Chương trước
Chương sau
Cái gã nam nhân đang đứng trước mặt hắn này tự xưng là Hoàng đế xã hộiđen bên trong khu dân nghèo lớn nhất Đô thành Thiên Kinh Tinh. Trênngười hắn đang mặc một bộ áo khoác bằng loại da cừu quý báu, bên trongcái áo khoác sang quý kia, nửa người trên của hắn cũng là hoàn toàn xích lõa. Bên trên làn da thô rám tràn đầy lông lá lại được xăm hình một đầu cá mập trắng vô cùng cầu kỳ và vô cùng dữ tợn. Trên khuôn mặt của hắnvô cùng tự nhiên triển lộ ra một loại khí thế vô cùng lãnh liệt cùng với một cỗ hơi thở tàn nhẫn ẩn sâu bên trong bản tính của hắn ta. Điều nàyphi thường thành công khiến cho những lời lẽ ôn nhu cùng với những ngônngữ vô cùng lễ phép của hắn cộng với thân phận của hắn sinh ra một cỗcảm giác vô cùng không phối hợp.

Trong thế giới ở cả hai bên đầuvũ trụ này không ngờ cũng đều có thế giới ngầm cùng với xã hội đen. Bảnthân Hứa Nhạc xuất thân từ giới cô nhi của Đông Lâm đối với cái quy tắclàm việc của thế giới này cũng không quá mức lạ lẫm. Rõ ràng là bêntrong mấy cái thế giới xã hội đen nhìn như là bị vây trong bóng tối nàylại thường xuyên bồi dưỡng ra những nhân vật mạnh mẽ cùng với lợi hạiđến cực điểm như thế này. Lâm Bán Sơn chính là một đại biểu nổi tiếngnhất trong số đó. Bên trong Liên Bang, ở cái nơi được bao phủ bởi quanghuy Đệ Nhất Hiến Chương như vậy, cũng vẫn không có bất cứ ai dám hoàntoàn không thèm nhìn tới thế giới ngầm, huống chi nơi này chính là Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc, lại là ở cái khu dân nghèo hỗn loạn nhất cũng là không có trật tự nhất này!

Theo đạo lý mà nói, hiện tại Hứa Nhạc nên đối với gã nam nhân này phải cự kỳ khách khí, hoặc là thái độ nóichuyện cũng phải có chút nhượng bộ dễ nghe. Chỉ là hiện tại hắn đang phi thường muốn nhìn thấy cái người thần bí đứng bên trên cái gã nam nhânnày, cho nên câu trả lời của hắn cũng phi thường trực tiếp cùng với đơngiản, do đó liền có vẻ như vô cùng mâu thuẫn cùng với thiếu thốn sự tôntrọng nhất định.

Trong suy nghĩ của bọn tráng hán đang chơi đùavới súng hạng nặng trong gian phòng khách xung quanh kia, câu trả lờicủa Hứa Nhạc cũng không chỉ là thiếu thốn hẳn đi sự tôn trọng tối thiểu, hơn nữa lại còn không chút lễ phép nghiêm trọng nữa. Những gã nam nhânthô hào bên dưới tầng chót của xã hội Đế Quốc này, vốn dĩ đối với ngườiLiên Bang cũng không có bất cứ hảo cảm nào cả, giờ phút này lại nghe Hứa Nhạc ăn nói như thế, tất cả đều nhịn không được đứng phắt người dậy,lớn tiếng mắng chửi inh ỏi. Bọn chúng bưng lên những khẩu súng nặng nềtrong tay mình, đồng loạt chĩa thẳng nòng súng về phía đầu của Hứa Nhạc, tựa hồ như ngay một khắc sau đó, vô số những viên đạn phẫn nộ sẽ lậptức phóng ra vậy.

Nụ cười trên mặt gã thủ lĩnh Hắc Bang đang mặcáo khoác da cừu sang quý kia cũng dần dần thu liễm lại. Bàn tay phảiđang đeo trên đó ba khỏa giới chỉ nạm kim cương vô cùng lớn lúc này chợt chậm rãi đút vào bên trong áo, đặt lên trên phần da cừu trơn nhẵn mềmmại cùng với phần da thịt đầy lông lá trước ngực chính mình mà xoa xoanhẹ nhàng, ngay sau đó liền lắc lắc đầu nhè nhẹ với đám thuộc hạ đứngxung quanh.

