Chương trước
Chương sau
Trâu Úc dùng mấy ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay đóa hoa hồng tiên diễmtrong tay mình, mỉm cười ngồi lên chiếc xe quân dụng mà rời đi, chỉ cònlưu lại gã nam nhân trẻ tuổi kia bước chậm trong cơn mưa ở ngoài sân Lâm Viên.

Xa xa phía sau lưng của hai người bọn họ có mộtcái vách núi hai màu trắng đen đối lập giống hệt như một bức tranh thủymặc khổng lồ, trong cơn mưa phùn mùa xuân trở nên hết sức mờ mịt mônglung. Cơn mơ này khiến cho trong một ngày xuân tầm thường này mang đếnmột chút cảm giác ẩm ướt nhàn nhạt, giống như là vô số những giọt nướcnhỏ bé súc tích trở thành một màn phấn thủy vậy, rơi đồm độp xuống trêncái dù mở rộng, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.

Trênngười Nam Tương Mỹ lúc này đang mặc một bộ áo khoác màu lam nhạt, đượccắt may cực kỳ tinh chuẩn, vừa khớp với thân thể thanh tú của nàng. Bênhông của nàng cài một loại trang sức bằng cẩm thạch không có màu sắc sặc sỡ, chỉ là một màu trong suốt thanh tú. Chắc là một kiệt tác của cửahàng trang sức nổi tiếng nào đó tại Cảng Đô, cũng không chút nào xa hoachói mắt, rõ ràng tôn lên vẻ đẹp thanh tú tĩnh lặng của nàng, lại càngphù hợp với những giọt mưa phùn nhàn nhạt đang ở khắp nơi trong khôngtrung này.

Cũng không biết cần phải nói cái gì, côthiếu nữ khẽ cúi đầu xuống, thành thành thật thật cất bước đi theo bêncạnh của Hứa Nhạc, đi dọc theo con đường đầy những cảnh đẹp bên trongLâm Viên. Hai cái nắm tay nhỏ nhắn đặt dọc theo bên hông của cô nàng lúc này đang nắm lại thật nhanh. Những giọt mưa hoa nhỏ bé rơi lên trên hai gò má hồng hồng của nàng, cũng không có cách nào trở nên thanh lươnghơn.

- Em…

Nam Tương Mỹ đột nhiên dừng lại cước bộ, cố gắng thu hết dũng khí, nhìn về phía một bên mặt của Hứa Nhạc, hơi có chút khẩn trương, hỏi:

- Anh… Anh có nhận được email của em gửi hay không?

- Ừ…

Hứa Nhạc dừng lại cước bộ, hơi chút gật gật đầu, trả lời:

- Tất cả các bức email của cô, chắc là cũng đều nhận đủ cả.

Nam Tương Mỹ ôn nhu nở nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng trong cặp mắt sáng ngời bất chợt nảy sinh ra một tia bất an, hỏi:

- Vậy… Vậy sao anh không hồi âm lần nào?

Hứa Nhạc cũng không biết phải nên trả lời như thế nào.

Đối với hắn mà nói, Nam Tương Mỹ lần trước ở bên cạnh bìa rừng trongtrang viên Mộc Cốc đã chủ động thổ lộ tình yêu, chính là một chuyệnngoài ý muốn lớn nhất trong cả cuộc đời này của hắn, đồng thời cũng làđỉnh điểm của tâm lý hư vinh của hắn. Thậm chí… Có đôi khi hắn nhớ lạivẻ mặt ngượng ngùng xinh đẹp lúc ấy của Nam Tương Mỹ, hắn cũng có cảmgiác giống như là loại cảm giác đó còn khiến cho hắn thỏa mãn hơn cả lúc nghiên cứu thành công con Robot MX nữa.

