Chương trước
Chương sau
-Nhiệt huyết của một vị tướng quân xuất sắc, tốt nhất là nên được thiêu đốt trên chiến trường, trên chiến hạm...

Hứa Nhạc nhìn vị Thiếu Tướng giống như một ngọn tuyết tùng đứng trên bục chủ tịch trên kia, trong lòng thoáng suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói ra câu ngạn ngữ nổi tiếng của Liên Bang:

- Trong lòng hắn có loại ý tưởng chấp nhận như thế, cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.

- Đó là bởi vì vị Quân Thần đại nhân năm xưa cũng xuất thân từ một vị Sư Đoàn Trưởng trong Sư đoàn chúng ta mà ra. Vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng này từ khi bắt đầu nhập ngũ, mỗi một bước đi đều hoàn toàn bắt chước theo bước đi của Lão Sư Đoàn Trưởng, một bước cũng không sai rời, đem bóng dáng của vị Lão Sư Đoàn Trưởng hoàn toàn học theo không sai một phân.

Lan Hiểu Long lạnh lùng trào phúng nói:

- Kỳ thật cũng có rất nhiều người đã sớm nhìn ra, Đỗ Thiếu Khanh chính là muốn làm một vị Quân Thần Liên Bang thứ hai.

Một binh lính không nghĩ đến chuyện trở thành tướng quân thì không phải là binh lính giỏi. Một vị tướng quân không nghĩ đến chuyện trở thành Quân Thần cũng không phải là một tướng quân giỏi. Mấy ngày hôm nay cũng đã nghe qua khá nhiều sự tích vĩ đại của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, Hứa Nhạc cũng hiểu rất rõ ràng Đỗ Thiếu Khanh tuyệt đối là một kinh tài tuyệt diễm, hơn nữa tâm chí kiên nghị lãnh lệ. Nếu không phải do vị đại nhân vật kia ở Chung Gia Tây Lâm đã mạnh mẽ chèn ép ông ta mấy năm nay, chỉ sợ đã sớm tạo ra vô số những chiến công trác tuyệt rồi. Muốn đuổi theo vị lão nhân gia của Phí Thành Lý Gia kia, cũng không phải là chuyện người si nói mộng.

Lan Hiểu Long trầm mặc một lát, đột nhiên mang theo một tia sầu não mà nói:

- Lúc đầu khi tôi nhập ngũ, chính là gia nhập vào Sư Đoàn Thiết Giáp 17. Năm đó khi vị lão Sư Đoàn Trưởng kia niêm phong bộ quân phục Đại Nguyên Soái cất vào tủ, Sư Đoàn Thiết Giáp 17 liền nhận được quân lệnh chuyển thành một quân đoàn thường quy bình thường tại Thủ Đô Tinh Quyển, bị điều về canh gác Đặc khu Cảng Đô, đổi phiên hiệu thành Đội Cảnh Vệ Đặc Khu Cảng Đô... Ngay trước khi thay đổi phiên hiệu, Liên Bang đã đặc biệt tiến hành một kỳ thao diễn quân sự tổng hợp lâm thời. Kỳ thật buổi thao diễn quân sự lâm thời đó chẳng qua cũng chỉ là tiễn đưa Sư Đoàn Thiết Giáp 17 chúng ta mà thôi. Trong kỳ thao diễn quân sự tổng hợp đó, các đơn vị quân sự huynh đệ cũng thật sự là nể tình chúng ta, hơn nữa lúc đó Sư đoàn chúng ta cũng tràn ngập cảm xúc sầu khổ buồn bã, thảm não, cho nên cũng không hề dốc hết toàn lực... Duy chỉ có mỗi một mình Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của Quân Khu III, vừa nhìn thấy Sư đoàn chúng ta, giống như là ăn phải thuốc kích thích vậy, khuôn mặt lạnh băng, giống như là lệ quỷ vậy, điên cuồng đuổi theo chúng ta...

- Cuối cũng thì sao?

Hứa Nhạc lần đầu tiên nghe được chuyện xưa này, nên kinh ngạc quay đầu nhìn lại hỏi.

- Sư đoàn chúng ta thua...

