Hứa Nhạc cũng không phải là người bình thường, hắn tuyệt đối không đitrên con đường tầm thường. Nhưng thân là một gã đào phạm Liên Bang, đang đối diện với sự truy nã điên cuồng của Hoàng Thất Đế Quốc, không ngờlại có thể dám một mình một người, mang theo một khẩu súng liền hướng về phía tòa đại viện màu trắng kia mà xông vào. Ngay cả bản thân hắn cũngphải thừa nhận một chút, cái con đường đi này cũng không tránh khỏi hơicó chút ngu ngốc, chuyện này cũng không khỏi hơi quá chút điên cuồngrồi.
Căn cứ vào cái loại mong muốn tâm lý như thế này, cho nênsau khi hắn thông qua cánh cửa hông Số 3 của phủ Đại Sư Phạm đi vào, dựa theo những tin tức mà hắn nghe trộm được lúc trước, trả lời một số câuhỏi nhận dạng đơn giản, liền không có bất cứ ngăn cản nào, hoàn toàn dễdàng đi thẳng vào bên trong. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra rất nhiều cảm tưởng vớ vẫn mà không thể nói nên lời.
- Cậu đến đây để làm gì?
Bên trong phủ Đại Sư Phạm, một vị quản gia mái tóc tràn đầy tóc bạc, vẻ mặt không một chút biểu tình, chậm rãi hỏi.
- Tôi đến đây để tiến hành sửa chữa đường ống cung cấp nước nóng.
Hứa Nhạc khẽ nuốt nuốt mấy ngụm nước miếng, cố gắng khiến cho giọng nói của mình được tự nhiên hơn một chút. Tay hắn đưa ra một tấm danh thiếp màtối ngày hôm qua hắn đã cố gắng giả tạo ra, hơi có chút không được tựnhiên, cố gắng giải thích:
- Vào mùa đông năm trước, hệ thốngđường ống dẫn nước nóng đã từng bể đến hai lần. Bên trong công ty yêucầu chúng tôi nhanh tới tu sửa lại, tránh cho mùa đông năm nay lại xảyra vấn đề nữa.
Hiện tại cách mùa đông kế tiếp quả thật còn rấtxa, tuy rằng hắn đã xác thực rõ ràng mấy ngày gần đây trong Bộ CôngTrình có những nhân viên tiến vào phủ Đại Sư Phạm tiến hành công tác bảo dưỡng đường ống dẫn nước nóng. Thế nhưng Hứa Nhạc vẫn cứ cảm thấy rằngcái loại lý do như thế này cũng không thể nào danh chính ngôn thuậnđược. Huống chi cái tấm danh thiếp giả mạo làm bằng loại giấy tổng hợpkia quả thật vô cùng dễ dàng bị người khác phát hiện ra vấn đề.
Thế nhưng không nghĩ đến chính là, cái lão quản gia đầu tóc bạc phơ kia căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn đến cái tấm danh thiếp kia lấy mộtcái, đã cau mày phất phất tay mấy cái, xoay người dẫn hắn đi nhanh vàotrong.
Cánh cổng vào của phủ Đại Sư Phạm ngay sau khi hai ngườibước vào trong liên đóng lại ngay tức khắc. Hứa Nhạc theo bản năng dùngdư quan liếc mắt nhìn về phía những hàng cây râm mát bên ngoài phủ ĐạiSư Phạm. Trải qua mấy chục ngày không ngừng quan sát, hắn biết rất rõràng bên trong bóng râm nhìn vô cùng bình thường kia ẩn chứa bao nhiêuquân cảnh Đế Quốc, những lực lượng vô cùng tinh nhuệ phụ trách công tácbảo an đang đứng đầy ở đó. Nếu bên bên phía phủ Đại Sư Phạm có thể pháthiện ra chính mình có vấn đề gì đó, như vậy sẽ không biết có bao nhiêuviên đạn liền bắn thủng thân thể chính mình.
Thế nhưng dễ dàngnhư vậy là đã có thể vào trong được rồi sao? Một chút phương pháp dễdàng giống hệt như chơi đùa vậy mà có thể tiến nhập vào phủ Đại Sư Phạm, địa phương thần bí nhất của toàn bộ Đế Quốc rồi sao?
