bao phủ lên trên khuôn mặt thánh thiệnthoát tục có ánh sáng nhàn nhạt trời sinh của gã thanh niên mới xuấthiện kia. Những âm thanh thần thánh nhàn nhạt vang lên khắp không trung, những thiên thần với những cặp cánh bồ câu trắng toát bay múa đầy trời. Một vị lão nhân tóc bạc như cước cầm trong tay thanh quải trượng, gương mặt già nua giàn giụa nước mắt, run giọng nói:

- Ta vốn tưởngrằng nhân loại đã không còn hy vọng nào nữa, mãi cho đến khi cậu xuấthiện trước mặt đám tội dân phàm tục chúng ta…

Vừa tưởng tượng đến đây, Hứa Nhạc liền nhịn không được kịch liệt ho khan lên một trận. Phần bụng với thương thế chưa lành của hắn nhất thời bị đau đớn đến mức corút lại một trận.

Cái sự nghiệp phản kháng lật đổ chế độ thốngtrị Hoàng triều Đế Quốc của mấy trăm triệu dân chúng ở dưới đáy tầngchót của xã hội Đế Quốc này cùng với chính mình có quan hệ gì với nhauchứ? Hứa Nhạc phi thường rõ ràng năng lực của chính bản thân mình. Chính mình cũng không phải là Lý Thất Phu, cho dù mình có là Quân Thần LiênBang Lý Thất Phu đi chăng nữa, chỉ sợ nhiều lắm cũng chỉ có thể đem mộtvị Hoàng đế của Hoàng triều Đế Quốc giết chết mà thôi. Cái chế độ Hoàngtriều này vẫn sẽ có những vị Hoàng đế khác đứng lên mà quản lý, căn bảnkhông thể bị lật đổ được. Cho nên có chút không hiểu nổi cái vị lĩnh tụgià nua này đến tột cùng là muốn nói gì với hắn. Cho nên hắn cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì trầm mặc, im lặng mà lắng nghe.

- HoàngThất Đế Quốc một mặt thì dùng những tên đồ tể như là Quận vương Tạp Đốnvậy, tiến hành công tác trấn áp giết hại tràn ngập huyết tinh, một mặtthì lại giả mù sa mưa, cố ý làm ra một ít những cải cách, thay đổi nhằmđể mua chuộc lòng người, ví dụ như là cái kế hoạch giáo dục không phânbiệt giai cấp ở trên tinh cầu Cách Phản Tinh kia…

- Ta phải thậtlòng thừa nhận, Hoàng đế Hoài Phu Sa quả thật là một nhân vật chấp chính vô cùng vĩ đại. Nhưng mà thân là một gã Hoàng đế Đế Quốc, cái mà hắnđại biểu chính là ý chí tập thể của Hoàng tộc cùng với đám Đại quý tộckia. Cho dù rằng bên trong nội bộ bọn chúng có bởi vì một chút cải cáchnày mà phát sinh ra một số mâu thuẫn nội bộ nào đó đi chăng nữa, thìcũng không thể nào thay đổi được cái sự thật khách quan này cả.

- Những cái cải cách kia của bọn chúng căn bản chính là bố thí, chính làban cho những người nô lệ chúng ta vài bát cơm trắng, để đổi lấy hiệusuất làm việc cao hơn của bọn họ, cùng với sự chủ động bán mạng cho chủnô của bọn họ… Những người nô lệ vẫn như cũ chỉ là những người nô lệ,khác nhau cũng chỉ là ở chỗ bọn họ có thể có cơm trắng để mà ăn haykhông thôi.

- Ta biết bên trong Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang các người có một câu nói, gọi là chúng sinh bình đẳng… Tuy rằng ta đối vớimấy đám thương nhân xâm lược các người cũng chẳng có chút hảo cảm nàocả, nhưng mà ta phải thừa nhận rằng những lời nói này của các ngươi rấtcó lực lượng. Có lẽ trong suy nghĩ của các người, cái câu nói này chínhlà một sự thưởng thức, nhưng mà nó lại chính là mục tiêu phấn đấu cả đời của chúng ta.

