Chương trước
Chương sau
Buổi tối cùng ngày hôm đó, Bảo La từ chỗ Đại học Hoàng gia II lại chạyvề nhà, bên trên quần áo lại tràn đầy dấu vết bùn đất cùng với vết trầyxước.

Trong lúc ăn cơm tối, tâm trạng của hắn có chút hưng phấnnhàn nhạt. Sau khi gắp được vài đũa thức ăn, rốt cuộc tiểu tử này cũngkhông nhịn nổi nữa ánh mắt nghi hoặc của mẫu thân cùng với Hứa Nhạc, hắn khẽ buông đôi đũa xuống, thoáng cúi đầu, nói:

- Con đã báo danh tham gia đặc huấn quân sự trong trường Đại học.

Đại thẫm Tô San có chút giật mình, khẽ hít sâu một hơi, đưa tay lên che miệng mình lại, nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn ngập hơi thở tuổi trẻ của Bảo La, thoáng do dự một lát rồi mở miệng khuyên:

- Hiện tại đám người Liên Bang cũng chỉ vừa mới thông qua thông đạo không gian mà thôi. Thế cục cũng chưa đến nổi khẩn trương như vậy đâu. Em chỉ là một gã sinh viên của Khoa cơ giới, như thế nào lại đến phiên em điđánh giặc cơ chứ?

- Dù sao hiện tại cũng đã đến lúc phải chuẩn bị trước một chút.

Bảo La vô cùng nghiêm túc, nghiêm mặt trả lời:

- Ca ca, em biết anh đối với Hoàng Thất Đế Quốc có oán niệm không nhỏ, kỳ thật chúng em cũng giống như anh vậy. Vấn đề chính là hiện tại quốc gia của chúng ta đã đứng trước thời điểm sinh tử tồn vong rồi. Đồng bào của chúng ta hiện tại đang rơi vào cảnh huyết hỏa chiến loạn. Ca ca, hãyquên đi những cừu hận cùng với các âm mưu chính trị kia đi.

Tiểu tử kia đưa tay vỗ vỗ bả vai của Hứa Nhạc, có chút cảm khái nói:

- Chúng ta cũng không phải chiến đấu vì Hoàng đế Bệ hạ, mà chính là chiến đấu vì chính bản thân mình.

Đại thẫm Tô San chậm rãi buông cái thìa canh đang cầm trong tay xuống, trên khuôn mặt mập mạp chợt hiện lên một tia kiêu ngạo cùng vẻ mặt có chútvui mừng. Bà ta đưa bàn tay múp míp của mình đặt lên trên bả vai có chút gầy yếu của đáu con trai, ôn tồn nói:

- Hãy làm những chuyện mà con muốn làm đi!

- Vâng!

Bảo La dùng sức gật mạnh đầu một cái.

Hứa Nhạc im lặng không nói thêm gì. Hắn nhìn chằm chằm về phía gã thiếuniên Đế Quốc mà trên mặt còn chưa thoát khỏi tính trẻ con này, nghĩ đếnchuyện hắn có thể gia nhập vào chiến trường tràn đầy huyết hỏa chiếnloạn, tâm tình nhất thời liền có chút khẩn trương.

Hắn lúc nàychính là nghĩ muốn dạy cho tên tiểu tử này một vài bổn sự có thể tự bảomệnh chính mình khi gia nhập chiến trường, nhưng mà sau khi nghĩ đi nghĩ lại, làm như vậy chẳng phải chính là không có trách nhiệm đối với chính đồng bào của mình hay sao?

Cái gã thanh niên trẻ tuổi dị quốctốt bụng này, đối với chính bản thân mình từng có cái ân cứu mạng, lạicó cảm tình vô cùng tốt đối với chính mình. Hiện tại hắn sắp gia nhậpchiến trường, nói không chừng sẽ có một ngày nào đó ở trên chiến trườngcầm súng chỉ thẳng về phía mình, cùng mình đối súng lẫn nhau. Sau đó một bên sẽ phải đau khóc mà đưa tiễn bên kia… Dựa theo khái niệm bìnhthường mà nói, Hứa Nhạc hẳn là phải phi thường buồn bực, cùng với đauđầu giày vò giãy dụa mới đúng.