- Khôngđược phát ra bất cứ thanh âm nào cả. Trong phủ có rất nhiều những vị lão học giả đang tiến hành nghiên cứu lịch sử. Bọn họ vô cùng chán ghét đối với kim loại, cho nên nhân tiện cũng vô cùng chán ghét những thanh âmkim loại va chạm với nhau.
Vị lão quản gia đầu tóc bạc phơ kia rõ ràng là không thèm để ý đến gã công nhân bảo dưỡng có mái tóc nâu nhạtnày, ông ta chỉ chậm rãi đi ở phía trước, lạnh lùng mà giao phó nhữngvấn đề cần phải đặc biệt để ý đến.
- Không được ho khan. Mọingười bên trong phủ ai nấy cũng đều lớn tuổi hết cả rồi. Bọn họ ai cũngthích ho khan, cho nên thật sự không thích nghe người khác ho khan.
- Không được chạy loạn lung tung khắp nơi. Trong phủ mặc dù không có cơquan, cũng không có nuôi chó. Nhưng mà trong phủ này cho dù là một nhânviên vệ sinh bình thường, trong tay cũng đều có giấy phép giết người.Vạn nhất cậu có chạy loạn lung tung, gây ra động tĩnh gì quá lớn, khiếncho tâm tình của người khác trở nên không tốt…
Hứa Nhạc cực kỳthành thật ôm theo cái thùng dụng cụ chậm rãi đi theo ngay phía sau lưng của vị quản gia tóc bạc trắng kia, nhìn qua bề ngoài giống như là đangnghiêm túc lắng nghe những lời cảnh cáo mang theo ý tứ hàm xúc đe dọakia vậy. Trên thực tế ánh mắt giống như là cụp xuống của hắn lại một mực không ngừng đảo liên tiếp qua xung quanh. Ở bên ngoài phủ Đại Sư Phạmcăn bản không có khả năng quan sát được nhiều lắm những tình huống bêntrong. Lúc này khó khăn mới mới có thể tiến vào nơi này, hắn phải cẩncẩn thận thận xem xét tình hình, phân tích chức năng của các khu vựcxung quanh, nhằm để dễ dàng tìm kiếm cái cần thiết… Hoặc là trốn chạykhi có biến.
- Không được nhìn đông ngó tây!
Lão quản giađầu tóc bạc trắng kia tựa hồ như không cần quay đầu nhìn lại cũng biếtrõ ràng Hứa Nhạc đang làm cái gì vậy. Hoặc là cũng có thể trong dĩ vãngnhững người bên ngoài sau khi tiến vào trong phủ Đại Sư Phạm cũng đềugiống như hắn vậy, nhịn không được tò mò nhìn đông ngó tây, cho nên ôngta mới lạnh lùng bỏ thêm một câu như thế.
Một đường chậm rãi điqua, những căn phòng dọc theo hành lang đi vào kia cũng không có gì quáđặc biệt, Hứa Nhạc cũng không có nhìn thấy những thứ gì đó có giá trị,đáng để cho hắn phải chú ý. Mãi cho đến khi tiến vào bên trong khu vựccác đường ống dẫn chằng chịt của tòa nhà ở tại một góc âm u hẻo lánh nào đó bên trong phủ, vị lão quản gia đầu tóc bạc phơ kia xoay người bỏ đi, để lại hắn đơn độc một mình ở đó.
Cái thùng dụng cụ được đặt một cách nhẹ nhàng xuống mặt đất. Hứa Nhạc nhìn về phía hệ thống đường ốngdẫn ngầm vô cùng phức tạp ở ngay trước mặt mình, cặp mày rất nhanh nhăntít lại một trận, ước chừng khoảng hơn mười giây đồng hồ không có bất cứ động tác nào cả.
Hắn cũng không phải bởi vì những đường ống dẫnngầm phức tạp vô cùng trước mắt kia khiến cho mơ hồ phải cau mày nhăntrán như thế. Những hệ thống máy móc dây dẫn cho dù có phức tạp đến thếnào đi chăng nữa, chỉ cần có được những đánh dấu cần thiết bên ngoài làhắn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất mà hoàn toàn nắm vững đượchệ thống cấu tạo của những đường ống dẫn kia rồi, từ đó có thể tìm rađược những nơi nào cần bảo dưỡng hoặc là nơi nào có thể bỏ qua.
