Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12
Chương sau
Không khí Tết ở đâu cũng rộn ràng như thế. Ngay cả khi đã là ngày cuối cùng của năm, chợ phiên vẫn tấp nập rộn ràng. Người bán hàng mời gọi, người mua hàng rộn ràng trả giá. Ngọc ngồi ở nhà dì Hồng, nhâm nhi nước chè rồi tám chuyện cùng các chú các dì. Dù chỉ là chuyện linh tinh từ làng trên đến làng dưới, Ngọc cũng thấy hết sức thú vị. - Chứ năm nay nhà chơi Tết to không Ngọc? - Thì cũng to to bằng nhà dì ấy. - To to bằng nhà dì cơ à, dì thấy bà mi năm ni cười khoe cháu ngoại miết. Mới hôm qua còn khoe mi với dì nữa kìa. Dì Hồng vừa bán hàng cho khách vừa nói chuyện cùng Ngọc. Xen giữa những câu nói bông đùa, là những lời nói thật lòng của dì. Bà Nhung từ ngày con gái lấy chồng, lúc nào cũng lủi thủi có một mình trồng rau, chăn gà rồi nuôi cá. Mỗi khi có phiên chợ, bà hay đem trứng bán cắt cho nhà dì. Mà dì thương bà, nên lần nào bà đến cũng dùng giá trứng giống nhà khác đang bán cho người dân mà trả tiền cho bà. Năm nay cái Huyền cái Ngọc về, dì thấy bà Nhung vui, dì cũng thấy vui lây. - Dì Hồng ơi, dì bán hàng tiếp đi nhá, mẹ gọi cháu về rồi dì ạ. - Ừ, về đi nhá, Tết ghé nhà dì chơi. - Vâng, điều đó là điều đương nhiên rồi dì. Ngọc theo mẹ chào hỏi dì rồi ra về, cô còn phải cùng mẹ cùng bà chuẩn bị mâm cỗ cúng đêm giao thừa. Cùng bà cùng mẹ đếm ngược khoảnh khắc chuyển giao giữa năm cũ qua năm mới. Khi tiếng đếm ngược trên tivi dần trở về không, mọi người mọi nhà đều vui vẻ cùng hô vang: "Chúc mừng năm mới!" Ba bà cháu nhà Ngọc ngồi quây quần bên mâm nhỏ, dành cho nhau những câu chúc tốt đẹp. Đợi nhà mình bắt đầu ăn uống xong xuôi, Ngọc xin phép bà và mẹ đi sang chúc tết hàng xóm. Ngọc là Ngọc chỉ xin bâng quơ thế thôi mà bà Nhung đã hiểu ngay ý cháu mình rồi. Bà bảo cứ đi đi, về lúc nào cũng được, nhà đêm nay không khóa cổng. Thế là có bạn Ngọc nào đó, nhét vào túi hai bao lì xì đỏ rực, tung tăng chạy qua nhà bạn Tuyết chúc tết ngay đêm giao thừa. Vì ngày tết, nhà nào nhà nấy ở đây đều mở cổng đêm giao thừa, nên Ngọc vào tới tận sân nhà Tuyết mới lớn giọng chúc: - Năm mới, cháu đến chúc nhà chú dì sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, trăm điều như mơ, niềm vui bất ngờ, tràn ngập hạnh phúc. Chúc bạn Tuyết ngày càng xinh đẹp, hay cười hơn, hòa đồng hơn. Chúc em Tiến chăm ngoan học giỏi được thành tích cao trong học tập. - Ôi, chú dì cũng chúc lại cháu năm mới vui vẻ, chăm ngoan học giỏi nha. Lúc Ngọc sang, nhà Tuyết vẫn còn đang ăn uống, thế là Ngọc vinh dự được ngồi vào mâm ăn uống với mọi người. Thấy chú Tuân uống rượu một mình, Ngọc hồ hởi hỏi chú: - Chú Tuân thiếu người nhậu cùng không chú? - Giờ người ta đang ăn giao thừa với nhau, nhà chú đã có ai đến mô mà chả thiếu? - Thế cháu ứng cử bản thân đến nhậu cùng chú, chú chịu không? - Ô, mi con gái mà cũng uống được rượu cơ à? - Cháu uống được chứ chú, tửu lượng của cháu có khi còn ngang ngửa với chú cơ. - Gớm, rứa cơ à? Rứa thì mần vài ly với chú thử coi nào. Mới ban đầu còn uống loại rượu bình thường nhà Tuyết mới nấu cách đây một tháng trước, thế mà dần dà chuyển qua rượu ủ trong chum lâu năm, thậm chí còn chuyển qua rượu lâu năm ngâm với nhân sâm, rễ cây đinh lăng... Rượu vào