Tinh cầu Cách Phản Tinh, một cái tinh cầu hành chính cấp hai hoàn toànkhông chút bắt mắt bên trong lãnh thổ quốc gia khổng lồ của Đế Quốc. Nhờ vào hai đạo chiếu chỉ đặc biệt đến từ tinh cầu Thiên Kinh Tinh mấy nămtrước truyền xuống, cho nên dần dần trở nên bất đồng với trước đây. Cácbiệt khu du lịch của Đế Quốc dần dần mọc lên như nấm sau mưa, các đại cự đầu trong giới thương nhân, các nhà đầu tư của Bộ Tài Chính, bắt đầukhoa trương trút tiền đầu tư xuống. Vô số các quý tộc cùng với các phuthương tiến đến không ngừng đầu tư. Hơn nữa Hoàng đế Bệ hạ lại đặc biệtlựa chọn nơi này làm địa điểm đầu tiên tiến hành thí điểm công tác giáodục chủng tộc, nên đã hạ mệnh lệnh đặc biệt nghiêm khắc, khiến cho khỏatinh cầu này biến thành trung tâm của dân chúng Đế Quốc sau khi trà dưtửu hậu không ngừng nghị luận.
Để có thể trở thành một đặc khu du lịch nổi tiếng, tiếp nhận được nguồn tài phú khổng lồ mà các quý tộcphú thương khẳng khái mạnh mẽ thay mặt Hoàng đế Bệ hạ tiến hành xâydựng, Cách Phản Tinh tự nhiên sẽ có được một tràng phong cảnh tuyệt đốiduyên dáng xinh đẹp. Bất luận là những luồng xích lăng đồ sộ ở khu vựcTây bán cầu, hay là những vụ chướng bốc lên tràn ngập trên khắp các đỉnh núi cao, những tầng thạch phong cao vút chỉ thẳng lên trên bầu trời của khu vực Sơn mạch Hoàng Thạch Cơ, cũng đều là những phong cảnh xinh đẹpkhó có thể nói nên lời, đầy đủ mà chứng minh bản lĩnh điêu khắc giốnghệt quỷ thần của tự nhiên kỳ diệu.
Trên tinh cầu Cách Phản Tinhcòn có một khu vực phong cảnh xinh đẹp đến tuyệt vời, đó chính là mộtkhu vực cánh đồng dâu đỏ trải dài bát ngát trong khuôn viên một cánhđồng rộng lớn như một đại thảo nguyên. Nguyên một khu vực thảm thực vậtdây đỏ trải dài đến hơn hàng vạn km vuông, bị người khác phân cách thành vô số các khu vực vuông vức khác nhau. Mỗi lần có một luồng gió thổiquét qua, những ngọn dâu lại rung động sàn sạt có thể nói xinh đẹp chấnđộng lòng người, còn nếu như là đi vào đó lúc ban đêm, thì lại là mộtmảnh thanh u vô tận.
Cây dâu cùng với loại ấu trùng côn trùnghình dạng giống như một loại sâu nào đó chuyên sinh sản bên cạnh nhữngcây dâu này, vốn dĩ chính là một trong những đặc sản nổi tiếng nhất củakhỏa tinh cầu này, ngoại trừ các phong cảnh tự nhiên hùng vĩ cùng vớicác khu du lịch nghỉ mát cao cấp. Rất nhiều năm trước đây, cư dân ĐếQuốc đã phát hiện ra, cái loại tơ mỏng manh do loại ấu trùng dạng sâunày phun ra, đem dệt lại, thành một loại vải dệt, chính là loại xa xíphẩm mà các quý tộc cực kỳ ưa chuộng. Mà vô cùng kỳ diệu chính là, ngoại trừ Cách Phản Tinh ra, vô số hành tinh khác trên lãnh thổ Đế Quốc thếnhưng lại không tìm ra bất cứ hoàn cảnh nào khác có thể hoàn toàn thíchhợp cho loại ấu trùng nhỏ bé mềm mại đáng yêu này sinh sống được.
Những loại tơ lụa dị thường sang quý kia, trong một lần xung đụng mãnh liệtgiữa hai thế lực ở hai đầu vũ trụ đã tiến nhập vào Liên Bang. Mấy chụcnăm trôi qua, cũng chỉ có duy nhất một loại hàng hóa có tư cách cùng với các chiến sĩ của Doanh đoàn Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc mạo hiểmnhập cư trái phép tiến vào Bách Mộ Đại, đó chính là tơ lụa.
