Tầm khoảng 3 giờ chiều, Sở Nhi từ cơn ngủ say bây giờ mới dần dần thức dậy và lấy lại tỉnh táo. Nằm trên giường mắt lờ đờ nhìn trần nhà nhưng lòng lại rối bời chẳng có hứng thú gì với cuộc sống.
“Chết tiệt giờ còn đói nữa chứ.”- Sở Nhi than khóc trong lòng.
Do lúc sáng, đang ăn thì chuyện xảy ra nên chẳng còn tâm trạng để ăn. Nếu biết giờ này đã đói thì sáng mặt dạy thêm chút nữa ôm vài đĩa thức ăn lên phòng phòng hờ lúc đói rồi.
Đúng mà trời đánh tránh bữa ăn mà!
Nếu ai hỏi trong tình thế này cô cảm thấy như thế nào? Thì câu trả lời của cô chính là bất lực và tuyệt vọng. Nếu bình thường cô buồn thì đi shoping, đi ăn, đi bar cùng bạn bè còn đây thì hay rồi. Vừa đang ở trong biệt thự thuộc căn cứ cứ của hắn, lại còn bị biệt lập ở đây nữa.
Tới đây cô mới nhớ ra rằng nếu cứ tự nhốt bản thân trong phòng, rồi cả hai chẳng nói chẳng rằng đã vậy hắn còn đang tức cô nữa thì sau 2 ngày nữa hắn có cho cô về Los Angeles không?
Chần chừ một lúc cô lại đứng kéo bàn lại vị trí cũ, can đảm bước xuống sảnh, vả lại trong tình thế này cô là người bị nghi ngờ chẳng lẽ lại ở yên một chỗ chờ hắn dỗ như bình thường sao. Chờ đến lúc hắn để ý tới e rằng cô chỉ còn cái xác.
Bây giờ mới nhận ra cô kéo bàn lại để làm gì vì chẳng ai nhận ra hay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-diep-doc-quyen-cua-trum-mafia/3514702/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.