Sau khi Cơ Vô Tà nhảy vào thì thản nhiên liếc một cái hai người đang ngây ra như phỗng, sau đó mỉm cười như không có chuyện gì nói với Lâm Nhiễm: Vi phu để quên đồ, về lấy.
Lâm Nhiễm quả thực sắp bị dọa phát khóc: Ngươi lấy đi ngươi lấy đi.
Cơ Vô Tà bình tĩnh mở ngăn bàn lấy ra một cái kiếm tuệ11, thay xong lại bỏ kiếm tuệ cũ vào ngăn bàn: Vi phu quên đổi kiếm tuệ.
Lâm Nhiễm vận dụng chút tế bào não còn sót chưa bị hù chết kết luận, Cơ Vô Tà là đang cố ý.
Có ai bởi vì quên đổi kiếm tuệ mà đặc biệt chạy về nhà không! Có ai không!
Có ai nhà có cửa không đi mà đi đường cửa sổ không! Có ai không!
Nhưng Cơ Vô Tà thay kiếm tuệ xong liền xoay người đi luôn, coi sư huynh như không khí, Lâm Nhiễm vừa muốn thả lỏng một cái, Cơ Vô Tà lại quay phắt đầu qua, vẻ mặt cười cười bí hiểm nhìn nhìn Lâm Nhiễm nói: Lão thập bát.
Lâm Nhiễm run cầm cập: Dạ đây tướng công.
Giáo chủ bộ dạng vui vẻ: Dành thời gian đi thăm mộ cha ngươi một lần đi, đốt chút tiền giấy.
Lâm Nhiễm giật mình thẳng lưng.
Ánh mắt giáo chủ nhìn chằm chằm sư huynh: Cha ngươi còn hiển linh nữa kìa.
Lâm Nhiễm trong lòng thắt cổ tám trăm lần, dùng khí lực toàn thân cười ra một cái còn khó coi hơn cả khóc: Được, ta sẽ đi đốt…
Giáo chủ: Cha ngươi pháp lực thật cao cường, nhìn cứ như người sống á.
Lâm Nhiễm cảm giác mình sắp ngất đi: A ha ha ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-diep-ma-giao-moi-ngay-deu-so-ho/26063/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.