Chương trước
Chương sau
Những ngọn cây phong bên ngoài cửa sổ khẽ lay động. Những luồng gió nhẹnhàng thổi lướt qua ngọn cây, ánh nắng sớm từ bên ngoài cửa sổ xuyênthấu vào, chiếu rọi lên trên cái giường bệnh.

Hệ thống thần kinhbên trong toàn bộ cơ thể vẫn còn hoàn hảo, thế nhưng những con đường lực lượng không ngừng chu du bên trong những bó thần kinh trải rộng khắpthân thể thì lại khó có thể nắm bắt được, thế nhưng lại đã hoàn toàn vỡtan nát cả ra. Những thương thế không biết nên hình dung như thế nàonày, đã thành công quấy nhiễu những tin tức truyền về của các bó sợithần kinh toàn thân, vì thế cho nên ở trên giường bệnh lại có thêm mộtgã bệnh nhân toàn thân tê liệt, suy yếu vô lực nằm ở đó.

Nhữngcon kiến nhỏ bé mà năng động không ngừng chạy loạn khắp nơi bên dướitàng cây để tìm kiếm thức ăn. Những đầu chim chóc linh hoạt bay lượntrong luồng gió mát, những con người bận rộn đi lại bên trong tòa đạilâu rộng lớn này… Tất cả mọi sinh vật, mọi sự vật ở trên khỏa tinh cầuThiên Kinh Tinh này tựa hồ cũng đang cử động, chỉ có cái thân thể gầyyếu suy nhược nằm im trên cái giường bệnh kia là không thể cử động màthôi. Nhưng mà cũng may mắn là, tâm hắn còn có thể động…

Tronglòng còn có thể động được là tốt rồi. Theo những ý niệm chìm thật sâubên trong đầu óc của hắn không ngừng vận chuyển, cái thân thể nằm imlặng bên trên cái giường bệnh kia tựa hồ như cùng một cái không gianthực tế vừa liên tiếp lại với nhau, nhưng lại hoàn toàn cách xa lẫn nhau kia cùng nhau cử động. Những tư thế như là nâng đầu gối, xoay cánh tay, co thắt lưng, khụy mông xuống, thẳng khủy tay… Mười cái tư thế cổ quáiđã được khắc sâu trong đầu óc của hắn, từng cái từng cái một chậm rãiphô diễn ra. Cái loại cảm giác nóng rực mà run rẩy quen thuộc kia, rốtcuộc lại một lần nữa xuất hiện. Tuy rằng nó cũng chỉ xuất hiện ở trongđầu, thế nhưng lại vẫn như cũ khiến cho hắn cảm thấy được trấn an cựcđộ.

Cái tầng chướng ngại bên trong thân thể, bị Hoài Thảo Thidùng loại thủ pháp kỳ dị bố trí nên, bởi vì hắn đã dùng sinh mệnh củachính bản thân mình là tiền cược, liều chết đột phá một phen, cuối cùngcũng đã hoàn toàn vỡ vụn ra. Cái cỗ lực lượng nóng rực đã bị giam cầmlại rất nhiều ngày này, giống như là một dòng hồng thủy vừa mới đạt được tự do, hung mãnh khủng bố mà lao đi, vỗ mạnh lên hai bờ đê, giống nhưkhông hề có phương hướng nào cả, không ngừng va đập vào các phương hướng khắp nơi trong thân thể, sau đó hóa thanh thành vô số những thanh tiểuđao sắc bén, những sợi tơ mỏng tinh tế, không ngừng quật cắt những cảmgiác mẫn cảm trên khắp thân thể của hắn, mang đến sự đau đớn vô tận.

Nhưng mà vào lúc này, khi mà những cái tư thế trong đầu kia đang dần dần phôbày ra, những cơn hồng thủy đang lan tràn khắp nơi trong thân thể kia,tốc độ tựa hồ như cũng trở nên chậm rãi hơn một chút, những thanh tiểuđao cực kỳ sắc bén đang không ngừng cắt xé chung quanh kia tựa hồ nhưcũng có trật tự lại một chút, những sợ tơ nhỏ đang hung hăng quật mạnhlung tung tựa hồ cũng ngắn bớt vài tấc.