Nhưng mà chodù là cảm giác ngoài ý muốn hay là cảm giác hư vinh đi chăng nữa, thìcũng đều là cảm giác vớ vẩn mà thôi. Hứa Nhạc mãi cho đến ngày hôm naycũng vẫn còn không có ý thức được bản thân mình là một người xuất sắc,cũng không có bồi dưỡng ra được cái tâm lý trụ cột kiêu ngạo mạnh mẽgiống như là Đỗ Thiếu Khanh vậy. Hắn cuối cùng cũng mãi cảm thấy khônghiểu nổi, chỉ là một tên gia hỏa vô cùng bình thường, diện mạo khôngchút gì xuất sắc, ngôn ngữ thiếu niên không có chút thú vị, lại càngngày càng nhàm chán hơn rất nhiều, có tư cách gì để nhận được sự quýtrọng của vị đại tiểu thư này cơ chứ? Cho nên đối với những tình ý mơ hồ ẩn chứa bên trong các bức email của Nam Tương Mỹ, hắn có chút khôngbiết nên phải làm sao cho đúng, cũng không biết nên trả lời lại như thếnào.

Đại khái đúng như những gì Trâu Úc từng nói trướckia, hắn có thói quen một phen đem chuyện tình cảm yêu đương cùng vớichuyện hôn nhân gia dình này liên hệ cùng một chỗ với nhau, cho nên mãicũng không biết nên phải lựa chọn như thế nào cho đúng. Thương Thú chính là người vô cùng ăn ý, hết sức lý tưởng về mặt công việc, hơn nữa lạicó ngoại hình vô cùng mê người. Giản Thủy Nhi chính là thần tượng, hoặclà tình nhân trong mộng trong suốt thời kỳ trưởng thành của hắn. Nhữngngười như thế, hắn còn có thể thử tiếp cận đối phương, thử tìm hiểu cảmxúc, thế nhưng khi gặp phải những cô thiếu nữ tú lệ mà bản thân cũngkhông chân chính quen biết, hắn liền cực nhanh lẫn trốn.

Không có nhận được câu trả lời từ phía Hứa Nhạc, Nam Tương Mỹ có chútmất mác, lại cúi đầu nhìn xuống, những giọt nước thủy châu trong suốtdính lên trên mái tóc đen an thuận nằm xuống, tựa lên trên gương mặttrắng như bạch ngọc của nàng.

Đi tới phía cuối bãi cỏgần đó, chính là có một cái hồ nước nho nhỏ. Mặt hồ lúc này bởi vì những giọt mưa phùn rơi xuống, cho nên nhẹ nhàng tạo ra vô số những vòng tròn nhàn nhạt. Hai người đứng ở bên cạnh hồ, lặng lẽ không một tiếng độngquan sát cảnh vật bên dưới.

- Em mới từ tinh cầu S2 trở về. Ở trong email em đã từng viết qua rồi. Em hiện tại đang làm công tác từ thiện trong Cơ Kim Hội.

- Cái này cũng tốt…

Hứa Nhạc có chút ngây ngốc trả lời chiếu lệ một tiếng.

- Thật đáng tiếc…

Nam Tương Mỹ cúi đầu xuống, khẩn trương nhìn xuống những cọng cỏ xanhmướt nằm bên dưới đôi giày bằng da dê thanh tú dưới chân mình, nhẹ giọng nói:

- Bộ phim phóng sự chiến trường kia, mỗi tập emcũng đều xem đi xem lại rất nhiều lần, thế nhưng vẫn không có cách nàonhìn thấy được khuôn mặt của anh cả.

- Thật đáng tiếc…

Cô nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tựa như những hạt mưa đang rơi vào trong mặt hồ phía trước vậy, lặng lẽ không một tiếng động. Một lúc saomới có chút đáng yêu nghiêng nghiêng đầu, sau đó lại dũng cảm nhìn vềphía Hứa Nhạc, nói:

- Vốn dĩ, ngày tổ chức điển lễ trao giải hôm đó, tôi nên trở về tinh cầu S1 kịp để có mặt trực tiếp… Khôngnghĩ tới là gặp phải những cơn lốc vũ trụ, cho nên trì hoãn thời gian,bằng không có lẽ tôi có thể sẽ giống như những người sùng bái cuồngnhiệt của anh vậy, chạy đến trung tâm Kiều Trì Tạp Lâm điên cuồng hò hét một trận.

Nghe được những lời nói mơ hồ thể hiện nổilòng một cách thản nhiên như vậy, trái tim vốn mạnh mẽ của Hứa Nhạc nhất thời nhảy lên một trận, thanh âm hơi có chút khàn khàn, gãi gãi cái đầu có chút ẩm ướt, nói:

- Chẳng lẽ cô chính là ngồi chung phi thuyền của Lợi lão thất mà về đây à?