Lan Hiểu Long khẽ cúi đầu, dùng ngữ khí trầm trọng mà nói:

- Sư Đoàn Thiết Giáp 17 từ trước đến giờ cũng vẫn là Sư đoàn đệ nhất trong Liên Bang. Là Sư đoàn bất bại hùng binh do đích thân vị lão nhân gia kia huấn luyện ra. Cho dù là ở cảnh nội của Đế Quốc, cũng chưa từng thất bại qua lần nào, huống chi là trong một kỳ thao diễn quân sự bình thường cơ chứ? Nhưng mà... ngay trong kỳ thao diễn quân sự cuối cùng ngay trước khi thay đổi phiên hiệu, chúng ta lại bị đánh bại, bị bại ngay trong tay của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của Quân Khu III... Lúc ấy Đỗ Thiếu Khanh...

- Lúc ấy Đỗ Thiếu Khanh cũng chưa phải là Sư Đoàn Trưởng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, cũng chỉ mới là một vị Chủ quản Quân sự phụ trách đưa ra chiến thuật trong các cuộc thao diễn quân sự mà thôi.

Lan Hiểu Long ngẩng đầu nhìn lên, dùng ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm về phía vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với đám quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đang đứng đằng kia, lạnh lùng nói:

- Vì muốn đạt được thanh danh của mình, thừa dịp lòng người Sư đoàn chúng ta không ổn định, phong độ không ở trạng thái đỉnh cao, mạnh mẽ ngay tại cuộc thao diễn quân sự chia tay chúng ta mà đánh thắng chúng ta một trận. Hơn nữa sau đó chúng ta đã chuyển thành đơn vị bộ đội canh gác Đặc khu, cũng không có biện pháp nào chiến thắng trở lại nữa... Vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng này, quả thật là vô sỉ đến cực điểm mà...

Hứa Nhạc trầm mặc một lúc thật lâu không nói gì. Sự cạnh tranh giữa các đơn vị trong Quân đội Liên Bang từ trước đến giờ đều luôn cực kỳ thiết huyết cũng với tàn khốc. Nếu như nói lần đó trong buổi thao diễn quân sự mang ý nghĩa là để đưa tiễn Sư Đoàn Thiết Giáp 17, mang hàm nghĩa cử hành nghi thức chào mừng vị Quân Thần Lý Thất Phu quang vinh mà về hưu, Đỗ Thiếu Khanh cũng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của ông ta, cư nhiên lại có thể ngang nhiên chiến lấy thắng lợi, cũng chính là muốn thuyết minh năng lực chiến đấu mãnh liệt của Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Mặc khác cũng là thuyết minh sự khát vọng của vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng này đối với thắng lợi đã mãnh liệt đến mức độ khủng bố như thế nào.

Có thể đích thân đánh bại được Sư Đoàn Thiết Giáp 17 do đích thân vị Quân Thần Lý Thất Phu một tay đào tạo ra, đại khái chính là chuyện mà vị Đỗ Thiếu Khanh kia hy vọng nhất.

- Tuy rằng hiện tại Sư đoàn chúng ta còn có một số rắc rối chưa thể giải quyết được, nhưng mà cũng không ai quên được sự sỉ nhục lần đó...

Lan Hiểu Long lạnh lùng nhìn về phía Đỗ Thiếu Khanh, nói:

- Cuối cũng cũng sẽ có một ngày, chúng ta muốn đem sự sỉ nhục này hoàn trả trở lại, thay mặt Lão Sư Đoàn Trưởng mà trả thù...

Hứa Nhạc lúc này rốt cuộc cũng hiểu được rõ ràng vì cái gì Lan Hiểu Long cứ mãi đối với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng với vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia thể hiện ra sự chán ghét mãnh liệt cùng với sự châm chích không ngừng, mà không giống như những gã quân nhân sĩ quan khác trong Liên Bang, luôn thể hiện sự bội phục cũng với tôn kính mãnh liệt.

- Sư Đoàn Thiết Giáp 7 thắng được Sư Đoàn Thiết Giáp 17, lại còn nói không biết vị Sư Đoàn Trưởng đại nhân này có muốn đuổi theo bước chân vị lão nhân gia ở Phí Thành kia hay không...

Hứa Nhạc nheo mắt lại hướng về phía bục chủ tịch mà nhìn. Nhìn thấy dáng người cao nhất của Đỗ Thiếu Khanh, ở trong lòng thầm nghĩ như thế.