Điều khiến cho hắn phải nhíu mày trầm mặc, lâm vào trầm ngâm ngẫm nghĩ nhưthế, nguyên nhân chính là toàn bộ quá trình xâm nhập vào cái tòa đạiviện màu trắng này.
Phủ Đại Sư Phạm, địa phương vô cùng thần bí,đời đời luôn có những tương quan đặc thù đối với Vương triều Bạch Cậncủa Đế Quốc này, chính mình lại có thể nhẹ nhàng lưu loát ra vào dễ dàng như thế này sao?
Cái quá trình thật sự đã phát sinh ra này, quảthật đã khiến cho hắn cảm thấy có chút không thể nào tin nổi. Không cóbất cứ quá trình điều tra nghiêm mật nào cả, không có những tầng xácminh thân phận chặt chẽ kỹ càng nào cả. Thậm chí ngay cả cái thùng côngcụ làm việc ở dưới chân mình cũng không thèm mở ra để kiểm tra nữa. Nhưvậy cái đám bộ đội tinh nhuệ của bên phía Đế Quốc liên tục tuần trakhông ngừng ở bên ngoài rốt cuộc là để làm gì cơ chứ?
Hắn khẽonheo mắt lại nhìn về phía cánh cửa sổ ở bên ngoài căn phòng hệ thốngđường ống dẫn ngầm hơi có chút âm u, yên tĩnh mà bình lặng, cùng vớinhững cây đại thụ to lớn bên ngoài cửa sổ, tùy tiện để gió xuân thổiquét qua mà chậm rãi lay động. Hắn mãi nghĩ vẫn thấy tựa hồ như có vấnđề gì đó, nhưng mà lại không biết nói vấn đề đó là ở chỗ nào. Hắn lạimãi nghĩ thấy bên trong cái tòa nhà nhìn qua vô cùng an bình lại có cấtgiấu một chút cảm giác khác thường gì đó, thế nhưng lại không biết điểmkhác thường là ở chỗ nào.
Nhẹ nhàng không một tiếng động phun ramột ngụm khẩu khí. Hứa Nhạc ngồi xổm xuống mặt đất, nhanh chóng mở racái thùng dụng cụ nặng nề dưới chân mình, bắt đầu tiến hành công tác đãđịnh sẵn của chính mình. Một khi đã tiến vào nơi này rồi, như vậy mặc kệ là có vấn đề gì hay không, dù sao cũng phải tiếp tục công việc mà thôi.
Hắn mở ra cái hòm bên cạnh những ống dẫn nước ngầm, lấy những số liệu theodõi trước đây từ trong đống hồ sơ trong đó, tìm được một vài cái đườngống dẫn thoát nước của hệ thống đường ống dày đặc này. Sau đó hắn mở một số van thoát nước bên trong một vài ống dẫn trong phòng, trầm mặc đemmột số mẫu nước trong đó bỏ vào trong hệ thống phân tích mẫu nước, theothứ tự bỏ những loại nước đó vào trong những ống nghiệm mang theo.
Trong đó có một đường ống dẫn thoát nước có số liệu ghi nhận lịch sử là lâuđời nhất. Hơn nữa bên trong đường ống dẫn thoát nước đó có chứa rấtnhiều những loại cặn nước. Cặp mày Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một chút, chờ đợi kết quả phân tích của cái công cụ phân tích thành phần nước xuấthiện trên màn hình thủy tinh nhỏ trước mặt. Hắn xác định rõ ràng loạinước thải chứa bên trong đường ống dẫn nước này quả nhiên là chứa đượcloại ước số K2 nhiều nhất trong số các ống thoát nước.
Trước đóHứa Nhạc đã từng nghiên cứu ra, loại K2 chính là một loại nước tẩy vệsinh mà bên trong các Thư viện cao cấp của bên phía Đế Quốc thường sửdụng nhất để bảo trì tài liệu của mình. Vấn đề là vì cái gì bên trongđường ống thoát nước này lại có nhiều thành phần chất tẩy này đến nhưvậy? Chẳng lẽ bên trong phòng hồ sơ của phủ Đại Sư Phạm đến bây giờ vẫncòn sử dụng các loại giấy thực vật để mà lưu trữ các sổ sách tài liệuhay sao?