Nhưng mà bản thân Hứa Nhạc trướcđây khi còn ở trên chiến trường Tây Lâm đã từng gặp qua rất nhiều nhữnghình ảnh chiến hữu chết đi, hoặc là may mắn còn sinh tồn trở về. Nhất là hiện tại bản thân mình đã bị bắt giữ đến Đế Quốc. Bản thân mình đã từng gặp phải không biết bao nhiêu chuyện sinh tử trong nháy mắt, khiến chotính cách của Hứa Nhạc cũng có những sự thay đổi nhất định. Hoặc nóichính xác hơn là hắn đã khôi phục trở lại cái trạng thái tâm lý của mộtgã cô nhi ở tại Phố Chung Lâu tại Đại khu Đông Lâm năm xưa. Đối vớinhững vấn đề tạm thời không thể nào giải quyết nổi, hiện tại không thểgiải quyết nổi, hắn liền không nghĩ đến, không hỏi tới. Hơn nữa tronglòng hắn lại mang theo tràn ngập một loại hơi thở tự tin, giảo hoạt củamột gã cô nhi giang hồ.

Hắn tin tưởng rằng, nếu như cái ngày đóthật sự xảy ra, bản thân mình nhất định có thể tìm ra được biện phápgiải quyết tốt nhất.

Bảo La thì bận việc quân huấn cùng với cácbuổi du hành tuyên truyền trên phố. Đại thẫm Tô San thì lại bận việckiếm tiền, sau đó lại một phen đem tiền, có chút không mấy dễ dàng, đemđổi thành các hiện kim có giá trị khác, nhằm tránh đi vấn đề đồng tiềnmất giá trong chiến tranh sau này. Có đôi khi bà ta còn đi đến các nơiquản lý đón nhận những vật phẩm chuẩn bị cho tràng chiến trang có thểxảy ra bất cứ lúc nào.

Hứa Nhạc thì thân là một gã quân nhân Liên Bang lại hồn nhiên không có chút tự giác đối với việc chuẩn bị chiếnđấu, cho dù là vì bên mình hay cho nên đối phương gì cũng vậy. Hắn vẫnnhư trước thường xuyên lui tới các cửa hàng linh kiện điện tử, chuẩn bịsửa chữa các máy truyền hình bắt sóng tín hiệu điện tử lậu, mài dũa cácloại linh kiện quan trọng bằng kim loại không phù hợp, hoặc ở trong lầucác im lặng của tòa tiểu viện mà trải qua cuộc sống ấm áp, hoàn toànkhông để ý tới những biến đổi ở nên ngoài.

Cũng không ai biếtrằng, mỗi ngày khi mà hắn đi đến các quán ăn trong khu chợ trời mua thức ăn, hắn lại luôn luôn ngồi trên cái quán ăn đối diện với tòa đại việnmàu trắng kia, lặng lẽ quan sát trong một khoảng thời gian thật dài. Hắn trầm mặc mà dụng tâm tiến hành quan sát cẩn thận hoàn cảnh cùng vớiđộng tĩnh bốn phía xung quanh tòa đại lâu kia, sau đó đem hết thảy những thứ mà cặp mắt nhìn thấy ghi tạc toàn bộ lại trong lầu. Sau khi hắnquay trở về tòa lầu các tiểu viện của đại thẫm Tô San thì lại hoạch định lên bản đồ.

Phương thức suy nghĩ cẩn thận kín đáo của một gãCông Trình Sư xuất sắc khiến cho hắn đối với công tác chuẩn bị của mìnhcực kỳ nghiêm túc, cực kỳ cẩn thận. Hắn cẩn thận đến mức mỗi một cáithời gian phần ngàn giây cũng đều tính toán đến. Mặc dù là như thế,nhưng mà hắn vẫn là cảm thấy bản thân mình xúc động quyết định xâm nhậpvào phủ Đại Sư Phạm vẫn là có chút điên cuồng. Dù sao đó vẫn là một nơitồn tại mang theo hương vị lịch sử cùng với thần bí vô cùng. Hơn nữa rất nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ai biết được chiếc phi thuyền vũ trụ vô cùng xuất sắc mà vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm kia từng cưỡi qua hiện tạicó còn hay không, và đang được đặt ở nơi nào?