lời ra, chú Tuân hà hà khen Ngọc: - Mi con gái mà uống rượu giỏi nhể. Mi mà là con trai chắc chú gả Tuyết ngay cho mi rồi. - Cần gì con trai mới gả được đâu chú, chú cứ gả, cháu cứ cưới là được mà. - Được... mi đợi chú tí... Chú Tuân đang uống đột nhiên đứng dậy, lại gần chiếc tủ kính trưng bày các chai rượu quý của chú. Chai rượu này chú rót ra từ chum rượu chú chôn dưới vườn cả chục năm rồi, chú chỉ bỏ ra vài chai để trưng bày thôi. Còn ngâm cả nhân sâm hai năm nay nữa. Bình thường cỗ bàn nhậu nhẹt gì chú cũng chẳng nỡ lấy ra. Ấy thế mà hôm nay lại phóng khoáng lấy hẳn ra một chai to nhất, trông màu ngâm đẹp nhất để trước mặt Ngọc. - Đây, rượu quý chú mi giữ bấy lâu. Giờ chú với mi uống thi với nhau, chú mà gục ngã trước mi thì chú gả Tuyết cho mi. - Chơi tới bến luôn chú ơi. Chú một ly cháu một ly, hai người cứ thế oang oang nói chuyện trên trời dưới đất. Tuyết ở trong phòng mình khai bút đầu năm, không biết đã trượt tay làm hỏng bao nhiêu bức tranh rồi. Cứ mỗi lần chú Tuân và Ngọc hứa hẹn tương lai của Tuyết, tay Tuyết lại kéo dài một đường trên trang giấy đó. Mới ban đầu Tuyết cùng ngồi trên phòng khách ăn uống cùng bố mẹ, nhưng khi Ngọc đến không lâu, bắt đầu uống rượu với chú Tuân thì Tuyết đã về phòng mình rồi. Vốn định vẽ một bức tranh gia đình đơn giản đầu xuân, thế mà chẳng vẽ hoàn chỉnh được. Bất chợt, cuốn tập vẽ những hình ảnh đời thường của Ngọc lọt vào tầm mắt của Tuyết. Cô gái tuổi mười bảy bắt đầu thả hồn mơ mộng theo những câu hứa hẹn trong lúc say xỉn của Ngọc và chú Tuân. Thành ra, bức tranh gia đình của năm nay lại chuyển thành một nhà năm người, Ngọc tiếp rượu cùng bố, Tuyết và em trai vừa ăn vừa trò chuyện dăm ba câu cùng mẹ. Cuộc vui kéo dài tới tận hai tiếng sau, có hai con người nào đó say đến nỗi nằm bẹp ra đất không dậy nổi. Dì Hằng nhìn nhìn rồi khẽ thở dài, đúng là bia với chả rượu. Dì Hằng đành gọi con gái ra ngoài cùng dì dìu chú Tuân lên giường nằm. Vì đã quá khuya rồi, lại là tết nhất, chẳng thể đưa Ngọc về nhà, nên dì Hằng bàn với Tuyết đưa Ngọc vào phòng Tuyết ngủ tạm một đêm. Vừa đặt Ngọc lên giường, Ngọc đã giang tay chân nằm ở tư thế chữ đại, thoải mái đến mức chẳng giống con gái một tẹo nào. Mặc dù không thích có người ngủ chung với mình lắm, nhưng vì không còn cách nào khác nên Tuyết đành chấp nhận để Ngọc ngủ chung với mình. Ấy thế mà có con người nào đó ngủ không an phận một tẹo nào. Tuyết vừa đặt mình nằm nép một phía mép ngoài của giường, Ngọc đã bắt đầu có dấu hiệu muốn nôn. Cũng bởi luống cuống quá không kịp lấy đồ đựng, Tuyết mới phải vất vả dọn dẹp bãi chiến trường Ngọc nôn đầy sàn. Đã ba giờ sáng rồi, Tuyết dọn bở hơi tai, thế mà lúc vừa ngồi được lên giường Ngọc liền bất chợt ngồi thẳng dậy dọa Tuyết giật mình nhảy ngay xuống đất. Ngọc mơ màng móc từ túi áo ra một bao lì xì đỏ, cười hì hì chìa ra trước mặt Tuyết. - Lì xì dành riêng cho bé Tuyết chảnh cún của Ngọc này. Tuyết nghe Ngọc nói mình như thế, cô khó chịu ra mặt luôn. Mới hôm trước Ngọc vừa bảo giữ bằng chứng chứng minh Tuyết không chảnh cún tẹo nào. Thế mà hôm nay lại bảo Tuyết chảnh cún rồi, đúng là cái đồ hai mặt ý. Tuyết còn lâu mới nhận lì xì đâu. - Ơ, sao bé Tuyết lại không cầm lấy? Ôi, cái con người gì mà