Tuy rằng cái loại biếnhóa này xảy ra cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà đối với Hứa Nhạc, bất cứ thờikhắc nào cũng phải chống cự lại sự đau đớn khó có thể chống cự nổi mànói, đó cũng là chuyện vô cùng rõ ràng. Hắn cũng không biết hết thảynhững thứ này là như thế nào mà phát sinh ra, thế nhưng lại biết có sựbiến hóa, chung quy cũng là một chuyện tốt.

Chỉ là tựa hồ nhữngluồng lực lượng nhỏ bé đang rơi rụng khắp nơi ở bốn phía này, đối vớicái loại yêu cầu của ý niệm bản thân hắn, mơ hồ có một loại mâu thuẫntiên thiên nào đó. Hắn mỗi khi có ý đồ muốn đem những mảnh nhỏ lực lượng này một lần nữa quay trở về những con đường thông đạo cố hữu đã rời xatừ lâu, thì tinh thần của hắn sẽ gặp phải một sự hao tổn cực kỳ to lớn.Hơn nữa lại giống hệt như dùng một bàn tay không nắm lấy một thanh đaovô cùng sắc bén vậy, đau đớn đến mức máu tươi đổ ra đầm đìa, đầm đìa đến tận cùng. Quả thật là tình cảnh khó có thể chịu đựng nổi.

Có thể chịu đựng được những nổi thống khổ mà người bình thường không thể nàochịu đựng nổi, mới có thể thoát ra khỏi sự tuyệt vọng bên trong tuyệtvọng cùng cực nhất. Hứa Nhạc nằm trên giường bệnh biết rất rõ ràng cáiđạo lý này. Hắn nhắm chặt hai mắt lại, cẩn cẩn thận thận đi lĩnh hội cái loại cảm giác này. Hắn cố gắng cường hãn mà kiên ngoan chịu đựng sựthống khổ càng ngày càng đáng sợ hơn kia. Cái loại thống khổ này khiếncho cặp mày rậm như hai thanh phi đao của hắn khẽ nhăn lại thật sâu, tựa hồ như một gã triết học đang tự hỏi một vấn đề gì đó, trở nên cực kỳ si ngốc vậy.

Những giọt mồ hôi to lớn như từng khỏa đậu tương nhấtthời tuôn ra, tụ hội lại như sông, không ngừng lộp bộp rơi xuống, trongkhoảnh khắc đã thấm ướt quần áo cùng với lớp nện bên dưới giường bệnh.

Không biết trải qua thời gian bao nhiêu lâu sau đó, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng mở ra hai mắt. Bên trong cặp mắt khi còn ở Liên Bang vẫn luôn thành khẩn,dễ thân cận, sáng ngời nhìn người khác, lúc này đã trở nên mỏi mệt vôtận, thậm chí còn mang theo một tia e ngại cùng với hối hận, vốn dĩ từtrên người của hắn là vô cùng hiếm có.

Cái loại thống khổ nàythật sự là vô cùng đáng sợ, cũng không phải dùng hình ảnh dùng bàn taynhục thể để cầm lưỡi thanh đao sắc bén là có thể hình dung được. Muốnhình dung một cách chính xác, thì phải là dùng bàn tay mềm mại của mộtđứa bé con vừa mới sinh ra, cầm lấy lưỡi con dao sắc bén đã được nungđến đỏ rực lên… Ý niệm cùng với những luồng lực lượng tán loạn bên trong thân thể mỗi một lần tiếp xúc với nhau, sẽ liền sinh ra cùng một loạicảm giác giống như vậy. Mà trong đoạn quá trình vừa ra, cái loại tiếpxúc kia đã xảy ra không biết bao nhiêu ngàn lần rồi? Cũng không cách nào đếm hết được.

Vẫn là cái câu nói kia, trên thế giới này, nhữngngười có thể chịu đựng được loại thống khổ này có được mấy người chứ?Hứa Nhạc là cái tảng đá Đông Lâm có nghị lực mạnh mẽ nhất trong thế hệtrẻ tuổi của mình, nhưng mà đối diện với những sự tra tấn thống khổ màtừng vòng sau lại càng nặng nề hơn vòng trước đó, những lớp rêu xanh bên ngoài của tảng đá kia đã bị bong tróc ra từng mảng lớn, bên trên bề mặt tảng đá đã hiện ra những vết nứt lớn, sắp sửa vỡ tan hỏng mất!

