Mặc dù trận cuối không chiến thắng, nhưng mọi người đều cười đùa rất vui vẻ. Không chỉ đội Xanh mà cả đội Đỏ. Tay người nào người nấy dù được buộc dây rồi, nhưng vẫn bị dây thừng làm cho đỏ ửng. Ngọc vui vẻ tháo dây trên tay mình ra, rồi tung tăng lại tháo dây trên tay Tuyết. Thấy tay Tuyết ửng đỏ, Ngọc dùng hai tay xoa xoa nhè nhẹ rồi cầm nhét hẳn vào túi áo của mình.
Những trò chơi phía sau đó đều dành cho những người lớn tuổi, Ngọc và Tuyết chỉ đành ngồi cạnh bà Nhung xem mọi người chơi.
- Gớm hai đứa ni, mới có mấy tháng mà thân nhau quá nhể? Ôm nhau các kiểu nữa cơ.
- Thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà bà, cháu chọc Tuyết mãi thì cũng thành thân nhau thôi.
- Mi là con trai chắc con Tuyết cách mi cả nghìn dặm, ở đó mà thân với chả thương.
- Thì lúc ấy Tuyết thân cháu theo kiểu khác, nhờ Tuyết nhờ!
Tuyết ôm chú gấu bông màu kem, ngồi chung một chiếc ghế với Ngọc cúi đầu thẹn thùng. Tuyết cũng không muốn bị ôm đâu, ngượng lắm luôn. Nhưng Ngọc đứng xem lâu cũng sẽ bị mỏi chân, Tuyết không đành lòng nên mới ngồi nép lại một bên cho Ngọc ngồi cùng. Nào ngờ Ngọc kéo Tuyết đứng dậy, tự ngồi xuống ghế rồi để Tuyết ngồi trên đùi mình. Thành ra, Tuyết ngồi ngọn lỏn trong lòng Ngọc như em bé ngồi trên đùi mẹ.
Trời chuyển về chiều dần, các trò chơi cũng kết thúc. Mọi người đều lần lượt ra về. Vì dì Hằng còn muốn cùng bà Nhung đi chúc Tết họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-hoa-thien-ly-sap-do/225280/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.