Hắn lắc đầu như vậy cũng không phải là muốn ngăn cảnđám thuộc hạ trung thành mà vô cùng khát máu của chính mình, không chobọn chúng bởi vì quá mức xúc động mà ẩu đả gã người Liên Bang kia, màchính là muốn nhắc nhở bọn chúng không nên sử dụng súng ống ra tay nhưvậy, chỉ cần dùng một chút bạo lực đơn giản để cho đối phương biết mộtchút cái gì gọi là tâm lý kính sợ liền được rồi.

Sở dĩ hắn làm ra sự quyết định như vậy, chính là bởi vì ngay cả bản thân hắn trong lòngcũng có một sự tò mò vô cùng mạnh mẽ. Cái vị lão nhân mà chính mình tôntrọng từ trong đáy lòng kia, vì cái gì lại tôn trong cái gã Liên Bangđào phạm trước mặt mình đến như thế. Hơn nữa cái gã nam nhân Liên Bangtha hương đã hơn một năm trời ở trước mặt của chính mình, hiện tại vẻmặt đang vô cùng bình tĩnh, hắn đến tột cùng là có năng lực khủng bố đến như thế nào?

Rất nhiều năm trước đây, khi còn ở trên tinh cầuĐông Lâm, Hứa Nhạc cũng đã từng bị người khác dùng những họng súng hạngnặng lạnh như băng chỉ thẳng vào cái trán của chính mình. Cái cảm giácđau nhức lạnh như băng cùng với khuất nhục vô cùng kia, hắn căn bản chưa bao giờ quên. Thật nhiều năm trôi qua như vậy, hắn cũng đã từng bịngười ta dùng súng chỉ thẳng vào trán mình rất nhiều lần rồi, nhiều đếnmức khiến cho trong lòng hắn sắp sửa trở nên chết lặng rồi, trong tráitim cực độ bình tĩnh của hắn cũng không sinh ra bất cứ cảm xúc khẩntrương nào nữa rồi.

Một gã tráng hán thân cao vượt hơn hai thước, trên mặt là một chùm râu quai nón màu nâu vô cùng rậm rạp, đem khẩusúng hạng nặng đang cầm trong tay mình quẳng ném cho gã đồng bọn đứng kế bên. Hắn nhếch môi lên, lộ ra một nụ cười ngây ngô mà cực kỳ tàn nhẫn,hướng về phía Hứa Nhạc chầm chậm đi tới. Hắn chà xát hai bàn tay lại với nhau, khẽ làm ra mấy động tác khởi động gân cốt. Các khớp xương trênnửa thân trên xích lõa của hắn nhất thời phát ra những thanh âm răng rắc nhàn nhạt khiến người khác tim đập nhanh. Những sợi cơ bắp trên thânthể nổi lên cuồn cuộn, chứng tỏ bên trong thân thể ẩn chứa không biếtbao nhiêu là lực lượng khủng bố.

Đám tráng hán đang cầm súng đứng đầy xung quanh trong gian phòng khách nhìn thấy một màn này, đều nhịnkhông được đồng thời nhún nhún vai mấy cái, trong lòng đang âm thầm dựđoán cái gã người Liên Bang thân thể gầy yếu tái nhợt này, đại khái làcó thể đứng vững được trong mấy giây thời gian, sau đó sẽ có bao nhiêukhúc xương sống trong cơ thể hắn bị đánh cho gãy nát?

Hứa Nhạckhẽ nghiêng đầu nhìn một chút. Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía gãtráng hán thân thể khôi vĩ đang ngày càng tiến lại gần mình, sau đó caumày lại một chút. Hắn có thể nhìn ra, nếu như đối phương không thể mộtphen đem xương cốt trong cơ thể mình đánh gãy vài cái đi, tất nhiên làsẽ không thể nào thỏa mãn nổi.