ĐếQuốc bằng vào loại công tác buôn lậu như thế này, đã từ bên phái Bách Mộ Đại cùng với thượng tầng Liên Bang, đã cướp lấy một lượng lớn tài phútừ phía đối phương. Tuy rằng mấy cái tài phú này còn xa cũng không đủ để bù đắp chi phí chi tiêu nào đó bên phía Đế Quốc, nhưng mà có lẽ là bởivì căn cứ vào một loại suy nghĩ mang tính chất trẻ con về mặt cảm xúcnào đó: Chúng ta có, các người không có. Các ngường cần phải chờ đợichúng ta cung cấp, như vậy chúng ta so với các người còn ưu việt hơnnhiều. Hoàng thất Đế Quốc mãi vẫn dung túng, thậm chí là còn mạnh mẽ ủng hộ việc buôn lậu tơ lụa này.
Bên phía Liên Bang đã từng thửnghiệm rất nhiều, đã giành được thắng lợi trong cái hồi tranh chấp mangtính trẻ con như thế này. Nhưng mà cái đạo Luật Bảo vệ Động vật Hoang dã cực kỳ khắc nghiệt kia cùng với những gã quan viên của Cục HTD, khixuất hiện ở các nơi công cộng thì luôn mang trên mặt một cái mặt nạthiết diện vô tư, đã ngăn cản ngành Sinh vật học của Liên Bang. Họ không thể nào chấp nhận được chuyện trồng cây dâu đỏ, sau đó lại dùng nướcnóng đi luộc cái loại ấu trùng dạng sâu nhỏ bé nhằm để lấy ra cái loạitơ nhỏ bé màu trắng kia…
Viện Khoa Học Liên Bang cũng đã từng thử nghiệp sử dụng các phương pháp sinh vật học, tiến hành tái tạo nên loại tơ này. Nhưng mà không có sự ủng hộ về mặt kỹ thuật trên phương diệncấu trúc protein sinh vật từ bên phía Cục Hiến Chương, bọn họ phát hiệnmuốn thử nghiệm phương pháp này, cần phải tiêu tốn một lượng tiền của vô cùng lớn, vì thế đành phải khổ sở ngưng lại cái kế hoạch này, tiếp tụctừ bên phía Bách Mộ Đại mua lậu các loại tơ lụa nội y, tơ lụa gấm, tơlụa cao cấp… Hết thảy các loại tơ lụa này cuối cùng cũng chỉ có thể phục vụ cho những tầng lớp cao cấp bên trong Liên Bang mà thôi.
Haicái gã du khách trẻ tuổi dáng người hơi chút gầy yếu, chậm rãi di chuyển trên một con đường ở khu Nam của Thực Nam Châu trên Cách Phản Tinh.Trên người bọn họ chính là mặc một loại y phục làm bằng loại tơ lụa đặcsản, cũng không phải là dễ dàng kiếm được, so sánh với y phục của các cư dân tại bản địa, cũng rất dễ dàng lộ ra ngoài cái thân phận du khách ởnơi này. Chẳng qua mấy năm gần đây, những du khách xuất hiện ở trên tinh cầu Cách Phản Tinh này quả thật nhiều lắm, hơn nữa hai người du kháchnày, khuôn mặt thật sự quá mức bình thường, cho nên rất khó khiến chongười khác phải chú ý.
Ngoại trừ có hơn một trăm gã quân nhânchuyên nghiệp có tố chất huấn luyện cực kỳ cao đang chia ra, di chuyểnxung quanh bọn họ ở bốn phía trên quảng trường này. Đám quân nhân sĩquan phụ trách công tác bí mật bảo vệ an toàn này, vẻ mặt cực kỳ bìnhtĩnh, chú ý theo mỗi một hành động của hai người du khách, cảnh giácquan sát mỗi một cử động của mỗi một cành cây ngọn cỏ lay động ở bốnphía.