Trong lúc hai người đang lặng lẽ đồng thời nghị luận, buổi thao diễn quân sự được đặt tên là ‘Ngày tốt nghiệp’ cũng đã tiếp nhập vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng. Những quầng sáng lớn trên màn hình đại biểu cho những quân đoàn quân đội khác nhau, dùng một loại phương thức đột kích nào đó dần dần tiến sâu vào trong khu vực rừng núi hoang vu. Lần thao diễn quân sự này chính là mô phỏng một tinh cầu hành chính loại nhỏ nào đó ở biên thùy xa xôi đang bị Quân đội Hoàng gia Đế Quốc chiếm đóng. Mà đơn vị đóng vai Quân đội Đế Quốc bên kia... chính là một đơn vị bộ đội nào đó của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, từ phía Quân Khu III xa xôi được đặc biệt điều đến đây!!

Hứa Nhạc nheo mắt nhìn những biểu đồ trạng thái tình huống cùng với các giá trị binh lực ba động đang được thể hiện trên màn hình lớn trên kia, rất tự nhiên nhớ lại những gã quân nhân sĩ quan đã sống chung với mình trong thời gian mấy tháng này.

Hôm nay mấy gã quân nhân sĩ quan kia được phân phối trở về các đơn vị bộ đội tương ứng của mình, tạo thành một tổng bộ chỉ huy tại chiến trường. Bọn họ đang suất lĩnh những đơn vị bộ đội của mình, chấp hành nhiệm vụ được giao phó từ trước buổi thao diễn quân sự bắt đầu. Bọn họ vốn đều là những nhân tài vĩ đại của Quân đội Liên Bang, lại trải qua buổi huấn luyện quân sự tổng hợp lần này, bất luận là phương diện chỉ huy hay là các chiến thuật công kích đường bộ đi chăng nữa, cũng đều không thành vấn đề. Thế nhưng mà tưởng tượng đến chuyện đối thủ của bọn họ chính là Sư Đoàn Thiết Giáp 7, Hứa Nhạc liền có chút lo lắng. Dù sao hắn cũng là một trong các Giáo quan lần này, cũng thật hy vọng bọn họ có thể hoàn thành được bài khảo hạch một cách thuận lợi.

Nhưng mà tình huống thực tế của buổi thao diễn quân sự lại không phát triển hoàn toàn theo đúng sự hy vọng của hắn. Hứa Nhạc cũng không phải là một quân nhân sĩ quan chuyên nghiệp, cũng chưa từng nhận được sự giáo dục chuyên môn. Thế nhưng dựa theo những số liệu thể hiện trên màn hình vi tính, cùng với biểu hiện băng lãnh như sương giá trên mặt các vị tướng lãnh Liên Bang, liền biết được các đơn vị bộ đội dưới sự suất lĩnh của các quân nhân sĩ quan vừa mới tốt nghiệp kia, tình hình hiện tại cũng không quá khả quan.

Từ những hình ảnh khu vực rừng núi được chụp lại bởi vệ tinh, trải qua một lần điều chỉnh liền được xuất hiện trên màn hình lớn trên bục chủ tịch. Hứa Nhạc nheo mắt lại nhìn thấy những gã quân nhân mặc y phục màu sắc sặc sỡ, trên người có ghi chữ Đế Quốc, trong lòng bởi vì cỗ khí chất lãnh lệ toát ra trên người của đối phương mà có chút khiếp sợ. Những gã quân nhân này ẩn nấp bên trong các khu vực công sự trong núi, bất luận là ở Doanh Thiết Giáp Tự Động, điều khiển robot M52, hay là trong các đơn vị bộ đội công kích ẩn nấp trong các khu rừng rậm xung quanh, bất luận là khi di động tố na hợp, hay là khi tiến hành công kích, cũng có vẻ phá lệ tinh chuẩn. Một đơn vị bộ đội hơn mấy ngàn người, thế nhưng thể hiện trên màn hình lớn, lại giống như hoàn toàn là một người vậy, không có bất cứ động tác sai lầm nào, hoàn mỹ chấp hành mỗi một mệnh lệnh truyền xuống.

Đây chính là thực lực thật sự của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 hay sao? Điều khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng khiếp sợ chính là, đơn vị bộ đội thiết huyết này giống như là một con người vậy. Mà bộ não của con người này, lúc này cũng không phải là ở trong Bộ Chỉ Huy, mà là đang giống như một quần chúng bình thường, lạnh lùng nhìn lên màn hình quan chiến, cũng không đưa ra bất cứ mệnh lệnh chỉ huy nào.

Hắn theo bản năng nhìn về phía đài chủ tịch, sắc mặt của các tướng lĩnh quân đội ở trên đài chủ tịch lúc này vô cũng trầm mặc, lãnh đạm. So sánh với những người đó, vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh từ đầu đến bây giờ vẫn là vẻ mặt vô cũng bình thản, nhìn qua lại có vẻ giống như vô cùng tầm thường.