Tuy rằng trong lòng cũng có chút nghi hoặc đối vớichuyện này, thế nhưng động tác của hắn thì lại không có bất cứ sự do dựnào cả. Hắn từ trong cái thùng dụng cụ dưới chân lấy ra hai khối cao suthể tích đồng đều, cỡ hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng dán lên trên cái ốngdẫn thoát nước vừa mới kiếm ra được, sau đó lôi ra hai sợi dây kim loại, gắn kết hai cái miếng cao su kia lên trên một cái hộp bằng kim loạinhỏ. Sau đó hắn lại lấy ra thêm một khúc cây cao su nhỏ cỡ hai ngón tay, gõ nhẹ một cái lên trên cái ống dẫn bằng kim loại kia.
Cũngkhông có bất luận kẻ nào có thể nghe ra được những thanh âm từ trong cái ống dẫn nước kia thoát ra cả. Sóng địa chấn sinh ra khi cái gậy cao sukia va chạm cùng với ống dẫn kim loại, rất nhanh đã theo đường ống dẫnkia lan truyền vào trong lòng đất, tiếp tục truyền thẳng mãi về phíatrước. Mãi cho đến lối ra cuối cùng của cái đường ống, sau đó lại lộnngược trở lại. Thông qua hai phiến cao su gắn trên đường ống, xuyên quahai sợi dây kim loại, cuối cùng tiến vào trong cái thiết bị tiếp thusóng chấn động thô sơ mà Hứa Nhạc tiến hành cải tạo lại.
Phủ ĐạiSư Phạm này thật sự là rất lớn, Hứa Nhạc cũng không có biện pháp nào màxác nhận căn phòng của mình muốn tìm là ở chỗ nào, cho nên cũng chỉ cóthể thông qua loại phương pháp này mà tiến hành lựa chọn mà thôi.
Sau khi xác định rõ ràng được gian phòng lưu trữ hồ sơ ở chỗ nào, Hứa Nhạccũng không có lập tức rời đi, mà là theo cái thùng dụng cụ dưới chân lấy ra một cái máy tính xách tay thuộc loại thô sơ mà những gã nhân viênbảo dưỡng thường xuyên sử dụng để tính toán sơ đồ, cùng với cái sợ dâykim loại lôi ra từ sâu bên trong lòng đất lúc trước hắn móc lên mà tiếnhành gắn kết lại với nhau.
Cái hắn muốn làm chính là muốn xâmnhập vào trong hệ thống theo dõi của phủ Đại Sư Phạm. Không, càng chínhxác hơn mà nói, hắn chính là muôn đồng bộ hóa cùng với hệ thống theo dõi của phủ Đại Sư Phạm này.
Tuy nói rằng chuyện này thật sự rất dễdàng, cái tòa đại viện màu trắng này giống hệt như là một tòa kỹ việnvậy, không hề bố trí chút xíu phòng vệ nào cả. Nhưng mà nơi này chính là nhà của thầy giáo của sư phụ chính mình. Đối mặt với cái tên thần bínhất Đế Quốc kia, Hứa Nhạc cũng phải cảnh giác cẩn thận phi thường. Hắncăn bản không dám mạo hiểm ở bất cứ một chi tiết nào cả, hắn càng khôngtin chính mình xâm nhập vào hệ thống theo dõi phòng vệ của đối phương,mà lại không thể khiến cho đối phương phát hiện ra được.
Đem cái tai nghe nhỏ gắn lên trên tai, đeo lên mắt trái cái màn hình minicó thể theo dõi những số liệt bên trong máy tính xách tay truyền đến,lên đạn cho khẩu súng lục, khẽ hít sâu một hơi, đem lực lượng nóng rựctrong thân thể phát động khắp toàn thân, đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy ra lực lượng cùng với tốc độ khủng bố nhất của mình. Saukhi làm tốt hết thảy mọi công tác chuẩn bị sẵn sàng, Hứa Nhạc mới gắtgao đóng chặt lại cánh cửa dẫn vào gian phòng hệ thống đường ống dẫnnước, thân thể hắn rất nhanh chợt co rút lại, hóa thành một cái bóngthân ảnh xuyên qua cửa sổ mà ra, sau đó ẩn vào bên trong một mảnh khómhoa có chút um tùm bên ngoài một khoảnh vườn.