- Ta không muốn vĩnh viễn là một nô lệ. Đám ngườiMộc Ân bên dưới kia cũng không muốn vĩnh viễn là nô lệ. Trên đời nàykhông có bất cứ kẻ nào nguyện ý trời sinh ra liền biến thành một kẻ nôlệ cả.

Vẻ mặt của Lĩnh tụ Ốc Tư nói đến đây liền trở nên cực kỳngưng trọng, nghiêm túc. Trên gương mặt già nua loang lỗ của ông ta chợt lóe lên hào quang nhiệt huyết của thời thanh xuân.

- Ta từ trước cho đến bây giờ vẫn mãi không thể nào hiểu nổi, vì cái gì hễ mà là lànda màu trắng thì liền là dân đen, là nô lệ. Vì cái gì hễ có tròng mắtxinh đẹp đen láy như thiếu nữ thì lại là quý tộc? Đây là những màu sắcmà Đấng Sáng Thế đã ban phát trên người của chúng ta, chẳng lẽ có thểdựa vào những tiêu chuẩn đó thì liền xác định số phận của một con ngườihay sao?

Hứa Nhạc trầm mặc lắng nghe vị lão nhân kia nói, cảmnhận được sự phẫn uất mãnh liệt bên trong những câu nói của vị lão nhânkia. Trong lòng hắn chợt nghĩ đến tình trạng bên Liên Bang, trong lòngcũng không khỏi sinh ra một chút cảm khái nhàn nhạt. Bên phía Liên Bangtừ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng bao giờ xuất hiện ra tình trạngkỳ thị chủng tộc quái dị như vậy.

Cho dù là thời đại Hoàng triềuThai Thị ở thời đại xã hội trước đây, cũng không có phát sinh ra cáihiện tượng đáng ghê tởm như thế. Hiện tại bên trong Liên Bang tuy rằngđại bộ phận mọi người cũng đều là tóc đen mắt đen, nhưng mà những ngườicó tóc nâu, tóc vàng, mắt xanh, mắt tím… cũng thật sự không hiếm thấy.Từ trước đến giờ cũng chưa từng nghe nói qua có bất cứ sự kỳ thị nào cả. Ngược lại ở trong cuộc sống hằng ngày cùng với những cạnh tranh yêuđương bình thường cũng đều nhận được sự hoan nghênh của mọi người.

- Không ai nguyện ý đối với sự bất công này, cho nên chúng ta phải làm một cuộc cách mạng.

Lĩnh tụ Ốc Tư lại tiếp tục sử dụng thanh âm mạnh mẽ hữu lực nói:

- Chỉ có tiến hành cách mạng mới có thể xác định lại trật tự xã hội, mớicó thể có phân phối tài nguyên công bằng. Nhưng mà nếu như là đạt đến sự công bằng xã hội chân chính, thì Hoàng đế Hoài Phu Sa cần phải đem vôsố những tài phú, tài nguyên mà hắn cùng với đám đại thần của hắn và vôsố những đại quý tộc khác nữa, trong không biết bao nhiêu năm qua đã bóc lột trên máu, mồ hôi, nước mắt của những dân chúng ở dưới tầng chót xãhội kia toàn bộ nôn hết ra.

- Đối với cái xã hội Hoàng triều này mà nói, làm như vậy chẳng khác nào là tự sát cả!

- Chính quyền cũng giống như là một cái sinh vật thật sự, một sinh vật có bản tính ham sống sợ chết, vì thế ai lại nguyện ý tự sát cơ chứ?

- Nếu như cuộc cách mạng này của chúng ta có thể được tiến hành đến cuốicùng, có thể thức tỉnh được toàn bộ tầng lớp dân chúng, đứng dậy đồngloạt yêu cầu càng nhiều sự công bằng xã hội, đụng chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của Hoàng Thất Đế Quốc, ta nghĩ vị Hoàng đế Bệ hạ HoàiPhu Sa của chúng ta nhất định sẽ lập tức quẳng đi cái mặt nạ khoan dungđộ lượng, giả nhân giả nghĩa của chính mình, lộ ra cái bộ mặt dữ tợnhung ác như dã thú.