khó ưa quá chừng ấy, người ta về quê đã không có bạn rồi, vất vả lắm lắm ấy mới làm quen được với bé Tuyết mà lị. - Tuyết khó ưa thế sao Ngọc vẫn muốn làm quen? - Tại Tuyết dễ thương. Ngày đầu tiên thấy Tuyết, tui chụp trộm tận mấy tấm ảnh liền. Eo ôi, thứ người gì đâu mà dễ thương hết biết á. Thật muốn khoe cho cả thế giới rằng tui bây giờ đã làm quen được với Tuyết. Con người khi say, đúng là con người dễ moi thông tin nhất. Tuyết hỏi có vài câu trọng điểm thôi, thế mà Ngọc bắt đầu lai rai tuôn sạch sẽ những mưu hèn kế bẩn để làm quen với Tuyết. Nào là tìm cớ qua nhà, nào là canh giờ Tuyết ra giàn thiên lý để chạy ra bờ ao, muôn vàn những chuyện bé tí xíu chỉ với một mục đích duy nhất, làm bạn thân của Tuyết. Ngọc nói đến mệt, chợt đưa tay kéo Tuyết ngã xuống giường mà ôm lấy rồi ngủ luôn. Báo hại Tuyết giật mình, suýt nữa bật dậy đạp bay Ngọc khỏi giường. Ngọc hồn nhiên ngủ, Tuyết thổn thức nằm trong lòng Ngọc, chốc chốc khóe môi chợt nhếch lên cười khúc khích, ngón tay nhỏ trắng xinh đưa lên chọc chọc vào má ai đó, thế rồi thiêm thiếp ngủ đi lúc nào chẳng hay. Sáng mùng một Tết, nhà Tuyết hay đón các cô chú bên nội đến chúc tết, rồi sẽ cùng các cô chú ấy đi chúc Tết một lượt bên đằng nội. Mọi người đến ồn ào nói chuyện rôm rả bên ngoài, Ngọc bên trong phòng bị làm ồn mà tỉnh lại. Cổ họng khô khốc, Ngọc muốn cựa mình tỉnh dậy để uống nước. Nào ngờ vừa cựa một cái, Tuyết nằm co ro trong lòng Ngọc chợt cựa người theo, bàn tay cứ nắm chặt lấy áo Ngọc không buông. Nhìn thấy Tuyết ngủ ngon lành cành đào, Ngọc cũng ngu luôn. Thật sự không nhớ chuyện gì xảy ra cho đặng. Ngọc đưa một tay vò mớ tóc rối của mình, rối rắm nhìn người con gái nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng. Lúc Tuyết ngủ, thật sự rất ngoan. Ngọc không nhịn được đưa ngón tay trỏ chọc nhẹ vào má Tuyết, cảm nhận được sự mềm mại từ chiếc má đầy đặn, bàn tay Ngọc để trên má Tuyết mạnh dạn hơn, hết xoa rồi lại nhéo nhè nhẹ. Đến khi Tuyết khó chịu cựa người, dùng một tay gạt thứ đáng ghét trên mặt mình đi, Ngọc mới bật cười thu tay lại. Vì thấy thời gian còn sớm lắm, nên Ngọc kéo chăn gọn lại, vòng tay qua eo ôm Tuyết ngủ tiếp. Lần thức giấc tiếp theo cũng đã giữa trưa rồi, Ngọc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tuyết cũng giật mình tỉnh dậy theo. Nhìn thấy bản thân gối đầu trên cánh tay Ngọc ngủ lâu tới thế, Tuyết giật mình thon thót luôn ấy. Tối hôm qua Tuyết cũng chẳng biết bản thân mình ngủ từ khi nào, chỉ biết giấc ngủ này của cô thực sự rất ngon. Bình thường Tuyết ngủ cứ đến giữa chừng giấc ngủ, cô sẽ đột ngột thức dậy. Vì những giấc mơ vớ vẩn, cũng có khi là ác mộng. Nhưng lần này, chẳng có giấc mơ đáng sợ nào cả, chỉ có một khoảng yên bình. Tuyết lén lút nhìn Ngọc đang Ngồi trên giường nghe điện thoại, hai má đột nhiên nóng lên rừng rực. Sợ Ngọc phát hiện ra sự chột dạ bất thường của mình, Tuyết nhanh chóng tuột xuống giường vội vã muốn ra khỏi phòng. - Tuyết đi đâu đấy? Ngọc cất điện thoại vào túi áo, vò vò mái tóc rối bời của mình đưa mắt nhìn Tuyết. Chẳng rõ Tuyết bị gì, nghe Ngọc hỏi xong cứ bồn chồn đứng bên cạnh cửa, ấp úng mãi chẳng nói ra câu. - Sao thế Tuyết? Ngọc khó hiểu rời giường lại gần với vẻ mặt quan