Đại Địa ngơ ngác nhìn tờ bảng điểm môn Lịch Sử Thế Giới trước mặt, nhớ tới buổi sáng giúp A Lãng trải giường chiếu, gấp đồ, mặc quần áo, còn phải tránh thoát khỏi đủ loại quấy nhiễu *** của con gián kia. Sắc mặt không khỏi một trận xanh rồi một trận hồng.
“Chậc, xem thành tích này. Cao nhất 89 điểm, thấp nhất 2 điểm, chia đều là 47 điểm. Đây là bi ai của giáo viên tất cả các khoa bên cạnh trong cái gọi là trường học trọng điểm này. Anh cũng không cần thấy đau khổ, nghĩ đến khoa tin học của chúng ta đi, học sinh hơn nửa chính là đường hoàng lên mạng chat, chơi game, xem tiểu thuyết rồi viết thư tình, hơn nữa còn không có kỳ thi. Anh có biết khoa phần mềm máy tính ứng dụng bị đám học sinh ở đằng sau gọi là cái gì không?”
Vỗ vỗ bả vai Đại Địa, mới tốt nghiệp khỏi trường đại học không đến một năm, thầy Tề Tuấn đã bị một học sinh lớp ứng dụng máy tính cơ bản kích thích đến mức thần tượng từ GTO biến thành hòa thượng Nam Sơn nói ra một câu an ủi lại không có chút ý an ủi nào.
“A? Cậu nói cái gì?”
Đại Địa phục hồi tinh thần hỏi Tề Tuấn.
“Em nói……Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Anh vừa mới phục hồi tinh thần lại đúng không!”
Tề Tuấn không khách khí [hừ] một tiếng. Lúc vừa đến đây, nhìn thấy tiền bối Cừu Đại Địa, đã nghĩ đến việc mình phải tiến vào vực sâu làm công việc của một nô lệ, thời gian qua đi, mới biết đó chỉ là một con hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-dap-khong-chet/36349/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.