Thời điểm ăn cơm chiều buổi tối ngày hôm sau, Trương Lãng cánh tay bó chặt thạch cao không ngừng nhìn trộm Đại Địa. Thấy thần sắc cậu ta như thường, dường như cũng không nhớ rõ hết thảy đã xảy ra tối hôm qua, lúc nay mới an tâm hơn một chút.
“Đang yên đang lành không ăn cơm đi, luôn nhìn tôi làm cái gì?”
Đại Địa cầm bát, gắp một miếng cá sốt chua ngọt bỏ vào trong bát của Trương Lãng.
Không nghĩ tới tất cả những hành động vừa rồi của mình đều rơi vào trong mắt Đại Địa, cười cười xấu hổ, đem cá mà Đại Địa gắp cho nhét vào trong miệng cắn.
“A Lãng……”
“Ừ, có việc gì?”
“Hiện giờ cậu có bận không?”
“Bận chứ, bận ăn cơm nha.”
Giận.
“Tôi là nói cậu có lúc nào rảnh rỗi không?”
Đôi mắt trông mong nhìn vào bát canh.
“Đại Địa, giúp tôi múc một chén canh. A……, lấy thêm cho tôi chút mộc nhĩ. Mấy miếng thịt nữa.”
Nhận cái bát Đại Địa đưa qua, chậm rãi cầm lấy cái thìa.
“Có việc gì vậy? Nói trước cho cậu biết là tôi không có thời gian cùng cậu đi đến viện dưỡng lão đâu đó.”
“Cậu người này sao càng sống càng không có lương tâm! Tôi nói không phải bảo cậu giúp tôi đi đến viện dưỡng lão. Cái đó để đến trước lễ mừng năm mới thì đi……”
Đại Địa bắt đầu hơi giận.
“Tôi là muốn giới thiệu cho cậu người của trường chúng tôi. Đó là một cô gái tốt lắm……”
“A? Please! Cho dù tôi có thích nữ sinh đi nữa, nhưng không hề có hứng thú với mấy tiểu nữ sinh còn chưa có phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gian-dap-khong-chet/36348/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.