Sư Đoàn Trưởng không có mặt, thế nhưng Sư Đoàn Thiết Giáp 7 lại còn có thể bày ra được sức chiến đấu kinh người đến như vậy. Điều này chứng tỏ những công tác huấn luyện hằng ngày cùng với những chuyến lược thôi diễn phải đạt đến mức độ nghiêm minh cỡ nào cơ chứ?

Liền ngay lúc này, Hứa Nhạc để ý đến có một gã quân nhân sĩ quan đi lên phía đài chủ tịch, đi đến phía sau của Đỗ Thiếu Khanh, nhẹ giọng nói mấy câu gì đó với hắn. Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt lạnh lùng khẽ gật đầu một cái. Gã quân nhân sĩ quan Trung Tá kia khẽ mĩm cười, lấy ra một cặp kính râm, cung kính đưa cho ông ta.

Nhìn thấy cảnh Đỗ Thiếu Khanh dưới ánh sáng mặt trời đeo cặp kính râm như vậy, trên người lại toát thêm ra một cỗ khí tức lãnh khốc. Hứa Nhạc khẽ nheo mày lại thật nhanh. Chẳng lẽ là nói gã Trung Tá kia chính là vệ quan riêng của Đỗ Thiếu Khanh sao?

Hứa Nhạc biết rõ ngay cả vệ quan của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng cũng bất quá chỉ là một vị sĩ quan cấp Tá mà thôi. Đỗ Thiếu Khanh chẳng qua cũng chỉ là một vị Sư Đoàn Trưởng, cư nhiên dám dùng một vị Trung Tá làm vệ quan hay sao?

- Quá kiêu ngạo rồi.

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại biểu tình trầm mặc lẩm bẩm. Hắn cũng hiểu được Quân đội Liên Bang bởi vì sự yêu cầu của vị Chung Tổng Tư lệnh Tây Lâm kia cho nên mạnh mẽ đè ép không cho Sư Đoàn Thiết Giáp 7 thu hoạch quá nhiều quân công, cho nên đối với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 trong lòng cũng có chút xấu hổ, tự nhiên cũng sẽ không quá để ý đến mấy cái chi tiết nhỏ nhặt này.

Trên bục chủ tịch, vị Đỗ Thiếu Khanh kia đã chậm rãi sờ xuống cặp găng tay của mình, cầm trong tay trái. Bàn tay phải của ông ta khẽ chỉnh nhẹ lại cặp kính râm trên mặt. Khuôn mặt của ông ta lúc này, những đường cong phảng phất giống như là đao khắc ra vậy. Cả người mặc dù vẫn như trước nghiêm nghị đứng ở đó, thế nhưng phong phạm cùng với khí độ của một quân nhân chuyên nghiệp thể hiện ra một cách toàn diện.

- Mình ở trong căn cứ huấn luyện này, giả vờ lãnh khốc lạnh lùng suốt hai tháng trời, cứ tưởng rằng mình cũng đã giống với phong thái một đại nhân vật trong Quân đội Liên Bang rồi. Hôm nay nhìn thấy, mới phát hiện ra trình độ của mình quả thật vẫn còn kém xa a!

Nhìn thấy phong thái điển phạm một quân nhân vô cùng chuyên nghiệp của Đỗ Thiếu Khanh, Hứa Nhạc không khỏi sinh ra một niềm cảm khái vô hạn. Rồi lại không có bất cứ lý do nào, cũng không cách nào giải thích được, trong lòng của hắn chợt sinh ra một tia cảm giác không thoải mái, thế nhưng cũng không thể nói được rõ ràng, cái cảm giác không thoải mái này là từ đâu mà đến.

Ngay tại thời điểm này, một trận thanh âm nghị luận kịch liệt chợt từ trên đài chủ tịch.

Lúc này trên màn hình lớn trên bục chủ tịch, quân đội hai phương đã tiếp xúc với nhau. Cuộc chiến này vừa xảy ra, những thông số đại biểu cho quân lực của bên phía đội quân màu sắc sặc sỡ không ngừng theo xu thế thất bại. Nhất là bên phía gò đất bên hông chiến trường, những doanh đội robot đặc chủng của hai bên cũng đặt ở nơi này. Những con robot bằng hợp kim nặng nề không ngừng dẫm đạp lên những lá rừng hai màu xanh vàng, mãnh liệt va chạm với nhau, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.