Cái thứ Tinh Đồkia, có thể chính là bản đồ chỉ ra con đường thứ ba di chuyển giữa haiTinh vực Liên Bang cùng với Đế Quốc kia hiện tại có thể nào đang ở trong phủ Đại Sư Phạm nữa hay không?

Vào một đêm hoàn toàn bìnhthường, vô cùng yên tĩnh nào đó. Bên dưới lầu các không ngừng bốc lênmùi vị thơm lừng cùng với ấm áp của bánh bao đậu. Đại thẫm Tô San lúcnày đang lẩm bẩm một ca khúc Đế quốc vô cùng nổi tiếng cũng là vô cùngthô tục nào đó học được trên mạng Internet. Tâm tình bà ta đang vô cùngthoải mái, chờ đợi đứa con trai của mình trở về.

Bảo La hiện tạiđã học xong khóa huấn luyện quân sự tại Đại học Hoàng gia Đế Quốc II.Nếu trong tương lai, tình thế chiến tranh vũ trụ có phát triển đến mứccực kỳ bất lợi đối với Đế Quốc, thì lập tức ngay cả những bình dân bátánh bình thường của Thiên Kinh Tinh cũng sẽ đầu nhập vào trong chiếnđấu. Bản thân Bảo La tại Khoa cơ giới của Đại học Hoàng gia Đế Quốc IIcũng có thành tích khá xuất sắc, nói như vậy hẳn cũng sẽ trở thành mộtnhân viên quân sự dự bị trong một chi bộ đội Cơ giới Thiết giáp nào đó.

Bản thân đại thẫm Tô San cũng đã từng có một cuộc sống vô cùng bi thảm, bởi vì cái chết thảm của cha mẹ cùng với huynh trưởng của mình, cho nêncũng không có khả năng đối với Hoàng Thất Đế Quốc cùng với đám quan toquý tộc trong Đế Quốc có chút hảo cảm nào. Trong suy nghĩ của bà ta, cái quốc gia này không hề nghi ngờ chính là một cái thế giới vô cùng bithảm.

Nhưng mà đúng theo những gì mà Bảo La từng nói với Hứa Nhạc vậy, những bình dân bá tánh thậm chí là đám nô lệ dân đen của Đế Quốcnày, khi đối mặt với thế cục Liên Bang tiến công với quy mô lớn như thế, liền đơn giản mà vô cùng mộc mạc đem toàn bộ sự hận thù trong lòng mình đối với cái xã hội này hoàn toàn buông xuống. Bọn họ liền đem sự yêumến đối với gia hương của chính mình hoàn toàn đầu nhập vào trong suynghĩ của chính mình. Những đám mẫu thân ở nhà liền cố gắng chống đỡ tâmtình mình, rưng rưng mỉm cười tiễn đưa những đứa con của chính mình đira chiến trường.

Hứa Nhạc ngồi ở trên lầu các ngửi được mùi thứcăn thơm lừng ấm áp từ bên dưới lầu các nhẹ nhàng truyền lên. Hắn khẽ lắc lắc đầu mấy cái, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ, liếc mắt nhìn về phíaphủ Đại Sư Phạm đang được bao phủ bởi một làn sương mù nhẹ đang ở cáchđó khá xa, cùng với mảnh trăng non vừa mới xuất hiện trên đỉnh đầu củaphiến đại viện màu trắng tinh kia. Hắn chậm rãi đem cái cửa sổ đóng chặt lại, không để lại bất cứ một khe hở nào cả.