Chỉ là hiện tại xương cốt trênngười của hắn đã bị Hoài Thảo Thi đánh gãy khá nhiều rồi, ở bên trong hệ thống cống ngầm âm u lúc trước đã nghỉ ngơi tịnh dưỡng suốt ba ngàythời gian, cũng không có khả năng hoàn toàn khôi phục lại như cũ được.Hắn hiện tại tuyệt đối không có tâm tình lại đem vài khúc xương của mình ra để mặc cho đối phương đánh gãy, nhằm để an ui cho tâm tình của mấygã tráng hán Hắc bang Đế Quốc kia được.

Gã tráng hán khôi vĩ kianhếch miệng lên một cách khinh thường, lộ ra hai hàm răng vàng chóe, xộc xệch giống hệt như mấy hàng hạt bắp không đều đặn, trừng lớn cặp mắt to tròn giống hệt như cặp mắt dã thú vậy, bên trong cặp mắt còn hiện lênvẻ tàn nhẫn vô cùng dữ tợn. Cánh tay phải của hắn mạnh mẽ giơ lên, vùlớn một tiếng, hướng về phía đầu của Hứa Nhạc mà đập thẳng xuống.

Một động tác đánh xuống vô cùng đơn giản, cũng không có bất cứ động tác gìquá sức tưởng tượng của mọi người cả. Cái gã tráng hán khôi vĩ này bảnthân chính là một gã chiến tướng mạnh nhất của cái Hắc bang này, hắn đối với lực lượng của chính mình có sự tin tưởng gần như là tuyệt đối. Hắncho rằng chỉ một cái tát mạnh mẽ này đập qua, bất luận là Hứa Nhạc muốnchống đỡ như thế nào đi chăng nữa, cũng đều sẽ bị một cú đập của chínhmình khiến cho ngã rạp xuống đất.

Trên đời này làm gì có ai cóthể chống đỡ nổi bàn tay khủng bố so với một cái dùi cui sắt còn mạnh mẽ hơn rất nhiều này của chính mình đây cơ chứ?

Nhìn thấy cái vẻmặt cực kỳ dữ tợn tàn nhẫn cùng với cặp mắt trợn trừng khủng bố tràn đầy vẻ đỏ bừng gần ngay trong gang tấc kia, ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thờinheo chặt lại cực kỳ lợi hại. Trong lòng hắt nhất thời chợt nhớ tới khimà chính mình cùng với đám đồng đội của Tiểu đội 7 tiến đến chiến trường Tây Lâm tiến hành chém giết đẫm máu, mới có thể nhìn thấy được loại cảm giác này trong ánh mắt của đám Quân viễn chinh Đế Quốc, mới có thể nhìn thấy loại cảm giác khát máu xúc động hoang dã nguyên thủy đến cùng cựcnhư thế này. Cái loại cảm giác này phi thường không dễ chịu, khiến chohắn phi thường không thoải mái!

Hiện tại bản thân Hứa Nhạc cũngchỉ có thể miễn cưỡng nâng lên cánh tay trái mà thôi. Ngay khi cái bàntay khủng bố to lớn như cái dùi cui sắt kia gào thét phóng thẳng tớitrong nháy mắt kia, cánh tay trái còn lại kia của hắn vô cùng nhẹ nhàngthoải mái nâng lên một chút. Ngón tay trái cùng với ngón tay trỏ của bàn tay trái lại nhanh như tia chớp, mạnh mẽ chế trụ phần cổ tay của têntráng hán khôi vĩ kia. Đầu của hai ngón tay cũng chỉ trong chớp mắt đãchụp thật mạnh vào khoảng giữa hai cái xương sụn nằm tại phần cổ tay.

Liền chỉ một cái nâng tay, móc ngón tay đơn giản nhẹ nhàng như thế kia thôi, thế nhưng một kích cực kỳ khủng bố của gã tráng hán khôi vĩ vô cùng tựtin kia nhất thời yên lặng dừng sững lại giữa không trung. Cánh tay phải cực kỳ tráng kiện kia của hắn nhất thời cứng ngắc lại ở giữa khôngtrung, căn bản cũng không có biện pháp tiến thêm một tấc nào nữa.