Dưới tác dụng của ý niệm không ngừng vận chuyển, những mảnh nhỏ của luồnglực lượng nóng rực trong thân thể cực kỳ suy yếu kia, tốc độ di chuyểncũng dần dần trở nên chậm chạp lại, giống như là một vũ trụ sau thời kỳnổ mạnh Big Bang vậy, đột nhiên nghênh đón một khoảng thời gian an bìnhkhá dài. Nhưng mà cái loại biến hóa này chung quy cũng là rất nhỏ bé.Hứa Nhạc thật sự không biết bản thân mình còn phải chịu đựng sự thốngkhổ này thêm bao nhiêu lần nữa, mới có thể đạt đến mục đích cuối cùngcủa chính mình.

Hứa Nhạc thậm chí cũng không biết làm như vậy làbởi vì nguyên nhân gì nữa, vì cái gì mà có thể dùng ý niệm của mình đểthu phục đám lực lượng đang chạy hỗn loạn trong cơ thể kia? Hay chẳng lẽ rằng những cái này chính là những ảo giác do bởi vì mình quá mức thốngkhổ sinh ra? Thân là một gã quân nhân sĩ quan Công Trình Sư, từ nhỏ đãtiếp nhận nền giáo dục duy vật, lý tưởng cả đời chính là trở thành mộtsĩ quan Bảo Dưỡng Sư như Hứa Nhạc mà nói, đây quả thật là một vấn đề vôcùng lớn.

Trong quá trình trốn chết không ngừng trong phiến biểndâu kia, Hoài Thảo Thi vì để cam đoan cái gã Bảo Dưỡng Sư thiên tài trẻtuổi của Liên Bang này có thể bảo trì được năng lực hoạt động, hơn nữađuổi kịp theo bước phóng chạy cùng với tiết tấu khủng bố của chính mình, đã từng nghiêm túc cảnh cáo hắn không nên có ý đồ muốn phá tan đạo cấmchế bằng chân khí mà đầu ngón tay mình đã đưa vào trong thân thể hắn.

Sự thật đã chứng minh lời cảnh cáo này của nàng ta là hoàn toàn chân thật, nhưng mà Hứa Nhạc hiện tại cũng không có sự lựa chọn nào khác cả. Ngàyhôm sau hắn liền phải ở trước của Hoàng cung Đế Quốc bị xử tử hình, chonên hiện tại hắn cần phải mạo hiểm.

Nếu như không thành công thìcùng lắm thành quỷ mà thôi. Ít nhất hắn cũng có thể trở thành một conquỷ chết đi có tôn nghiêm, một con quỷ chiến đấu để cho những cái ýtưởng vô sỉ của đám người Đế Quốc kia khó có thể thực hiện được.

Nếu như hắn thành công, một khi hắn có thể khôi phục được cỗ lực lượng thần kỳ bên trong cơ thể mình, như vậy hắn liền có được một con bài tẩy cựckỳ quý giá trong việc tránh thoát khỏi sự khống chế của đám người ĐếQuốc kia.

Cái ván bài này Hứa Nhạc chính là bị bức cho bất đắc dĩ phải gia nhập vào, hơn nữa còn phải là gia nhập với tất cả tâm tình,tất cả sự chuyên chú của hắn nữa.

Đáng tiếc, cái phương pháp tựsát liều mạng, cố gắng phá tan đạo chân khí cấm chế trong cơ thể này,hậu quả chưa nói đến chuyện thành công hay không. Hắn quả thật cũngkhông có chết, thế nhưng cũng không thể nào như ý nguyện ban đầu củahắn, có thể khôi phục được lực lượng thân thể cùng với sức khỏe củachính mình. Toàn thân hắn đã biến thành tê liệt, nằm dài trên giườngkhông có khả năng nhúc nhích lấy một chút. Thế nhưng mà hắn vẫn như cũkhông chút tuyệt vọng.

Phong Dư đại thúc đã từng dạy hắn, thân thể con người chính là cỗ máy móc đứng đầu thế gian này.