- Lợi lão thất?

Trong lòng Nam Tương Mỹ thoáng lặng yên suy nghĩ một trận, thầm nghĩlời nói cũng gã nam nhân này ngữ khí thật sự vô cùng thú vị. Lợi HiếuThông, cái gã nam nhân một thân âm vụ đó, ở trong miệng của hắn nhắcđến, lại giống hệt như là những gã bán hàng rong bán bánh mì, thịt nguội bên đường vậy… Thật sự là một gã nam tử vô cùng đáng yêu a. Nghĩ đếnđây, cô nàng nhịn không được, có chút xấu hổ đưa hay tay lên che lại cặp gò má thanh tú của mình, nghĩ muốn dùng hai bàn tay mát lạnh làm giảmbớt một chút nhiệt độ ở nơi này.

Yêu nhau thì đến tráiấu cũng tròn, trong mắt cô thiếu nữ đã rơi vào trong bể tình này, cho dù là những lời nói chuyện vô cùng nhàm chán nhất của gã nam nhân kia, lọt vào trong tai của nàng, đại khái cũng sẽ biến thành những lời nói hàihước nhất trên đời. Những hành động vô cùng bình thường của gã nam nhântrong lòng mình, các nàng cũng đều có thể tìm ra được một chút thâm ýnào đó, hoặc là những lời ám chỉ, hoặc là những nhân tố khiến cho cácnàng càng thêm yêu thích điên cuồng hơn nữa.

Bản thânHứa Nhạc lúc này lại cố gắng làm ra dáng một gã chính nhân quân tử đànghoàng, vẫn duy trì bộ dáng cặp mắt không xoay chuyển, nhìn thẳng về phía trước, thế nhưng trong khóe mắt lại có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dángthẹn thùng cúi đầu che mặt của Nam Tương Mỹ bên kia. Nhìn thấy nhữnggiọt mưa phù rơi lên trên hai gò má tú lệ của nàng giống hệt như nhữngthủy châu đang lăn nhẹ trên những cánh hoa sen hồng nhạt vậy. Trái timhắn hơi đập nhanh một chút, theo bản năng muốn từ trong cái túi áo trênbộ quân phục của mình, lấy ra chiếc khăn tay bằng lụa tơ tằm, thay côthiếu nữ lau đi những giọt thủy châu trên mặt cô ta. Nhưng mà đại nãocủa hắn rất nhanh đã thanh tỉnh lại, vừa đúng lúc ngăn cản động tác móckhăn của chính mình, bởi vì cái khăn tay bằng lụa tơ tằm kia chính làcủa Giản Thủy Nhi tặng, trên đó vẫn còn khắc tên của nàng ta…

- Trời hình như mưa lớn lên thì phải…

Hứa Nhạc đưa tay lau đi những giọt nước mưa trên mặt mình, nhìn sang cô thiếu nữ đứng bên cạnh mình, mang theo giọng điệu thân thiết nói:

- Chúng ta trở về đi.

- Em cũng sẽ trở về nhà liền bây giờ.

Thanh âm của Nam Tương Mỹ hơi có chút mất mác, nhẹ giọng nói:

- Về sau cũng không cần cái loại xảo ngộ giả vờ, thực chất là an bàytrước như thế này nữa. Nếu như anh đồng ý, cho em hẹn trước một ngày nào đó cùng ăn cơm, tâm sự một chút, có thể hay không?

Hứa Nhạc tiếp tục đưa tay lên vuốt vuốt liên tục mái tóc ẩm ướt, mặc dùkhông u buồn nhưng lại giống như đang khóc lóc trên đầu của nó, buồnphiền suốt nửa ngày sau, nói:

- Đương nhiên là có thể, chúng ta lưu lại điện thoại của nhau đi.