Hai gã du khách trẻ tuổi này, thoạt nhìn qua cũng khônggiống như là hai người bạn tốt tri giao cùng nhau đi du lịch khắp nơi.Bởi vì một người trong số đó lúc nào cũng luôn khó chịu ho khan khôngngừng, trong cặp mắt ti hí thỉnh thoảng còn tươm ra một ít tia nước mắt. Người kia vẫn chẳng hề có ý thân thiết lo lắng gì cả, vẫn như trướclạnh lùng bước đi ở phía trước, trong cặp mắt khẽ nheo lại vẫn toát rahàn ý mười phần.
Hứa Nhạc cảm thấy bên trong buồng phổi của mìnhtoàn bộ đều là những luồng sương khói nóng bỏng cùng cực, bên trong khíquản luôn là những cục đá sỏi đã bị nung nóng đỏ rực nằm trong đó, hokhan dị thường vất vả, phi thường khó chịu. Hắn ngồi xổm lên trên mặtđất, dồn dập hô hấp trong khoảng thời gian cực dài, rốt cuộc mới có thểbình ổn được chỗ đau đớn bên trong bụng ngực của mình, cố gắng đứngthẳng người dậy.
Hai vết thương lớn trên vai của hắn đã tạm thờiđược cầm máu lại. Bên trng thân thể, cỗ lực lượng thần bí nóng bỏng cổquái kia đã bị gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia phong bế lạirồi, hơn nữa lại còn trải qua sự tra tấn không lúc nào ngừng nghỉ, ngăncản hắn vận hành luồng lực lượng thần bí kia để mà chữa trị thân thể.Giống hệt như là có một khối cự thạch khổng lồ đang chậm rãi luân chuyển vậy, càng không ngừng nghiền nát, như là muốn đem mỗi một tia hy vọngxuất hiện trong đầu hắn mạnh mẽ nghiền nát.
Vô cùng kỳ quái chính là, sau khi rời khỏi chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vi của Hoàng giakia, đi xuống khỏa tinh cầu Đế Quốc lạ lẫm này, hắn vẫn như cũ không cóchết, cũng không có bị quẳng vào bên trong căn nhà ngục tăm tối khôngthấy ánh mặt trời. Ngược lại… Hắn đã thoát ly khỏi hình phạt thủy hìnhtàn khốc khiến cho người khác sống không bằng chết, bắt đầu bị gã quânnhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia dắt theo, ở trên khỏa tinh cầu xinhđẹp này không ngừng đi lại khắp nơi thưởng ngoạn phong cảnh.
Chỉtrong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, hắn đứng ở trên chiếc phi thuyềnhạng nhẹ, quan sát những đường xích lăng đồ sộ ở phía Tây bán cầu. Những luồng thủy triều cao gần hơn trăm thước, màu sắc nồng đậm giống hệt như là những luồng máu tươi vậy, giống hệt như là một khỏa trái tim đỏ rựccứng rắn đang không ngừng nhô lên hạ xuống vậy. Hắn đeo trên người cácdụng cụ hô hấp chuyên dụng của bên phía Đế Quốc, ở bên trong những luồng sương khói lơ lửng khắp nơi bên trong một sơn cốc cao bút, gian nan leo lên suốt một ngày một đêm, mới có thể xuyên thấu hết sương mù, đứng ởtrên đỉnh núi chứng kiến được tia sáng mặt trời buổi sớm. Những luồngsương mai ẩm ướt lành lạnh buổi sáng sớm thổi quét qua buồng phổi đauđớn của hắn, tạo thành từng tia cảm giác sảng khoái. Hắn lại còn đeotrên người những thiết bị phun khí loại nhỏ trên lưng, giống hệt như một đầu cự điểu vậy, bay múa bên trong những tầng không tuyệt mỹ không nóinên lời trên dãy Hoàng Thạch Cơ cao vút tận trời trong những luồng gió.
Tại thời kỳ Thai Thị Hoàng Triều ở Liên Bang trước đây, những tù phạm trước khi bị tử hình nhất định sẽ được cho ăn no nê, uống sảnh khoái. Hôm nay ở bên lãnh thổ Đế Quốc, tuy rằng đồng dạng cũng là chế độ Đế chế, nhưng mà Hứa Nhạc cũng không cho rằng mấy cái này chính là loại phúc lợi củachính mình trước khi bị giết chết. Điều này thật sự là rất vớ vẩn.