Chân trái hắn khẽtiến lên mấy bước, chân phải thì giơ ngang người ra phía sau. Đầu gốichân trái khẽ uốn cong thành một góc khoảng sáu mươi độ, tay trái nắmlại, rất nhanh đặt lên trên thắt lưng. Tay phải hắn giơ thẳng ra phíatrước, đầu ngón tay lại có chút quái dị nhếch lên phía trên một chút.

Hắn yên lặng tiếp tục duy trì tư thế này trong khoảng mười giây đồng hồ,sau đó hắn mới thu hồi hai chân lại, thay đổi cái tư thế thân người cổquái của mình. Mấy cái tư thế này đối với thân thể một người bình thường mà nói, rõ ràng là có chút vượt quá khả năng sinh lý bình thường củacon người. Ít nhất là những động tác cong khủy tay, gập ngược các đốtngón tay của chính mình như thế. Những sợi cơ bắp trên toàn thân phát ra cảm giác run rẩy khó chịu, quả thật không thể chịu đựng nổi.

Đây đúng chính là mười tư thế kỳ quái mà hắn đã luyện tập từ nhỏ đến lớn.

Dần dần, những cảm giác run rẩy từ trên cả người hắn không ngừng vặn vẹo,đè ép ma sát vào các sợi cơ bắp khắp nơi trong cơ thể. Sau đó nó liềnchuyển hóa thành một loại lực lượng nóng rực thần kỳ, lặn xuống vàotrong những đường mạch máu nhỏ bên dưới làn da của chính mình. Sau đóluồng lực lượng nóng rực thần kỳ này lại theo không theo bất cứ quy tắcnào, truyền đến mỗi một chỗ bên trong thân thể của hắn, truyền đến mỗimột đốt ngón tay, mỗi một lỗ chân lông, mỗi một sợi cơ bắp nho nhỏ ẩnchứa bên dưới mỗi một lỗ chân lông của hắn.

Không khí bên trongtòa lầu các này tựa hồ như cảm nhận được một lực hấp dẫn thần bí nào đó, có chút không thể giải thích nỗi chợt dâng lên một trận gió lốc nhànnhạt, quay chung quanh thân thể gần như tuyệt đối yên lặng của Hứa Nhạc, sau đó chậm rãi bắt đầu lưu động nhẹ nhàng lên. Ngọn gió nhẹ này cùngvới luồng lực lượng vô hình thần bí toát ra từ trong từng lỗ chân lôngcủa hắn mà thân mật trao đổi với nhau, giao thoa với nhau, sau đó mớitiêu tán đi.

Cái cỗ lực lượng thần kỳ bên trong thân thể đã luyện tập hơn mười năm trời. Ngay từ khi còn bé hắn đã yên lặng tự đặt tên là thần công Run Rẩy. Thế nhưng đến ngày hôm nay hắn mới biết được hóa racái loại pháp môn lực lượng này có tên là Bát Đạo. Nhưng mà ngay tạithời điểm sau khi biết tên chính xác của nó, cỗ lực lượng cường đại bêntrong thân thể này liền bị Hoài Thảo Thi dùng một lóng tay phát ra mộtloại lực lượng càng thêm cường đại hơn, không thể ngăn cản nổi mà hoàntoàn cắt đứt.

Sau khi lấy sinh mệnh của chính mình ra làm tiềnđặt cược, Hứa Nhạc liền không sợ chết mà cường hãn mạnh mẽ giải khai sựphong bế của một cái lóng tay kia. Điều này dẫn tới kinh mạch toàn thâncủa hắn hoàn toàn bị vỡ tan, biến thành một người toàn thân bất động. Về sau đó, cái khối tảng đá Đông Lâm này cố gắng chịu đựng sự thống khổ mà người bình thường tuyệt đối không thể chịu đựng được, không ngờ lạimạnh mẽ cường hãn mà đem đống lực lượng nóng rực thần kỳ đã rơi rụngkhắp nơi bên trong thân thể mình mà từng chút từng chút đem thu thập trở về trọn vẹn!

