Bồng nhiên cô nghe được thanh âm rất lạ, giống như tiếng piano, thanh điệu quỷ dị khiến con người ta phải rùng mình sợ hãi. Thanh Nguyệt nhìn xung quanh phòng, rõ ràng chỉ có một mình cô trong này, thanh âm lại càng ngày càng lớn, trái tim Thanh Nguyệt âm thẩm run rẩy. Đáy lòng dâng trào cảm xúc bất an, cô mím chặt cánh môi, không thể tìm ra thanh âm ấy vang lên từ đâu.
Thanh Nguyệt bước một bước nhỏ, cần thận nhìn mọi thứ trong phòng.
"Choang!"
Thanh âm chói tai vang lên, một vật gì đó rơi xuống, vỡ thành những mảnh sắc nhọn lớn nhỏ. Hòa cùng thanh điệu của đàn piano, thanh âm ngày một dồn dập, được đưa tới cao trào. Ngột ngạt đến cực điểm, cảm giác lạnh lẽo như xuyên qua da thịt cô.
Bóng đèn đột nhiên vụt mắt, mọi thứ xung quanh chìm trong một sắc đen huyền ảo, cô giật thót mình. Bước chân loạng choạng, Thanh Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn nhỏ nhoi mờ ảo ngoài hàng lang, cô liều mạng bước tới chạy ra ngoài, nhịp thở dồn dập.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi thứ xuất hiện một cách kì lạ, một cách dồn dập đến ngạt thở, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên trán Thanh Nguyệt. Nơi đáy mắt cô ẩm ướt, Thanh Nguyệt vừa ra đến cửa, đập vào mắt cô chính là bức ảnh treo trên tường.
Trước đó nó không hề có ở đây.
Người trong tranh là một người đàn ông, ăn mặc chính tể, ngồi trên ghế. Đôi mắt sắc đen của người trong bức ảnh như rực lửa, trong ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3701124/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.