Hắn cũng không biết cái gì gọi là Bát Đạo, cái gì gọi là chân khí, lại càng không biết được bên trong nội bộ Hoàng gia Đế Quốc còn có một cáithuyết pháp gọi là kinh mạch gì gì đó. Nhưng mà khi hắn từ từ nhắm haimắt lại, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra được những đường thông đạo vận hành đặc thù của cỗ lực lượng nóng rực bên trong thân thể mình.

Hắn có thể dùng những trị số biểu đồ chính xác đến cực điểm để mô tả lạinhững hình ảnh vận hành của cỗ lực lượng thần bí kia. Hắn có thể giốngnhư là đang giải phẫu cấu tạo toàn thân của một đầu Robot MX vậy, ởtrong đầu cực kỳ chính xác vẽ ra vô số những kết cấu đồ ba chiều về kếtcấu thân thể của chính bản thân mình.

Có lẽ đem so sánh với cácloại vật thể kim loại phức tạp như là Robot hoặc là Chiến hạm phi thuyền này nọ, ba đại hệ thống của thân thể con người có vẻ càng thêm phiềnphức cùng với khó có thể nắm bắt được. Nhưng mà hắn chính là Hứa Nhạc,chính là một tên gia hỏa Bảo Dưỡng Sư thiên tài mà ngay cả Phong Dư cũng phải âm thầm tán thưởng.

Giống như là đang sửa chữa một đầuRobot vậy, hắn bắt đầu công tác sửa chữa thân thể của chính mình, chỉ có điều đem sự sửa chữa trên cánh tay biến thành loại ý niệm sửa chữatrong đầu mà thôi.

Trong lịch sử của nhân loại từ trước đến giờđại khái cũng chưa từng có ai nghĩ đến cái loại phương pháp giải quyếtvấn đề thân thể mình như thế này cả. Lý Thất Phu cũng không có, Phong Dư cũng không có, đám cường giả của Đế Quốc cũng không ai có, không có bất cứ ai từng nghĩ đến cả. Bởi vì bọn họ cũng không phải là Hứa Nhạc,không phải là một tên gia hỏa từ nhỏ đã sống cuộc sống ôm cánh tay máymóc qua ngày, nguyện ý cả đời cùng với máy móc giao tiếp.

Bên Phí Thành bên kia nghe nói có rất nhiều Tu Thân Quán, không biết ý nghĩacủa từ ‘tu thân’ này có phải là ý tứ của việc tu chỉnh thân thể haykhông? Chẳng qua tựa hồ như mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nóiqua bên trong Tu Thân Quán có thể bồi dưỡng ra những nhân vật có thể làm được chuyện đó bao giờ… Thậm chí ngay cả gã mập mạp Điền Đại Bổng cũngchỉ là có thiên phú kinh người về quyền thuật, lực lượng mạnh mẽ kinhnhân mà thôi.

Hứa Nhạc nhìn lên cái trần nhà tràn ngập một màu tuyết trắng, trong lòng im lặng thầm nghĩ như thế.

Hoài Thảo Thi đã rất nhiều ngày không có ghé thăm nơi này rồi. Thân là vịCông chúa Điện hạ cao quý của Đế Quốc, là quân nhân sĩ quan chỉ huy caonhất của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, khẳng định nàng sẽ có rất nhiềusự vụ cần phải tập trung xử lý. Nhất là chuyện tình về việc quý tộc nổiloạn, mãi cho đến bây giờ hẳn vẫn còn chưa thể hoàn toàn bình ổn lại.

Bên cạnh giường bệnh, vài tên bác sĩ quân y của Đế Quốc đang thấp giọngphân tình về trạng thái thân thể của hắn. Sự thống khổ cùng cực bêntrong thân thể hắn thì lại càng không ngừng xâm nhập, thôn phệ, thúcgiục phá hủy đi ý chí của chính hắn. Nếu như hắn không cố gắng liều mạng phân ra tinh thần của chính mình để nhớ lại một chút những chuyện xưa,hắn thật lo lắng chính mình sẽ vì đau đớn quá mức mà ngất xỉu đi mất.