Sắc mặt của đám phần tử Hắc bang Đế Quốc đang ở bên trong gian phòng kháchnày nhất thời kịch biến một trận. Bọn họ đồng thời cực kỳ khiếp sợ đứngthẳng người dậy, theo bản năng nắm chặt những khẩu súng hạng nặng đangcầm trong tay chính mình.

Hứa Nhạc lặng yên nhìn chằm chằm về gãtráng hán ở ngay trước mặt mình, quan sát vẻ khiếp sợ cùng cực cùng vớivẻ không cam lòng mãnh liệt trong mắt đối phương. Cặp lông mày thưa thớt vì bị cố gắng nhổ bớt của hắn chợt khẽ nhíu lại một chút, đầu ngón taykhẽ hơi tăng lực lên.

Hai đầu ngón tay đang nắm chặt cổ tay đốiphương của Hứa Nhạc khẽ đâm sâu thêm một chút vào trong da thịt gã tráng hán, giống hệt như là hai cây đinh thép lúc này đang mạnh mẽ tiến thậtsâu vào bên trong khúc gỗ cứng vậy, căn bản không cách nào gỡ ra nổi.Một tia máu tươi từ chỗ hai đầu ngón tay kia chậm rãi chảy ra.

Gã tráng hán khôi vĩ kia chỉ cảm thấy từ trên cổ tay chính mình truyền đến một trận đau nhức mãnh liệt. Cỗ lực lượng bình thường khiến hắn cực kỳkiêu ngạo cùng với tự phụ, vào giờ khắc này tựa hồ như đã bị xói mònmãnh liệt, căn bản không còn lại chút nào. Cánh tay phải từ trước đếngiờ không biết đã mạnh mẽ đánh chết bao nhiêu địch nhân kia, giờ phútnày không ngờ lại bị hai đầu ngón tay của tên gia hỏa nhìn qua cực kỳgầy yếu kia cố định lại tại không trung, không thể tiến tới lấy nửa tấc!

Đám tráng hán Hắc bang này, kẻ nào cũng đều là những tín đồ từ trong sinhtử chiến đấu, lăn lộn qua không biết bao nhiêu hoàn cảnh huyết tinh, bỏmạng mà đi ra cả. Một khi biết chính mình đụng phải tay khó chơi, gãtráng hán khôi vĩ thế nhưng cũng không có một chút sợ hãi nào cả, ngượclại hắn còn đen cái hơi thở huyết tinh hoang dã hung tàn nhất ở sâutrong lòng mình toàn bộ kích phát ra mạnh mẽ. Hắn giống hệt như một đầudã thú bị thương đau đớn, hét lớn lên một tiếng, dùng sức mạnh mẽ lôikéo cánh tay phải của mình trở lại.

Thế nhưng hai đầu ngón taycủa Hứa Nhạc chính là hai cây đinh thép được đúc bằng loại sắt nguyênchất nhất, hắn làm cách nào lại có thể kéo trở về được đây? Tên tránghán khôi vĩ kia hẳn cũng đã dự tính trước được điểm này rồi. Ai cũngkhông có ngờ đến là, hắn cậy mạnh chống đỡ như thế kia trên cơ bản cũngchỉ là ra vẻ mà thôi. Cánh tay trái của hắn từ đầu không có ra tay đãlòn ra phía sau lưng hắn, nắm tay lại, đã cầm lấy cây dao găm hợp kimđược giắt trong thắt lưng phía sau.

Càng nguy hiểm hơn nữa chínhlà, phần hông thô chắc của hắn đột nhiên phát lực, chuẩn bị nâng lênphần đùi thô to, so với kích thước phần lưng của một đứa bé con còn thôchắc hơn rất nhiều. Cho dù là Hứa Nhạc có thể ngăn cản được một kích đâm tới cực kỳ âm hiểm kia của con dao găm sắt bén, thế nhưng hẳn cũng sẽkhông có biện pháp để mà tiếp tục ngăn cản một cước đang cực độ phẫn nộđạp thẳng tới phần bụng của hắn!