Nam Tương Mỹ vô cùng kinh hỉ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tú lệ, những giọt mưa trong suốt, sáng trong giống hệt như những viên trân châu vậy, toàn bộ cũng đều thể hiện rõ ràng bốn chữ ‘vui vẻ nhảy nhót’. Cô nàngrất nhanh đọc ra một dãy số điện thoại của chính mình, sau đó mới cúiđầu, hơi chút xấu hổ, nói:

- Em đã có số điện thoại của anh rồi, chính là lấy từ chỗ của… Lợi Lão Thất…

Sau khi học xong giọng điệu của Hứa Nhạc nói ra ba chữ ‘Lợi Lão Thất’này, Nam Tương Mỹ nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có chút ý tứ không tốt chútnào, càng cúi đầu sâu xuống, thì thào nói:

- Có lẽ anhsẽ nghĩ thấy em có chút thất thố… Chẳng qua là… bình thường em cũngkhông có giống như vậy đâu. Không biết vì cái gì, mỗi thời điểm khi giáp mặt nói chuyện với anh, em cũng đều cảm thấy khẩn trương vô cùng.

Hứa Nhạc rất muốn nói với cô nàng, đây chính là mỗi lần chúng ta giápmặt gặp nhau, cô cũng đều lấy một loại dũng khí khó có thể tưởng tượngra được để cố gắng thể hiện một loại tình cảm nào đó, hoàn toàn không có để ý số lần gặp mặt giữa cô và tôi gặp nhau nhiều ít thế nào. Nhưng mànhững lời này hắn căn bản không nói nên lời. Chỉ là thành thành thậtthật đứng ở trước mặt của nàng, chống đỡ những luồng mưa bụi thổi xuyphất tới, cất tiếng khô khốc nói:

- Kỳ thật, tôi so với cô, càng khẩn trương hơn rất nhiều.

Bên kia Tinh vực Tả Thiên xa xôi, tại khoảng tọa độ 435.22.89, gần khuvực thông đạo xoay chuyển không gian, chính là một mảnh vũ trụ to lớn,tràn đầy những mảnh thiên thạch lớn có nhỏ có dày đặc giống hệt như mộtmảnh thủy vực vậy. Tại cái mảnh địa phương bị đám người Đế Quốc xem làngân hà thủy vực này, có một khỏa hành tinh vô cùng lớn. Không có bấtluận kẻ nào có có thể ở tại khỏa tinh cầu có trọng lực lớn gấp mấy chụclần những hành tinh bình thường này mà sinh tồn được cả. Nhưng mà ởphiến tinh vực mặt trái của khỏa hành tinh âm u khổng lồ này, cất giấumột khỏa vệ tinh vĩnh viễn làm bạn với khỏa tinh cầu khổng lồ kia. Mấyngàn năm nay, có vô số những Hạm đội Đế Quốc đã trầm mặc mượn dùng sựyểm trợ của cái hành tinh khổng lồ này, lặng lẽ không một tiếng động dichuyển ra vào.

Bởi vì nơi này, chính là căn cứ cấp bậc I thuộc loại quan trọng nhất, ẩn mật nhất bên ngoài chủ tinh của Quân đội Đế Quốc.

Bên trong một góc sáng sủa của khu căn cứ này, hai gã binh lính bảodưỡng dáng người nhỏ gầy của Đế Quốc, đang trầm mặc thao tác Robot, từbên trong chiếc Chiến hạm loại nhỏ mà vận chuyển các loại thiết bị. Mộtgã binh lính bảo dưỡng trong đó vừa điều khiển con Robot vận chuyển củahắn, vừa dùng cái loại ngôn ngữ tràn ngập khẩu âm nặng nề của mình,hướng về phía gã đồng đội bên cạnh mình nói:

- Các độingũ khác ai nấy cũng đều đang làm công tác động viên chuẩn bị diễn tậpra tiền tuyến… Chúng ta lại ở nơi này, trước khi Chiến hạm chính thứccất cánh, lại một phen đem mấy trăm tấn trang bị vận chuyển lên xuốngnhư thế này.

- Binh lính bảo dưỡng cũng chỉ là binhlính bảo dưỡng. Hoài Thảo Thi à, cho dù là vận khí của cậu có tốt đếnđâu đi nữa, có được cái họ cùng với cái dòng họ vĩ đại nhất toàn bộ ĐếQuốc này, nhưng mà vẫn như cũ không có biện pháp nào thay đổi vận mệnhcủa chính mình đâu.