Với thực lực củahắn ngày hôm nay, hoặc nói là cảnh giới của hắn, hoặc là nói về tốc độbộc phát mạnh mẽ của hắn, nương theo bóng đêm che đậy, những hệ thốngcamera theo dõi bình thường rất khó có thể nắm bắt được thân ảnh của hắn khi hắn di chuyển. Một khi hắn dừng lại, mặc dù là có người đi ngangqua ngay bên cạnh người hắn cũng rất khó có thể phát hiện ra sự tồn tạicủa hắn.
Hắn tựa như là một cái bóng đen vậy, ở trong tòa đạiviện không ngừng hành tẩu, cẩn cẩn thận thận né tránh hết thảy mọi nguyhiểm có thể xuất hiện, hướng về mục tiêu phía trước mà phóng đi. Phủ Đại Sư Phạm so với bên ngoài nhìn qua thì to lướn hơn rất nhiều. Nếu nhưmuốn đi đến được gian phòng chứa hồ sơ theo như sự phán đoán của hắn,thì cần phải đi qua rất nhiều địa phương mới có thể tới được.
Trên đường đi tới địa phương mà hắn muốn đi kia, bên trong những căn phòngmà hắn đi ngang qua thỉnh thoảng lại truyền ra thanh âm tin tức trên TV. Những thanh âm tranh luận, những tiếng gõ lạch cạch trên những cái bànphím kiểu cũ, lại thêm những thanh âm ong ong kỳ quái nữa. Những cáithanh âm này khiến cho hắn có cảm giác được có chút quái dị. Tựa hồ nhưcái tòa đại viện màu trắng này cũng không phải là một cái phủ đệ sâmnghiêm thần bí của một vị quan lớn nào đó, mà giống hệt như là một cáitrường học tràn ngập hương vị thanh xuân nào đó vậy.
Trên conđường đi tới căn phòng kia, hắn nhìn thấy được rất nhiều tòa kiến trúckỳ quái. Mà trên tường bên ngoài của những cái tòa kiến trúc này cũngkhông có một chút ngoại lệ nào, đều toàn bộ được sơn bởi một màu trắngtinh. Cho dù đã có dấu vết trải qua nắng mưa không biết bao nhiêu nămtháng, thế nhưng vẫn như cũ khiến cho người khác có một loại cảm giácsạch sẽ đến mức có chút phát lãnh.
Không biết đã di chuyển quamấy vòng hành lang, xuyên thấy qua những nhánh cây um tùm trước mặt, Hứa Nhạc đột nhiên nhìn thấy ở trên sườn phía trước chợt xuất hiện một bứctường đá cũng không phải là màu trắng, thân thể hắn khẽ cứng lại mộtchút, dừng lại cước bộ. Trên mặt của bức tường đá kia có khắc một vàichữ được viết theo một loại chữ cách điệu:
Những người có nội tâm thuần khiết liền sẽ có tiền đồ vô lượng
Ánh mắt của hắn khẽ nheo lại một chút, trong lòng tưởng tượng ra cái têngia hỏa khai sáng ra phủ Đại Sư Phạm năm đó khẳng định là một tên thanhniên văn nghệ, chắc chắn là có bệnh không nhẹ. Một sự oán thầm của mộtgã Liên Bang đối với một vị đại nhân vật của Đế Quốc không ngừng xuấthiện trong đầu hắn, vì thế khiến cho hắn cũng không có chú ý tới tại bên dưới dãy văn tự của Đế Quốc được sắp xếp một cách cách điệu kia lại cóthêm một hàng chữ càng nhỏ hơn một chút.
Trong căn phòng này cũng không có bất cứ ngọn đèn nào cả, cũng không có bất cứ một tia thanh âmnào cả, cũng không có bất cứ một người nào cả. Bên trong này cũng chỉ có hương vị của loại nước thuốc chống ẩm cùng với loại mùi của giấy thựcvật nhàn nhạt, cùng với thanh âm điện lưu trầm thấp từ một loại công cụgì đó đặc biệt mà thôi. Bên trong căn phòng này hẳn là đang lưu trữ mộtlượng rất lớn những loại sách nguyên thủy kiểu cũ cùng với tư liệu điệntử với lượng kiến thức cực kỳ lớn.