Xương ngực của Hứa Nhạc cũng đãbị gãy hết mấy cái, phần bụng cường hãn cũng đã từng bị thương nặng qua. Hắn cực độ phẫn nộ đối với chuyện mấy gã tráng hán Hắc bang Đế Quốc này lại nhằm vào mấy cái địa phương này mà khởi xướng công kích như thế.Phải biết rằng mấy cái vết thương mà hắn đang chịu đây chính là do vịCông chúa Điện hạ Đế Quốc cường hãn không ai bì nổi ban cho, mấy gã phần tử Hắc ban trước mặt này căn bản là có tư cách gì mà đòi đuổi theo dấuchân của Hoài Thảo Thi đây cơ chứ?

Vừa lật cổ tay một cái, HứaNhạc đã liền cường hãn khủng bố vô cùng đem cánh tay trái cầm con daogăm sáng loáng của gã tráng hán khôi vĩ kia mạnh mẽ hất văng đi chỗkhác. Hai chân hoàn hảo không bị chút tổn hao gì của hắn từ bên dướichợt cực kỳ quỷ dị phóng nhảy lên một cái. Một cái tư thế trong số mườitư thế đã được ăn sâu vào bên trong thân thể cốt cách của hắn chỉ trongchớp mắt liền hoàn mỹ thể hiện ra không chút bỏ sót. Ngay tại nháy mắttrước khi gã tráng hán khôi vĩ kia kịp nhất chân phải mình lên, cái chân trái của Hứa Nhạc đã phát sau mà tới trước, chính xác đến cực điểm,không một chút lý lẽ, cực kỳ mạnh mẽ hung hăng từ trên cao giẫm mạnhxuống một cái!

Bàn chân trái mang theo chiếc giày đế bằng da trâu cực kỳ cứng rắn, hung hăng dẫm mạng một cái lên trên ống quyển chânphải của gã đại hán khôi vĩ kia, liền giống hệt như là một cái chùythiết khủng bố hung hăng nện thẳng lên trên một cái ống làm bằng sứ dễvỡ vậy!

Một thanh âm xương cốt vỡ nát cực kỳ rõ ràng mà khủng bố chợt từ bên dưới chân của gã tráng hán khôi vĩ kia bạo vang!

Sắc mặt của gã tráng hán khôi vĩ kia nhất thời trở nên tái nhợt, mặt cắtkhông còn chút máu, cặp môi mở ra cực lớn, hai hàng răng nanh một màuvàng ố nham nhở nhất thời há to, súc tích lực lượng, chuẩn bị phát ramột thanh âm kêu thét khủng bố.

Hứa Nhạc căn bản là không muốnnghe thanh âm của một gã tráng hán mạnh mẽ lại đi kêu đau thét khổ nhưmột ả đàn bà bị người ta mạnh mẽ áp bức vậy. Cho nên ngay sau đó, khi gã tráng hán khôi vĩ kia còn chưa kịp phát ra thanh âm la hét, thân thểcủa hắn chớp mắt đã tiến lên phía trước một chút, phần đầu gối chân trái hung hăng giật mạnh lên, va chạm cực mạnh với phần đầu gối chân phảicủa gã tráng hán khôi vĩ kia.

Cơ hồ là đồng thời ngay trong lúcđó, thân thể của hắn cực độ quái dị, ở trên không trung làm ra một cáiđộng tác giống như là đang tạm dừng lại vậy, thế nhưng phần đùi phải lại từ bên ngoài khẽ nâng lên, vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp,nhanh như tia chớp đập mạnh một cái vào phần thắt lưng của gã tráng hán.

Một cái đầu gối ngay trước đó đã trực tiếp khiến cho phần đầu gối phải củagã tráng hán khôi vĩ kia biên hình, vặn vẹo về phía sau một cách vô cùng khủng bố. Sau khi đánh lui một đâm cực kỳ chính xác của cánh tay tráiđang cầm dao găm của gã tráng hán, lại thêm một luồng lực lượng cực kỳkhủng bố bắn ra, chấn động khiến cho máu tươi trong khoảnh khắc liềntung tóe khắp nơi từ trong hổ khẩu của gã tráng hán phun trào ra.