- Nhưng mà cái đầu dã thú cuồng bạo khát máunày, hiện tại đang khoác trên người một cái áo khoác ôn lương hiền hậu,khoan dung khiến kẻ khác phải vô cùng tán thưởng, khiến cho rất nhiềungười bị mê hoặc. Những đồng chí kiên trì bước đi trên con đường cáchmạng cùng với chúng ta đã càng ngày càng ít đi.

Vị lão nhân đang ngồi trên chiếc ghế dựa kia chợt phát ra một tiếng thở dài âm trầm mà bi thương vô cùng:

- Mấy năm gần đây, ta vẫn luôn một mực tự hỏi con đường cách mạng tiếptheo nên đi như thế nào? Còn có thể đi tiếp được bao lâu nữa đây? Nhưngmà ta lại bi thương phát hiện ra, tiền đồ cách mạng của chúng ta càngngày càng xa vời hơn. Ít nhất một thế hệ lão nhân này của chúng ta đãđánh mất tất cả những cơ hội thành công rồi.

Ánh mắt dừng lạitrên thân hình của Hứa Nhạc đang ngồi trước mặt mình, bên trong cặp mắtđục ngầu của vị lão nhân Ốc Tư này đột nhiên sinh ra một tia tình tự cực kỳ phức tạp. Bên trong tia cảm xúc này có bao hàm một phần hy vọng, hai phần hổ thẹn, ba phần do dự, bốn phần bứt rứt, phức tạo không nói nênlời. Thậm chí ngay cả trên gương mặt tái nhợt già nua tràn đầy nếp nhăncùng với những đốm đồi mồi của vị lão nhân cũng bắt đầu trở nên ảm đạm,như hòa lẫn vào bên trong bầu không khí u ám của gian phòng này vậy.

- Cả cuộc đời này của ta cũng chỉ từng gặp qua duy nhất một người Liên Bang mà thôi…

Vị lão nhân lẳng lặng ngắm nhìn Hứa Nhạc, thanh âm mang theo vẻ cảm khái vạn phần, nói:

- Cậu cũng chính là người Liên Bang thứ hai mà ta được gặp. Cũng chính là bởi vì sự xuất hiện của cậu, khiến cho ta phát hiện ra, con đường cáchmạng của chúng ta tựa hồ đã xuất hiện một bước rẽ ngoặt vô cùng tươisáng, vô cùng mở rộng. Tương lai toàn bộ Tinh vực Tả Thiên tựa hồ như đã xuất hiện một hy vọng mới.

Trầm mặc lắng nghe trong một khoảngthời gian dài như thế, đến khi đề tài câu chuyện đã chuyển sang lên trên người mình, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng phá vỡ sự trầm mặc của bản thân, sau khi tự hỏi một lát, mới bình tĩnh nói:

- Đây là lần thứ hai ôngnhắc tới tôi… Có lẽ tôi mơ hồ có thể đoán được ông cùng với tổ chức cách mạng của ông đang nghĩ muốn thông qua tôi làm ra một chút chuyện tìnhgì đó. Nhưng mà ông có từng nghĩ qua hay không, đối với những người ĐếQuốc mà nói, cho dù là ông chính là xuất phát từ ý nghĩ muốn bảo hộ đámdân đen cùng với bình dân của Đế Quốc nên mới làm vậy, nhưng mà hàngđộng hợp tác cùng với một người Liên Bang như tôi, chính là hành độngphản bội quốc gia?

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chú vào cặp mắt đục ngầu của vị lão nhân ngay trước mặt mình, chậm rãi nói:

- Bất luận là lịch sử Đế Quốc sau này sẽ phát triển như thế nào, chỉ cầnông làm ra cái quyết định này, như vậy bên trong sử sách của Tinh vực Tả Thiên này, ông cũng sẽ vĩnh viễn bị ghi lại là một… quân bán nước!

- Tuy rằng ta vô cùng ghét cay ghét đắng cái xưng hô người Đế Quốc nàycủa chính mình, nhưng mà ta cũng phải thừa nhận, bản thân mình chính làmột người Đế Quốc.