Gã binh lính bảo dưỡng này mang theo vẻ căm giận bất mình, nói:

- Tham gia Quân viễn chinh? Đó quả thật dưới điều kiện tiên quyết là có khả năng ở trong các chi bộ đội chủ lực, gia nhập ra chiến trường.Chúng ta nếu như có thể ở trên chiến trường gạt hái được một chút quâncông nào đó, có hy vọng thoát ra khỏi thân phận của bình dân bìnhthường, trở thành một tiểu quý tộc gì đó… Thế nhưng vấn đề chính là, đãquá nhiều năm như vậy rồi, rất ít có Quân viễn chinh nào có thể quay trở về cả. Ai dám chấp nhận sự mạo hiểm này cơ chứ?

Hắn đột nhiên hạ thấp thanh âm một chút, mang theo vẻ thần bí vô cùng, nói:

- Đúng rồi, cậu có nghe nói hay không? Gần đây bên trong quan doanh vẫn có lan truyền lời đồn đãi, nghe nói đám vương bát đản Liên Bang bên kia bắt đầu nổi dậy, Quân viễn chinh của chúng ta ở bên kia đã chết rấtthảm trọng. Thậm chí ngay cả lão Tướng quân An Bố Lý… cũng đã tẫn quốc ở bên kia rồi.

Hoài Thảo Thi chỉ là trầm mặc lắng nghe,cũng không có thể hiện bất cứ cảm xúc cùng với ngôn ngữ gì đáp lại cả.Hắn dưới sự an bày trực tiếp của Quân Bộ Đế Quốc, lặng lẽ không mộttiếng động gia nhập tiền tuyến, biến thành một gã binh lính bảo dưỡngcực kỳ bình thường trong bộ đội viễn chinh. Nhưng mà thật sự cũng khôngcó nghĩa là bản thân hắn cũng có đủ sự nhẫn nại cùng với khoan dung.Trong những lúc cùng với những dân chúng dưới hạ tầng bên trong bộ độitiến hành nghị luận về đại sự của Đế Quốc, mãi cho đến khi nghe được bachữ ‘An Bố Lý’, trên mặt hắn mới lần đầu tiên hiện ra chút cảm xúc gìđó, cặp mắt khẽ nheo lại thành một đường.

Khoảng hơn ba giờ sau đó, Quận vương Tạp Đốn của Đế Quốc tự mình chỉ huy một lần diễn tập quân đội. Dưới tình huống không có bất cứ quan sát viên cùng với hệ thống truyền thông đưa tin nào cả, ở trong khu căn cứ quân sự bí ẩn vôcùng này bắt đầu. Về trận diễn tập này, các thành viên của Cơ quan Tìnhbáo Hoàng gia Đế Quốc giấu bên trong quân đội, kích động mà âm lãnhhướng về phía thượng cấp phát đi một bản báo cao tuyệt mật, lại khôngnhận được bất cứ hồi âm gì cả. Còn về phần đám quan sát viên Quân bộphẫn nộ mờ mịt không biết chút gì kia, tức thì bị một Hạm đội trực tiếpgiam lỏng, mãi cho đến khi bọn họ biết được chân tướng.

Hơn mười chiến Chiến thuyền Dạ Lang, theo kiểu loại hình chiến hạm hạng nhẹ chậm rãi bay lên không trung, đuổi theo chiếc mẫu hạm màu đen khổng lồ giống hệt như một đầu quái thú, với chiều dài toàn thân đến hơn mười bảy km, hướng về phía sao trời mà xuất phát. Dưới bóng râm che khuấtcủa cái hành tinh khổng lồ kia, đám chiến hạm gần như che lấp toàn bộánh sáng mặt trời. Một màn nhìn qua khiến kẻ khác phải cực kỳ rung độngnhư vậy.

Toàn bộ hạm đội di chuyển cách một tầng khíquyển loãng của khỏa tinh cầu, mượn dùng sự chênh lệch hấp lực của những khỏa hằng tinh xa xôi cùng với khỏa tinh cầu khổng lồ bên dưới, giốnghệt như những đầu u linh bình thường vậy, thong thả thay đổi phươnghướng, hướng về chỗ sâu trong vũ trụ hắc ám bên trên mà phóng đi.