Buồng phổi của nó giống hệt như là bị vô số những thanh đao sắc bén khôngngừng cắt vỡ ra vậy, lắc lắc đầu, phun ra một ngụm khí, đứng thẳng người lên, nhìn về phía gã quân nhân binh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi đang đi ở phíatrước hơn mười thước. Hắn vươn hai tay dùng sức xoa bóp nhẹ lên trênkhôn mặt hơi chút cứng ngắc của chính mình, cố gắng nặn ra một nụ cườinhẹ nhàng tựa hồ như không thèm quan tâm, mới cố gắng bước nhanh lênđuổi theo hắn.
Đầu đường có một đám người, đang vây quanh một gãgã hán tử, mái tóc tán loạn trên đầu có một màu xám đặc biệt, trong tayđang cầm lấy bàn tay của một cô bé con, đang nói cái gì đó. Đám ngườiđứng xung quanh đại khái đều là một đám phụ nữ, toàn bộ cũng đều có mộtcặp mắt xinh đẹp, với cặp đồng tử màu xanh da trời đặc thù. Hơn nữanhững đường cong ở trên cằm giống hệt như là cùng được điêu khắc ra vậy. Chỉ là không biết bọn họ bởi vì cái gì mà đang phát sinh tranh chấp,tay ôm một đống quần áo có chút cũ nát, không ngừng chỉ tay về phía côbé con ở chính giữa mà cau mày nhăn trán la mắng, khiến cho cô bé conphải khóc thét lên.
Từ phía sau một căn nhà hàng ở bên tay phải, ở một góc tường khuất, một con chó đen đang rất nhanh phóng chạy ra, trên miệng, dưới hai hàng răng sắc nhọn đang gặm một khối xương cốt to lớnkhông biết lấy được từ đâu. Con chó đen kia chạy trốn vô cùng nhanhchóng cùng với kiên quyết, mục đích hết sức rõ ràng. Nó vòng quanh quamột tên khất cái đang nằm trong bóng râm bên cạnh đường, nhấc cái túirách nát lên kiểm tra bữa cơm tiếp theo của mình, chạy thẳng qua một góc đường đổ nát, hướng về phía mảnh rừng rậm tiêu điều ở chốn ngoại thànhmà chạy đi, một đường trầm mặc không phát ra một tiếng. Nói như vậy bảnthân nó cũng hiểu rõ ràng rằng, nếu như vui mừng kêu lên thành tiếng,thì khúc xương trong miệng sẽ rơi đi mất.
Ở tại một góc đường xaxa phía trước, có một đại nhân vật thân mặc quần áo hoa lệ giống hệt như là một ông chủ vậy, đang ở tư thế cao cao tại thượng cùng một gã nôngdân gầy yếu mà nói chuyện. Sở dĩ nói là thế cao cao tại thượng, chính là bởi vì cái gã nông dân đang cắp nách một cái hòm, lắng nghe những gìhắn nói, thân thể càng ngày càng khom sát xuống, giống như là đang váilạy vậy.
Ở bên cạnh của hai người đó, một gã trung niên nhân bộdáng như là đứng xem náo nhiệt, hẳn là một gã quân nhân cải trang. Mộttên du khách bộ dáng nhàn hạ ở phía trước nửa hẳn cũng là một gã quânnhân. Cái gã xa phu đã đánh xe ngựa đi theo phía sau hai người đã hơnnửa tiếng đồng hồ kia hẳn cũng là một gã quân nhân. Bốn phía xung quanhquãng trường nhìn qua giống như vô cùng bình tĩnh này, toàn bộ cũng đềulà người của hắn cả.
Hứa Nhạc đi ở phía sau lưng gã quân nhânbinh sĩ Đế Quốc trẻ tuổi kia, trầm mặc chậm rãi đi chuyển, quan sátnhững hoàn cảnh ở bốn phía xung quanh, nghĩ mãi cũng không hiểu rõ ràngcái gã quân nhân Đế Quốc kia đang nghĩ muốn làm cái gì. Nghĩ mãi khôngra cũng không không thèm suy nghĩ nữa. Năng lực ưu tú nhất của hắn vốndĩ chính là một phen đem những chuyện tình phức tạp nhất biến thành đơngiản.