Ngoại trừ việc cố gắng nhớ lại những chuyện xưa, âm thầm tiến hành sửa chữalại thân thể, đại bộ phận thời gian hắn cũng dùng để ngẫm nghĩ cùng vớitự hỏi. Hắn tự hỏi những vấn đề liên quan đến cỗ Máy vi tính Trung ươngLiên Bang của Cục Hiến Chương bên kia, những vấn đề của chính bản thânmình. Tóm lại là càng nghĩ nhiều thì càng là một mảnh hồ đồ, càng nghĩđến thì càng phát hiện các vấn đề đều là mông lung huyền ảo đến khôngthể nào tin nổi…

Dựa theo tính cách bình thường của Hứa Nhạc,những chuyện tình gì mà hắn nghĩ không rõ ràng nổi, bình thường hắn cũng sẽ không phí quá nhiều thời gian để mà tiếp tục suy nghĩ. Chỉ là hiệntại đang nằm bất động trên giường như thế này, thời gian hắn có quả thật nhiều lắm, đau đớn cũng nhiều lắm, không nghĩ đến thì lấy cái gì để qua ngày đây?

Tiểu tổ chữa bệnh của bên phía Đế Quốc cũng không thểnào nhận thấy được những biến hóa vô cùng vi diệu bên trong thân thể của hắn. Chỉ là bọn họ phát hiện ra sự phân tầng cân bằng hệ thống thầnkinh thân thể của gã tù binh Liên Bang này rất thường xuyên xảy ra vấnđề. Nếu không phải bọn họ ứng cứu đúng lúc, mấy lần cũng bởi vì hắn mấtnước quá nhiều, khiến cho sự tuần hoàn chất trong thân thể xảy ra vấn đề mà tuyên cáo tử vong!

Trong mấy chục ngày Hứa Nhạc nằm bất độngtrên giường bệnh này, rất thường xuyên có những gã quý tộc đủ các đẳngcấp tiến đến thăm hắn, bên phía Quân Bộ Đế Quốc cũng ngẫu nhiên có người tiến đến, ý đồ muốn tra khảo một vài tin tức tình báo về các vấn đề nào đó. Cũng may là bởi vì đã có lời hứa hẹn do đích thân Hoài Thảo Thi đưa ra, cho nên Hứa Nhạc cũng không có chịu phải bất cứ đau khổ nào nữa.Trên thực tế, so sánh với những sự thống khổ vô cùng vô tận trong thânthể này, hắn thật sự không ngại bị những hành động tra tấn như trướcđây, uống thêm một vài ngụm nước biển mặt chát hay là gì gì đó, nhằm đểdi chuyển bớt đi một chút lực chú ý của hắn.

Ngoại trừ nhữngchuyện này ra, bên trong bệnh viện cũng không có bất cứ người Đế Quốcnào dám cùng với cái gã đang nằm bất động bên trên giường bệnh kia traođổi gì với nhau cả. Cũng chỉ là có hai cô nữ hộ sĩ của Đế Quốc, mặc dùlông tóc trên người có chút tươi tốt hơn bình thường một chút, nhưng màvẫn như cũ vô cùng xinh đẹp, cũng chỉ có trần nhà trắng tinh như tuyếttrắng, cũng chỉ có những mùi vị thuốc sát trùng gay gay mũi làm bạn vớiHứa Nhạc mà thôi.

Rừng phong lá đỏ bên ngoài cửa sổ lúc này đã là một mảnh đỏ rực, thế nhưng Hứa Nhạc lại không thể nào nhìn thấy nổicảnh này, mà chỉ có thể thông qua những cái bóng nhàn nhạt phản chiếulên trên cái trần nhà một mảnh tuyết trắng trên đầu mà suy luận ra cáikết quả này mà thôi.

Hắn cũng không biết bản thân mình ở bêntrong gian bệnh viện này đã ngây người thời gian bao lâu rồi. Thời điểmban đầu hắn còn có tâm tình để mà cân nhắc một chút ngày tháng trôi qua, hít sâu để mà ngênh đón ánh nắng sớm chiếu rọi vào mỗi ngày. Nhưng màsự thống khổ cứ lặp đi lặp lại không biết bao lâu khiến cho kẻ khác phải chết lặng, những cô đơn chồng chất khiến cho người khác phải nản lòng.Cho nên cái công việc đếm ngày trôi qua kia, chung quy cũng không thểnào tiếp tục kéo dài tiếp nữa.