Ba chiêu công kích cận thân liên tiếp cực kỳ chính xác, vô cùng nhanh cùng với tàn nhẫn cực độ, vốn dĩ cũng không cấp cho gã tráng hán khôi vĩ kia bất cứ một cơ hội để kêu la đau đớn nào cả. Lực sát thương vô cùngcường đại cùng với sự đau đớn cùng cực chồng điệp lên nhau, khiến chotoàn thân của gã tráng hán này giống hệt như là một tòa ngọn núi nghiêng ngả xiêu vẹo, nặng nề té ngã thẳng xuống trên mặt đất, chấn động khiếncho ngay cả sàn nhà phòng khách cũng khẽ chấn động lên một chút, cứ nhưvậy mà lâm vào hôn mê.

Hết thảy một màn này phát sinh ra thật sựquá nhanh, đám tráng hán Hắc bang hùng hổ đứng đầy bên trong phòng khách kia căn bản cũng không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào để mà cứu việncả. Bọn chúng cũng chỉ có thể trở mắt nhìn cái gã thanh niên Liên Banggầy yếu kia, giống hệt như là một người nghiêng ngả xiêu vẹo, thế nhưnglại giống như một đầu ma quỷ, một phen đem gã đồng bọn cường hãn nhấtcủa chính mình biến thành một đống thịt hôn mê nằm dài ở đằng kia.

Điều càng khiến cho bọn chúng cảm thấy vô cùng kinh hãi cùng với không thểtin nổi chính là, năng lực cận chiến của gã người Liên Bang này cườnghãn đến mức bọn chúng cũng không tìm ra được từ ngữ nào để mà hình dungnổi nữa. Rõ ràng cũng chỉ là một vài những cái động tác vô cùng đơngiản, thế nhưng lại có được uy lực không thể tưởng tượng nổi như thế. Rõ ràng mấy cái động tác này nhìn qua cũng không quá mức nhanh chóng, hơnnữa lại phi thường rõ ràng, thế nhưng cuối cùng lại cứ khiến cho ngườita có một loại cảm giác không thể nào nắm bắt được tiết tấu công kíchcủa hắn!

Rất nhiều họng súng hạng nặng đen ngòm lại một lần nữađược nâng cao lên, chĩa thẳng vào đầu của Hứa Nhạc. Chỉ là lúc này bàntay cầm súng của mấy gã tráng hán của Hắc bang này đã có chút run rẩynhàn nhạt, căn bản cũng không có khả năng thoải mái nhẹ nhàng mà khinhmiệt giống như vừa rồi nữa. Trong đầu bọn chúng lại có một loại cảm giác kỳ quái chính là, cho dù hiện tại tất cả bọn chúng có lập tức nổ súngđi chăng nữa, có lẽ cũng không thể nào bắn chết nổi cái gã người LiênBang nhìn qua vô cùng gầy yếu đang im lặng đứng ở giữa phòng khách kia.

Bởi vì hắn đứng đó vô cùng bình tĩnh, vô cùng im lặng!

Hứa Nhạc chậm rãi thu hồi lại chân trái đang giơ lên phía trước của chínhmình, cũng không có nhìn xuống cái thân thể hôn mê nằm dài dưới mặt đất, cách xa xa đằng kia, toàn thân giống hệt như một đống thịt khổng lồ của gã tráng hán khôi vĩ. Hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, có chút im lặng lạnh lẽo nhìn về phía gã thủ lĩnh Hắc bang, cái gã nam nhân tự xưng làHoàng đế của xã hội đen Đô thành Thiên Kinh Tinh Đế Quốc kia, cũng đangvô cùng yên tĩnh quan sát mọi chuyện đang xảy ra giữa phòng khách!