Hắn rất rõ ràng một phen đem chính bình thật sự biến thànhmột gã du khách, cực kỳ khó khăn mới xâm nhập vào trong lãnh thổ ĐếQuốc. Hắn trầm mặc nhìn ngắm cái thế giới lạ lẫm này, nghe những ngônngữ khó hiểu của mọi hạng người ở trên phố, nhìn thấy hình ảnh những súc vật kéo xe khiến hắn phải giật mình, mơ hồ phát hiện ra được nguyênnhân vì sao năm đó Phong đại thúc đã từng nói mình nguyện ý lưu lạc khắp nơi bên trong vũ trụ. Chỉ là hắn lại cũng không thể nào nói ra rõ ràngđược cái loại ý nghĩ chính xác của chuyện này.
Nhìn thấy một mảnh biển dâu một màu mờ mịt mênh mông xanh biếc ở phía trước, Hoài Thảo Thi nhất thời dừng lại cước bộ, giống hệt như một vị lão nhân vậy, chậm rãi chắp hai tay lại sau lưng, khuôn mặt cảm khái, ánh mắt nheo lại thậtsâu, hút một ngụm không khí tươi mát mà ẩm ướt.
Ánh mắt hắn khẽsáng lên. Những luồng gió thổi quét qua trên rừng dâu khổng lồ, tựa hồnhư cũng không cần phải dùng đến lỗ tai, chỉ cần dùng đến thị giác là có thể nghe được những thanh âm sàn sạt rồi. Sàn sạt, sàn sạt, những nhành lá dâu bị gió thổi quét cũng là loại thanh âm này, mà những cái lá dâubị tằm ăn rỗi cũng chính là loại thanh âm này… Gã thanh niên trẻ tuổithân phận tôn quý nhất của Đế Quốc này, trên khuôn mặt lạnh lùng muônđời không bao giờ thay đổi được kia, đột nhiên lại hiện ra một nụ cườiôn nhu nhẹ nhàng, tựa hồ như là đang suy nghĩ đến một ký ức thú vị nàođó của thời thơ ấu.
Nụ cười dần dần thu liễm lại, những ký ức xaxôi ở trong đầu Hoài Thảo Thi lại ngẫu nhiên dũng mãnh tuôn trào vàotrong óc, những cảm xúc ngẫu hứng đối với sự cảm khái bốn mùa xuân thunày nọ, liền đã lập tức hồi phục lại sự bình tĩnh tuyệt đối vốn có.
- Tuy rằng thật sự không rõ nguyên nhân vì sao, chẳng qua tao vẫn phảimuốn cảm ơn mày đã dẫn theo tao đi ngắm nhìn những cảnh sắc xinh đẹptuyệt vời đến như thế.
Hứa Nhạc ho khan lên hai tiếng, chuyên chú mà có chút kinh hỉ ngắm nhìn cảnh biển dâu mênh mông ở trước mặt mình.Hắn lúc này đang cùng với Hoài Thảo Thi song song mà đứng, hoàn toànkhông hề có chút xíu nào sự tự giác của một gã tử tù sắp chết cả, càngcũng không thèm để ý đến ánh mắt phẫn nộ cùng cực của đám quân nhân sĩquan mặc thường phục đang đứng khắp nơi xung quanh.
Hoài Thảo Thi lạnh lùng dùng dư quang liếc mắt nhìn sang Hứa Nhạc đang đứng kế bên,nhưng mà cũng không có trả lời, bên trong cặp mắt chợt hiện ra một tiadị sắc nhàn nhạt.
Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang ở bên cạnh này sau khi đã hết giá trị lựachọn, sẽ gặp phải hình thế xử tử khổ hình, trừ phi hắn đồng ý chấp nhậnphản bội Liên Bang. Đối với điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không hề có bấtcứ ý tướng đồng tình nào cả. Chỉ là trong đầu hắn lại có chút tò mò đốivới biểu hiện giờ phút này của Hứa Nhạc.