Nhưng mà ra ngoài sự dự kiến của tất cả các quan binh Đế Quốc, chiếcmẫu hạm màu đen giống hệt như là một đầu quái thú kia, sau khoảng thờigian hơn mười bảy giờ đồng hồ chuẩn thời gian Đế Quốc sau đó, đã thoátly ra khỏi Hạm đội, dừng hẳn lại ở ngay trên chỗ tinh vực tiến nhập vàotrong Hành lang Gia Lý, giống hệt như là một vị phụ thân khổng lồ, imlặng mà hiền lành ngắm nhìn theo toàn bộ chi hạm đội kia rời đi, giốngnhư đưa tiễn những đứa con lên đường đi xa vậy.

Tất cảnhững binh lính bên trong Hạm đội Đế Quốc, trên từ Tướng quân xuống chođến những binh lính cấp thấp nhất, ai nấy cũng đều ngửi được một tiahương vị không giống với bình thường.

Chi Hạm đội nàycủa bọn họ, trên danh nghĩa chính là lâm thời mà tổ kiến lên, trên thựctế cũng đã tiếp nhận công tác huấn luyện đặc thù trong thời gian hai năm trời. Bên trong Hạm đội toàn bộ đều là những Chiến hạm hạng nhẹ cả. Hơn nữa những chiếc Chiến hạm này cũng đều đã tiếp nhận những công tác cảitổ trên diện rộng bên trong khu căn cứ. Ngoại trừ những thiết bị động cơ siêu tốc quan trọng không thể thay thế cùng với những thiết bị ngụytrang ra, Chiến hạm cũng đều đã tháo dỡ toàn bộ những trang bị phòng hộ, tận hết khả năng tập trung năng lượng cùng với vị trí không gian lưulại cho những hệ thống vũ khí sắc bén đến cực điểm thuộc loại tiên tiếnnhất Đế Quốc.

Bên trong những chiếc Chiến hạm tân trang cực đoan đến cực điểm này, trước khi bắt đầu xuất phát, tất cả những hệ thống liên lạc qua lại cùng với ra bên ngoài toàn bộ mạnh mẽ cắt đứthoàn toàn. Tất cả bên trong Hạm đội mãi cũng bị vây trong trạng thái mịt mờ thông tin như thế này, cũng không có biện pháp liên hệ với căn cứhoặc là Quân khu. Nói không chừng, thậm chí ngay cả bên phía Quân Bộ ĐếQuốc hiện tại cũng không biết cái chi Hạm đội cỡ trung không chút bắtmắt này đã biến mất ở phương nào…

Đủ các loại suy đoáncùng với nghi hoặc khiến cho biểu tình thoải mái cùng với tùy tiện trênmặt đám quan binh đã bị vẻ cẩn thận cùng với nghi ngờ thay thế. Bọn họmơ hồ có thể đoán ra được, đây khẳng định cũng không phải là một lầndiễn tập bình thường. Chẳng lẽ nói rằng, cái vị Quận vương Tạp Đốn, tính tình cường hãn táo bạo, giết người như ma kia, đúng như những lời đồnđãi trước giờ, trong lòng có loại ý tưởng đại nghịch bất đạo, phát binhtạo phản hay sao? Nhưng mà chỉ bằng mấy chiếc Chiến hạm hạng nhẹ như thế này, thì có năng lực làm được cái gì cơ chứ?

Đáp áncủa hết thảy tất cả những chuyện này, ở ba ngày sau đó đã nhận được đápán. Vị Quận vương Tạp Đốn, ai nấy cũng đều nghĩ rằng lúc này đang ởtrong chiếc Chiến thuyền mẫu hạm màu đen khổng lồ kia, thì lại ngoài dựkiến của tất cả mọi người, bất ngờ xuất hiện trong hệ thống liên lạc của Hạm đội.

- Lần này, chính là lần hành động quân sự quan trọng nhất kể từ khi Đế Quốc chúng ta lập quốc cho đến nay…

Trên màn hình của hệ thống liên lạc, vị đại lão Đế Quốc thần tình dữtợn lạnh lùng kia, hướng về phía mọi người bên trong Hạm đội, đi chấphành lần nhiệm vụ quân sự bí mật này, lạnh giọng nói:

- Chúng ta, chuẩn bị được ghi danh vào sử sách!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.