Bên trong gian phòng khách lúc này tràn ngập một mảnh tĩnh mịch. Sự trầmmặc bao phủ nơi này trong khoảng thời gian thật dài, cuối cùng gã namnhân cởi trần, mặc trên người cái áo khoác bằng da cừu quý giá kia mớithoáng cau mày lại một chút, đưa tay châm một điếu thuốc lá, dùng mộtloại ngữ khí hòa hoãn nói:

- Ta tên là Mộc Ân. Ở trong này cũngđều là huynh đệ của ta cả. Chúng ta đối với những người Liên Bang nhưcậu cũng không có chút hảo cảm nào cả. Chẳng qua… Chúng ta thân là những người sinh tồn trong cái thế giới mạnh ăn thịt yếu này… Biểu hiện củacậu như vừa rồi, hẳn đã có tư cách nhận được sự tôn kính của tất cảchúng ta!

- Mộc Ân tiên sinh, chào ông!

Hứa Nhạc bình thản nói:

- Tôi chính là rất muốn được gặp mặt người ở trên ông!

Vừa nói, Hứa Nhạc vừa đưa ánh mắt liếc nhìn lên trên phần lửng của lầu haigian phòng khách này, ngay từ khi mới đặt chân vào đây, hắn đã cảm nhậnđược trên đó có cái gì đó không bình thường.

Trên lầu trên cóngười, trên lầu trên ngay từ đầu lúc hắn bước chân vào nơi này cũng đãsớm có người. Bên trong bóng tối âm u ở trên lầu hai đã sớm xuất hiệnmột khuôn mặt mơ hồ không rõ ràng.

Ánh mắt thô hào của Mộc Âncũng nương theo ánh mắt của Hứa Nhạc mà hướng về phía lầu trên nhìn lại. Khi hắn nhìn thấy cái khuôn mặt mơ hồ kia khẽ gật đầu một cái, cặp màythô hào của hắn không khỏi cau lại, làm ra một cái thủ thế kính mời đốivới Hứa Nhạc.

- Ta tên là Ốc Tư, là đương kim lãnh đạo của tổ chức bình dân phản kháng.

- Ngay từ ngày đầu tiên khi ta sinh hạ ra trên cõi đời này, sứ mệnh củacả cuộc đời này của ta, chính là dẫn dắt đám bình dân bá tánh cùng vớidân đen dễ dàng bị đàn áp, khi dễ của Đế Quốc, sử dụng hết thảy mọiphương pháp có thể có để mà phản kháng lại sự thống trị huyết tinh củaHoàng đế Đế Quốc. Chúng ta muốn lật đổ đi chỉnh thể xã hội thống trị lạc hậu do một đám quý tộc hiếu chiến, điên cuồng cùng vô sỉ ngưng kết màthành này. Chúng ta muốn vì tám trăm bảy mươi tư triệu dân chúng trênbốn mươi bảy tinh hệ thuộc Tinh vực Tả Thiên này tìm ra một cái tươnglai càng thêm tự do, càng thêm hòa bình, càng thêm giàu có và phồn hoahơn.

- Trong khoảng thời gian suốt hai mươi năm gần đây, sựnghiệp vĩ đại của chúng ta đã gặp phải những sự thất bại thảm hại từtrước đến giờ chưa từng có. Hơn mấy trăm vạn vị chiến sĩ anh dũng củachúng ta, đã cầm những loại vũ khí chế tác thô sơ, kiên cường chống cựlại những đại pháo, những xe thiết giáp, những Robot, những Chiến hạmkhủng bố của Hoàng Thất Đế Quốc. Sau khi trả những cái giá khủng bố máuchảy thành sông, xương chất thành núi, thế nhưng chúng ta cũng không tìm thấy được bất cứ hy vọng thành công nào cả.

- Mãi cho đến khi cậu xuất hiện!

Một vị lão nhân thân thể gầy yếu, từ trên một chiếc ghế dựa trong gianphòng âm u ở trên lầu hai, chậm rãi xoay người lại. Những nếp nhăn,những mảnh đồi mồi trên gương mặt thần tình sầu khổ của vị lão nhân này, đã hoàn toàn xâm thực vào trong làn da vốn có màu trắng nhợt của ôngta, tạo thành một dáng vẻ cực kỳ khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.