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheolại một chút, mí mắt của hắn cũng híp lại thật chặt, hơi có chút mỏimệt. Hắn ở trong bóng tối quan sát một khoảng thời gian thật dài, xácnhận cái căn phòng toàn bộ làm bằng loại hợp kim này tuyệt đối cũngkhông có những công tác an toàn gì quá mức nghịch thiên cả.
Chỉbằng vào vài loại động tác thủ công cơ bản đã đủ đem cái loại hệ thốngcảnh báo hoàn toàn giải trừ đi, Hứa Nhạc chậm rãi ngồi xổm xuống bênngoài cửa vào của căn phòng thần bí này. Hắn trầm mặc quan sát thời gian trong hơn ba phút đồng hồ, sau đó mới cẩn cẩn thận thận đem cánh cửađang đóng lại vô cùng nghiêm mật kia mở ra. Hắn chậm rãi dùng sức đemcánh cửa kia mở ra một đạo khe hở nhỏ, khẽ lắc mình mà vào.
Hắnso với bất cứ thời điểm nào trong dĩ vãng cùng đều phải cảm tạ những cái tri thức về các loại khóa mà từ nhỏ Phong đại thúc đã từng bắt mìnhphải nghiên cứu cho thật cẩn thận. Đồng thời hắn cũng xác nhận mộtchuyện, chỉ cần bản thân mình nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể trởthành một gã đạo tặc xuất sắc nhất trong toàn bộ vũ trụ này.
Mộtchút kiêu ngạo cùng với đắc ý tự đắc dũng mãnh tràn ngập vào trong óccủa hắn, nhưng mà lập tức bởi vì những hình ảnh trước mắt khiến cho ánhmắt hắn ngưng đọng lại.
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi bên tronggian phòng này cũng đều là những bức vải đen che phủ chằng chằng chịtchịt. Mấy cái loại chất liệu vải tơ màu đen vô cùng dày như thế này, đại khái là có thể che lại ánh sáng đạt đến mức trăm phần trăm. Những mảnhvải đen dày đặc này từ trên trần nhà phủ thẳng xuống dưới, rủ thẳng luôn bên dưới mặt đất, liền giống như là từng đạo ánh sáng màu đen đem không gian bên trong hoàn toàn ngăn cách ra vậy, mạnh mẽ đem phiến không gian ba chiều này chia cắt ra thành vô số những phần ngăn cách nhỏ vậy.
Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía mấy miếng vải màu đen này, nhìnthấy những phần ô vuông do những miếng vải đen kia chia cách, cùng vớinhững bộ sách được sắp xếp thành những hàng ngũ trong những cái ô vuôngkia. Hắn mơ hồ hiểu được những mảnh vải đen nọ đại khái là dùng để ngăncách các không gian với nhau, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì lạiphải ngăn cách ra như vậy mà thôi.
Thời gian của hắn cũng khôngcòn nhiều lắm, đầu tiên rất nhanh xem sơ qua một chút những loại sáchbằng giấy sắp xếp đầy trên những cái giá sách trong phòng, phát hiện bên trong có ghi chép lại rất nhiều sự kiện nào đó của Đế Quốc, chỉ lànhững thứ này đối với hắn mà nói cũng không có bất cứ tác dụng nào cả.Hắn liên trục lật lên bốn mảnh vải đen, đi vào những phần ô vuông khácnhau, thế nhưng cũng vẫn như cũ giống hệt như thế.
Tâm tình củahắn thoáng có chút thả lỏng, sau đó tùy tay xốc lên một mảnh vải đenkhác. Đột nhiên có một tia ánh sáng bất chợt đập thẳng vào mắt của hắn!
Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc nhất thời co rút lại một chút. Hắn biết chínhmình cũng căn bản không kịp buông miếng vải đen xuống, bày tay nhanh như tia chớp chụp lấy khẩu súng lục, đầu ngón tay rất nhanh đặt lên trên cò súng, nhắm thẳng về phía cái bóng dáng ở ngay phía sau cái tấm vải đenkia.
Đó là bóng dáng của một gã trung niên nhân.
Gã trung niên nhân kia cũng không có quay đầu nhìn lại, chậm rãi hỏi:
- Cậu đối với những vở hài kịch lúc đầu của Tịch Lặc có cái nhìn như thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]