Lĩnh tụ Ốc Tư đột nhiên nở nụ cười. Một đạoánh sáng có chút u ám từ trong đôi mắt đục ngầu của ông ta phản xạ ra,mang theo một vẻ mặt thả lỏng như được giải thoát cùng với vẻ kiên nghịvô cùng:

- Thân là một người Đế Quốc, phải làm ra cái quyết địnhcùng với Chính phủ Liên Bang tiến hành hợp tác, so với cậu tưởng tượngcàng thêm khó khăn hơn rất nhiều.

Vị lão nhân thông thả nâng cánh tay phải của mình lên, chỉ thẳng vào đầu của chính mình, nhàn nhạt nói:

- Muốn thuyết phục những chiến sĩ giống như đám người ở dưới lầu kia tiến hành hợp tác với cậu, căn bản là chuyện phi thường khó khăn. Nhưng màchuyện chân chính khó khăn nhất, chính là thuyết phục bản thân mình!

Hứa Nhạc rất thường xuyên ở sâu bên trong tâm mình đối với chính mình tiếnhành tự đối thoại cùng với tự thuyết giáo đối với bản thân, dùng loạiphương pháp này để khiến cho con đường nhân sinh của chính bản thân mình càng thêm kiên định hơn. Thế nhưng hắn lại phi thường không thích lắngnghe người khác tự nói với chính mình cùng với thuyết giáo bản thân.Nhưng mà không biết vì cái gì, ngay hôm nay ở bên trong gian phòng cóchút âm u này, lắng nghe vị lão nhân đã chấp chưởng tổ chức cách mạngngầm của Đế Quốc không biết bao nhiêu năm này đang kể loại chuyện xưa,giảng thuật lại những chuyện này cùng với các lời nói quan hệ tranh đấuchính trị phức tạp, trong lòng hắn cũng không phải nảy sinh sự mâu thuẫn chán ghét, mà ngược lại còn có chút cảm khái nhàn nhạt.

Đại khái là bởi vì cái vị lão nhân đang ngồi trên ghế dựa này, theo một ý nghĩanào đó mà nói, thì cùng với bản thân hắn có chút giống nhau. Cả haingười cũng đều bởi vì chính mình muốn duy trì một cái đạo lý mà bản thân cho rằng chính xác, đã không tiếc hy sinh hết thảy mọi hậu quả.

- Nói thẳng điều kiện của ông đi!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát sau, mới chậm rãi nói.

Vị lão nhân Ốc Tư dùng bàn tay run rẩy của chính mình từ trong ngăn kéolấy ra một phần văn kiện bằng giấy, chậm rãi đưa đến trước mặt của hắn.

Hứa Nhạc nhờ vào ánh sáng hơi chút u ám của ngọn đèn trên trần nhà, rấtnhanh xem qua một lượt phần văn kiện này, cặp mày khẽ nhíu lại một chút, lắc lắc đầu, nói:

- Viện trợ về vũ khí, bảo hộ an toàn tuyếnđường vận chuyển quân sự… Ốc Tư tiên sinh, tôi không biết những cái điều kiện này có tính là quá mức hay không. Nhưng mà tôi dám khẳng địnhnhững chuyện này không phải là một gã Thượng Tá như tôi có thể làm chủđược. Nếu như các ông có thể một phen trợ giúp tôi quay trở về LiênBang, tôi có thể một phen đem phần văn kiện này chuyển đến cho TổngThống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh. Hơn nữa theo như tôi phỏng chừng, bên phíaNghị Viện Liên Bang khẳng định là cần phải đóng cửa thảo luận mới có thể quyết định được.

- Không! Cậu cần phải đám ứng với ta mấy cáiđiều kiện này trước đã, sau đó chúng ta mới có thể thảo luận chi tiếtnhững vấn đề khác tiếp theo được.

Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, vị Lĩnh tụ tổ chức cách mạng ngầm già nua mà tràn ngập cảm giác sẵn sàngtử vì đạo, khiến cho kẻ khác vô cùng tôn kính kia đã liền biến thành một gã thương nhân lãnh khốc mà vô cùng thanh tỉnh. Ông ta giương mắt nhìnchằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, đạm mạc nói:

- Ta đã khôngtiếc hết thảy mọi hậu quả, chấp nhận biến thành một gã giặc phản quốc bị vạn dân phỉ nhổ, những chiến sĩ anh dũng của chúng ta cũng chấp nhận sự khuất nhục mạnh mẽ, cùng với những kẻ xâm lược các người tiến hành hợptác… Nếu như mà các người ngay cả một chút điểm thành ý đó cũng khôngchịu xuất ra, như vậy bảo sao ta có thể chấp nhận nổi đây?