Hứa Nhạc biết rất rõ ràng, cáiloại cuộc sống này cũng sẽ không kéo dài lâu lắm. Một khi bên phía ĐếQuốc xác nhận được một chuyện, cho dù áp bức hắn đến thế nào đi chăngnữa, cũng sẽ không ra được cái gì cả. Hơn nữa tình trạng thân thể hắncũng sẽ không thể nào một lần nữa đứng thẳng trở lại, hướng đám quý tộcĐế Quốc để mà giải thích những hiểu lầm phiền phức vừa qua, cho nên hắntự nhiên sẽ bị giết chết.

Tài phú của đám quý tộc Đế Quốc này,cũng sẽ không bỏ ra để mà nuôi dưỡng mãi một tên phế nhân như hắn, mộttên tù binh của kẻ địch Liên Bang mà không có chút giá trị nào cả.

Vào một ngày vô cùng bình thường nào đó, cánh cửa căn phòng bệnh vốn luônyên tĩnh kia đột nhiên mở ra, một chi bộ đội đặc chủng tinh anh của ĐếQuốc, trang bị võ trang hạng nặng trầm mặc nối đuôi mà vào, bình tĩnhnghiêm nghị đem toàn bộ gian phòng bệnh này khống chế nghiêm mật lại.

Đã đến thời khắc cuối cùng rồi sao?

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, nhìn một màn phát sinh trước mắt mình này, thậtsâu hút mạnh một hơi, bình tĩnh mà có chút suy yếu chờ đợi. Cái ngón tay trỏ của bàn tay phải giấu bên dưới tấm mền bệnh khẽ rung lên một cái.

Liền đúng vào lúc này, mấy gã quan viên quý tộc Đế Quốc mặc trang phục đẹpđẽ quý giá vô cùng chậm rãi tách đám binh lính đặc chủng ra, tiến đếnbên cạnh cái giường bệnh. Trong số đó, một gã quan viên ước chùng khoảng hơn bốn mươi tuổi một chút, vẻ mặt không một chút biểu tình, nhìn vềphía Hứa Nhạc đang ngồi trên giường bệnh, dùng một thứ tiếng Liên Bangkhông được rành rẽ cho lắm, nói:

- Tuy rằng một tên phế nhân toàn thân bất động cũng không có biện pháp nào nắm giữ được những lễ nghiquý tộc tương quan, nhưng mà ta vẫn còn hy vọng mày có thể học được mộtvài thứ cơ bản nhất, nếu không mày nhất định sẽ biết rằng, toàn thân bất động cũng không phải là chuyện tình thống khổ nhất trong cuộc đời nàycủa mày đâu.

Ngôn ngữ Liên Bang mà người này nói thật sự là vôcùng trúc trắc khó nghe. Hứa Nhạc dùng ngôn ngữ Đế Quốc cũng không mấyrành rẽ, khàn khàn hồi đáp:

- Tao nghe và hiểu được ngôn ngữ Đế Quốc!

- Tốt lắm!

Gã quan viên quý tộc kia có chút ngoài ý muốn, khẽ nhíu nhíu nhẹ đuôi lông mày, quay ngược lại sử dụng ngôn ngữ Đế Quốc, nói:

- Mày chuẩn bị tốt tâm lý một chút đi. Hoàng đế Bệ hạ chuẩn bị triệu kiến mày!

Nghe thấy câu nói đó, Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng giật mình. Hoàng đế Đế Quốcvì cái gì lại muốn gặp trực tiếp mình chứ? Nhưng mà hắn lập tức để chotâm tình của chính mình trở nên bình tĩnh, yên lặng trở lại. Sau khitrầm mặc một lúc sau, hắn mới có chút gian nan, nói:

- Nhưng mà tao cũng không nghĩ rằng cái này là một sự vinh hạnh của tao!

Cái này không phải là một sự vinh hạnh, mà là một cơ hội. Cái ngón trỏ bêndưới cái tấm mền giường bệnh chậm rãi thả lỏng lại một chút, sau đó lạimột lần nữa không một tia cử động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.