Hắn không chỉ có thể khôi phục lại được cỗ lựclượng nóng rực vốn có, hơn nữa thậm chí mơ hồ còn có một sự đột phá nàođó trên lĩnh vực lực lượng. Hứa Nhạc lúc trước đã từng cảm nhận đượcđiểm này, thế nhưng trên một đường trốn chết lúc trước, thân thể của hắn trở nên quá mức suy yếu, cũng không có biện pháp biết nổi chừng mực của sự tiến bộ này đến tột cùng là lớn đến mức nào.

Mãi cho đến khiđại thẫm Tô San cứu sống hắn, ở bên trong tòa lầu các này dung nạp hắn,hắn mới có chút không thể nào tin tưởng nổi khi phát hiện ra rất nhiềuvấn đề.

Hắn khẽ nheo lại cặp mắt ti hí của mình, nhìn về phía cái ống nghe điện thoại đang đặt trên cái chiếu nhỏ ở giữa mặt đất gianphòng, chậm rãi nâng hai tay lên. Hắn có thể cảm thụ được cái cỗ lựclượng nóng rực bên trong thân thể kia từ chỗ thắt lưng mãnh liệt phuntrào ra, mà cũng không có nương theo những luồng thông đạo giống nhưtrong dĩ vãng vậy, mà là giống như một đầu trâu rừng đang điên cuồngtrốn chạy vậy, mạnh mẽ chạy loạn khắp nơi trong thân thể, nhưng mà lạithẳng hướng về phía một điểm nào đó mà đi. Nó hướng qua ngực, hướng quavai, hướng qua hai đường cánh tay, hướng đến cạnh của khủy tay, nhảythẳng vào bên trong bàn tay của Hứa Nhạc.

Hai bàn tay của HứaNhạc kia vẫn như trước chỉ là hai bàn tay tràn ngập những vết chai sạn.Thế nhưng Hứa Nhạc lại có thể cảm giác được một loại cảm giác tràn ngậpsưng phù vô cùng rõ ràng đang truyền đến từ trên hai tay. Nó tựa hồ cònlớn hơn một chút so với những gì mà cặp mắt bình thường có thể chứngkiến thấy. Cái loại lực lượng nóng rực này giống hệt như là những luồngkhông khí bên trong một quả khí cầu không ngừng quán nhập vào trong haytay hắn, khiến cho mười ngón tay thô chắc của hắn có cảm giác sưng phùlên mãnh liệt. Nhất là làn da ở chỗ của mười đầu ngón tay lại trở nênmẫn cảm hơn rất nhiều, tựa hồ như có thể cảm giác được những luồng không khí bên trong đó đang không ngừng lưu động.

Cặp mày của Hứa Nhạc chợt nhăn tít lại, nhẹ nhàng mà kêu rên lên một tiếng. Mười đầu ngóntay cái đang nâng ngang lên giữa không trung của hắn đột nhiên bắn ramột chút.

Bên trong không khí nhất thời vang lên một chuỗi cácthanh âm bạo liệt liên tiếp rất nhỏ bé. Tựa hồ như đang có một dòng lựclượng vô hình nào đó đang xuyên thấu qua không khí vậy. Cái ống ngheđiện thoại đang đặt trên cái chiếu cỏ cách đó khoảng hơn hai thước, tựahồ như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó tác động đến, vô cùng quỷ dịdi động khỏi vị trí ban đầu của nó!

Một luồng gió hơi lạnh, nhẹnhàng mà vô cùng khoan khoái đột nhiên xuất hiện, quanh quẩn bên tronggian lầu các, tạo nên một đám tro bụi nhè nhẹ bốc lên mà bình thường Hứa Nhạc không có chút ý tới.

Hứa Nhạc chậm rãi nhếch lên khóe miệng của mình, lộ ra hai hàm răng trắng tinh đều tăm tắp trong miệng mình.Hắn đem hai cánh tay trước mặt thu hồi lại, cẩn cẩn thận thận vô cùngnghiêm túc quan sát nó. Giống hệt như một gã Công Trình Sư vô cùng rungđộng, thưởng thức những tia điện tử xinh đẹp mà chỉ số thông minh củachính mình vĩnh viễn cũng không thể nào phân tích ra nổi nguyên lý củanó.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn phát hiện ra cái gìgọi là hiện tượng chân khí phóng thích ra ngoài khỏi thân thể, nhưng màhắn vẫn như cũ khắc sâu sự khiếp sợ cùng với kinh hỉ cùng cực.