- Thứ nhất, chúng ta cũng không phải là kẻ xâm lược! Thứ hai, các người cũng có thể không cần cùng với chúng ta hợp tác!

Hứa Nhạc mạnh mẽ trả lời:

- Thứ ba, ông đã từng nói cả cuộc đời này của ông cũng chỉ gặp qua có hai người Liên Bang mà thôi. Tôi nghĩ là ông có lẽ không quá mức hiểu rõhình thức vận hành của chính thể Liên Bang. Một cái hiệp nghị hợp tácquan trọng giống như thế này, không có khả năng do một gã Thượng Tá nhỏbé như tôi liền có thể quyết định được đâu.

- Không! Không! Không!

Vị lão nhân Ốc Tư rất nhanh đã phất tay ra ngăn cản câu nói tiếp theo củaHứa Nhạc. Trên khuôn mặt già nua của ông ta chợt mang theo một tia nụcười nhàn nhạt pha lẫn với chút nghiền ngẫm:

- Tuy rằng ta cũngchưa từng sinh hoạt một ngày nào dưới sự thống trị của Chính phủ dântuyển như bên Liên Bang vậy, nhưng mà ta biết rất rõ ràng, bên trong xãhội nhân loại luôn luôn có những điểm vô cùng tương tự. Bất luận làtrình tự chính trị, hay là trình tự chính nghĩa nào đó, chỉ cần có đượcnhững ích lợi thật sự đủ lớn, liền cũng sẽ bị hoàn toàn vứt bỏ sang mộtbên… Mà hiện tại, cái mà chúng ta hứa hẹn sẽ đưa cho Liên Bang cácngười, chính là một cái ích lợi đủ to lớn đó!

- Cho nên cái tínhhiệu lực của bản văn kiện này khi mà Thượng Tá Hứa Nhạc cậu đặt bút kýtên lên trên đó, ta lại một chút cũng không hề lo lắng.

Lão nhân Ốc Tư vươn ra một ngón tay run rẩy, thong thả nói:

- Thân là nhân vật thân tín của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, là người nốinghiệp vĩ đại nhất của Quân Thần Lý Thất Phu, là nhân vật thần tượng của toàn bộ Liên Bang… Chỉ cần cậu ký tên lên trên bản hiệp nghị này, nóinhư vậy cái đám chính khách nhàn chán kia của các người cho dù có lớnmất đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tìm ra được lý do để mà phủ nhận tính hiệu lực của nó.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lúc sau, mới chậm rãi nói:

- Tôi hoàn toàn có thể ký tên lên bản hiệp nghị này, nhưng mà sau khiquay trở lại Liên Bang, tôi cũng có thể xem như là chưa từng phát sinhra hết thảy những chuyện này!

Vị lão nhân Ốc Tư lại một lần nữa mỉm cười nhàn nhạt nhìn hắn, một lát sau mới dung dung nói:

- Ta đã từng xem qua tất cả những hồ sơ cá nhân của cậu, cùng với nhữngsự kiện kinh người mà cậu từng làm trước đây. Ta biết, cậu không phải là loại người không có trách nhiệm như thế!

Hứa Nhạc nhất thời imlặng không biết nói gì, trong lòng thì lại thầm nghĩ, chẳng lẽ trên trán của chính mình có khắc rõ ràng hai chữ người tốt như thế hay sao? Hắnnhịn không được thở dài, nói:

- Một phen đem một cái hiệp nghị bí mật có thể liên lụy đến sự sinh tử của hàng tỷ nhân loại, ký thác hoàntoàn lên trên hành vi đạo đức thường ngày của một mình tôi… Tuy rằng tôi phải thừa nhận rằng chính mình cũng có chút kiêu ngạo khi nghe đượcđiều này. Nhưng mà cái này… có thể nào là một trò đùa hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.