Chiến hỏa xảy ra liênmiên suốt hơn mười năm trời, bên phía Đế Quốc đã bắt được không ít những quân nhân sĩ quan của Liên Bang, thậm chí là những quân nhân sĩ quancao cấp nữa. Những quân nhân sĩ quan Liên Bang đã biết rõ ràng nhất định là sẽ phải chết kia, có kẻ gan lỳ sẽ khẳng khái trào dâng, mắng chửiHoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc không tiếc lời, có kẻ nhát gan thì lại quỳrạp xuống mà van cầu đừng giết, cũng có kẻ trầm mặc không nói gì, cũngcó kẻ ha ha cười to giả vờ như là không thèm để ý đến vậy. Thế nhưngcũng rất hiếm có người nào giống như gã thanh niên này vậy, trước khi bị giết, không ngờ thật sự lại có thể đầu nhập hoàn toàn vào những phongcảnh trước mặt như thế này.
Chiếc phi thuyền Hồng Sắc Tường Vitạm thời tiến hành nghỉ ngơi cùng với hồi phục, Hoài Thảo Thi giống nhưlà một gã du khách, đi lại khắp nơi xung quanh Cách Phản Tinh, mà cũngkhông vội quay trở về Thiên Kinh Tinh, chính là bởi vì cục diện chínhtrị của Đế Quốc trong mấy ngày gần đây mơ hồ có xu thế sóng cuộn mạnhmẽ, hắn cần phải đứng ở bên ngoài của cuộc tranh đấu này, thay Phụ hoàng nhìn cục diện tình thế cho rõ ràng hơn một chút. Hơn nữa bản thân hắnchính là người đương sự trong chuyện này, có thể trì hoãn ngày quay vềThiên Kinh Tinh được ngày nào, đối với chuyện xử lý thế cục triều chínhcủa Phụ hoàng nói vậy cũng sẽ có sự trợ giúp nhất định.
Còn vềnguyên nhân vì sao đi ngắm cảnh lại phải dắt theo Hứa Nhạc? Cái này thìlại căn cứ vào hai cái lý do vô cùng đơn giản. Một cái trong số đó chính là: Một nhân vật nguy hiểm giống như Hứa Nhạc vậy, cũng chỉ có chínhbản thân hắn tự mình trông giữ, mới không cho hắn có cơ hội đào tẩuđược.
- Tao đã điều tra qua những tư liệu cá nhân của mày. Màytựa hồ như là một con người đạo đức toàn vẹn, giống hệt như là một vịThánh vậy.
Hoài Thảo Thi hơi chút trào phúng nói:
- Khôngcần phải gấp gáp cự tuyệt những lời này, bên phía Chính phủ Liên Bangbọn mày chính là dựa theo hình tượng của một vị Thánh mà tạo ra mày.
Hoài Thảo Thi chậm rãi bước lên phía trước vài bước, sau đó mới ở trên đỉnhgò đất khẽ xoay người nhìn lại, dùng tư thế cao cao tại thượng mà nhìnhắn:
- Tao thật sự muốn biết, nếu như mày thật sự là một vịThánh, vậy thì có thể nào từ góc độ tâm lý đạo đức của bản thân, mà cảmthấy hổ thẹn hoặc là xấu hổ, có thể nào trước khi chính mình chết đi màtự nhận thức lại những tội ác mà chính mình đã gây ra hay không?
- Tội ác? Tao vốn dĩ cũng không phải là con người đạo tức vẹn toàn gì cả. Tao trước đây từng rất nhiều lần rình coi những nữ cảnh sát mặc váy đidạo rồi. Còn về chuyện muốn nói đến tội ác, ngoại trừ những lúc tao vôtình giết chết những người vô tội ra, lúc đó mới có thể khiến tao cảmthấy có loại nhận thức này, nhưng mà những người gọi là vô tội đó…
Hứa Nhạc trả lời:
- Tuyệt đối không tính đám người Đế Quốc bọn mày ở trong đó.
Hoài Thảo Thi vẻ mặt không một chút biểu tình, đột nhiên mở miệng đặt câu hỏi:
- Mày nói xem phong cảnh của Đế Quốc chúng tao như thế nào?
- Rất mỹ lệ, rất đồ sộ!
Hứa Nhạc thành thật hồi đáp.
- Ý đồ xâm lược vào quốc gia của chúng tao, đem những cảnh trí xinh đẹptuyệt vời này biến thành địa ngục chiến hỏa, mày thân là quân nhân sĩquan Liên Bang, chẳng lẽ không cảm thấy đó là một tội ác hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]