tâm, thế nào mà Tuyết lại thấy khuôn mặt Ngọc đểu cáng không tả được. Giống như kiểu trực chờ bắt lấy sự xấu hổ trên mặt Tuyết để trêu chọc. Vì ý nghĩ ấy, Tuyết càng cuống hơn. Cô lắp bắp mãi mới nói nên lời: - Tớ... tớ đi... đánh... đánh răng... - Đi đánh răng mà cứ như đi đánh trận thế, tớ còn tưởng Tuyết bị ốm hay gì đó chớ. - Tại... tại tớ lạnh thôi... ấy. - Úi, thế lấy áo mặc thêm vào đã rồi hẵng ra ngoài. Tuyết chỉ lấy cớ lấp liếm thế thôi, nào ngờ Ngọc nghĩ rằng Tuyết lạnh thật, cứ hỏi áo khoác Tuyết để đâu, rồi bắt Tuyết mặc vào, còn tận tình đi tất chân vào mới cho Tuyết ra ngoài. Cái sự quan tâm đáng ghét này, bỗng chốc làm trái tim bé nhỏ của cô gái "chảnh cún" nào đó cảm động đến mức rơm rớm nước mắt. Hại Ngọc nghĩ mình nói gì đó quá đáng khiến Tuyết tủi thân phát khóc. Một người ấm áp dỗ dành, một người sụt sịt cảm động không nói nên lời. Dây dưa mãi mới rời khỏi phòng để đi đánh răng. Ngọc với Tuyết ngồi xổm tại sân nhỏ bên nhà tắm, vừa đánh răng vừa rửa mặt. Vốn dĩ Ngọc tính về nhà mình mới đánh răng, nhưng dỗ người ta quá, lo mình về đi rồi người ta đột nhiên âm thầm khóc trong phòng mới mặt dày ở lại, dùng bàn chải đánh răng mới mà Tuyết chuẩn bị cho, ngồi xổm bên cạnh đánh răng cùng Tuyết. - Từ giờ đến tối Tuyết có kế hoạch đi chơi gì không? Tuyết nghe vậy chợt lắc đầu đáp lại. Ngày mùng một Tết, Tuyết thường ở nhà một mình. Nếu có khách đến, Tuyết sẽ dọn đồ ăn ra ngoài cho khách rồi gọi điện cho bố và mẹ về tiếp khách thôi. - Sao thế? Tết nhất là thời gian đi chơi mà? - Tớ không thích đi chơi. - Nhốt mình ở nhà nhiều mốc người đó. Tuyết không sợ cả người mọc rêu xấu xí đi hả? - Khoa học chứng minh, rêu không mọc được trên cơ thể người sống. - Thế Tuyết biết con lười có tên là Bradypus tridactylus không? Lười đến mức cả người mọc đầy rêu xanh đó kìa. Tuyết cứ nhốt mình trong phòng mãi, mai sau cả người mọc đầy rêu xanh giống con lười đấy. - Gớm thôi ý, giờ Ngọc có bị nhốt vào phòng tối cả chục năm không cho ra ngoài thì người Ngọc cũng còn lâu mới mọc được rêu xanh, chỉ là trên người toàn tế bào chết bám lại đen thui, tóc mọc dài ngoằng thôi nhá. Ngọc chỉ trêu cho Tuyết đi chơi vận động nhiều hơn, nào ngờ Tuyết bĩu môi bật lại ngay. Ngọc phì cười nhéo mũi Tuyết: - Khiếp, Tuyết cũng biết nhiều phết cơ. - Chuyện, tớ mà lị. Được khen mà, ai mà chẳng phổng mũi. Tuyết cũng thế thôi. Được Ngọc khen cái phởn phởn toe toét cười miết. Đánh răng rửa mặt xong mới nhớ đến chính sự để hỏi Ngọc: - Ngọc có kế hoạch đi chơi hôm nay không thế? - Có! Nghe Ngọc nói chắc nịch thế, Tuyết có chút buồn trong lòng. - Thế Ngọc về đi chơi đi. Tớ hâm lại chút đồ để ăn trưa đây. Tuyết quay người đi lên bếp nhỏ, không để ý đến cái đuôi chậm rãi bám theo phía sau. Vốn dĩ Ngọc cũng muốn về đi chúc tết cùng mẹ, nhưng nghe thấy Tuyết bảo ở nhà một mình, Ngọc đổi ý ngay tắp lự. Cô nhắn tin cho mẹ rồi quyết định dành cả buổi chiều ở bên cạnh, cùng Tuyết làm những thứ bình thường Tuyết hay làm khi được nghỉ. Thấy Tuyết chỉ hâm nóng lại phần ăn cho một người, Ngọc nghiêng đầu ghé sát tai Tuyết thì thầm nho nhỏ: - Có hai người ở nhà mà, sao Tuyết nấu mỗi một phần bé tí thôi thế?
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12
Chương sau