Một lần nữa đem cái cửa sổ lầu các mở rộng ra, Hứa Nhạc nhìn thấy tòa phủĐại Sư Phạm đang được ánh trăng trên bầu trời chậm rãi chiếu rọi xuống,phát ra một màu sắc trắng tinh nhàn nhạt. Hắn nhịn không được khẽ nhúnnhún vai một cái, đem cái ống nghe điện thoại gắn lên trên tai mình. Hắn thông qua những dòng xung mạch điện tử bên trong ống nghe kia, đi quamột linh kiện điện tử vi mạch biến thành thanh âm, chăm chú lắng nghenhững thông tin từ bên kia truyền đến.

Cái thiết bị theo dõi xung mạch điện tử nhìn bề ngoài cực kỳ đơn sơ này, chính là hai tháng trướchắn thông qua những linh kiện điện tử mua được tại cửa hàng bán thiết bị điện tử ngoài chợ trời mà tiến hành lắp ráp lại. Với trình độ thiết kếmáy móc của chính bản thân hắn, liền có thể dễ dàng lưu loát nhẹ nhànghoàn thành cái công cụ này, cũng không có khiến cho các ban ngàng giámsát tín hiệu điện tử của Đế Quốc phát hiện ra bất cứ sự dị thường nàocả.

Hắn nhấc lên cái mảnh chiếu cỏ trên mặt sàn, cạy mở một mảnhván có chút mục nát bên dưới, lấy ra một khẩu súng lục bằng kim loại cóchút sáng bóng. Hứa Nhạc trầm mặc tiến hành công tác bảo dưỡng cuốicùng, sau đó mới đem cái chuôi vũ khí trước khi hôn mê đã được hắn giữlại một cách cẩn thận này nhét vào dưới lớp quần áo phía sau thắt lưng.

- Không ăn cơm sao?

Đại thẫm Tô San có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc vừa mớitừ trên lầu các đi xuống, quơ quơ cái sạn trong tay, nói:

- Biết là mày không thích ăn bánh bao đậu, tao còn có làm cho riêng mày một phần rau trộn đó.

- Có chút chuyện tình cần phải đi xử lý một chút.

Hứa Nhạc nở nụ cười chân thành trả lời.

Đại thẫm Tô San từ trước đến nay vẫn luôn ủng hộ việc hắn nổi lên lá gantiến ra ngoài trao đổi cùng với ngoại giới, phải có khí phách đen lệnhtruy nã của Đế Quốc biến thành một đống phân chó, cho nên bà ta từ trước đến giờ cũng chưa từng bao giờ mạnh mẽ lưu hắn lại, chỉ là tiếp tục quơ quơ cái sạn lên, lớn tiếng nói:

- Hiện tại cái lệnh cấm lưu hành trong đêm cũng không quá nghiêm khắc, nhưng mà vẫn còn nhiều người đilại lắm. Mày phải cẩn thận một chút. Hơn nữa hôm nay cũng trở về sớm một chút nhe.

- Nghe rồi!

Hứa Nhạc đi ra khỏi tòa tiểu viện,đi băng qua một cái ngõ tắt, giẫm lên đám rác rưởi cùng với bùn đất lầylội bên dưới, khẽ nheo mắt hướng về phía tòa kiến trúc to lớn màu trắngkia mà đi tới. Theo cước bộ của hắn, tâm tình của hắn cũng càng ngàycàng khẩn trương hơn.

- Mình đâu có phải là người bình thường…

- Hừm, những người mà ngón tay có thể khiến cho Robot tự động cử động… bình thường cũng đâu phải là người.

Trong lòng của hắn dùng lời lẽ như vậy để là thay chính mình tự cổ vũ cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.