Thanh Nguyệt không buồn ngủ, cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm phả trên vai mình. Tư Hành sau khoảng thời gian dài ở bên cạnh trông chừng Thanh Nguyệt hôn mê nhiều ngày, cả người đã thấm mệt, anh đi vào giấc rất nhanh.
Tư Hành mong, những điều vừa xảy ra không phải một giấc mộng, khi mở mắt lần nữa vẫn thấy dáng vẻ dịu dàng, ánh mắt không chứa tia thù hận của cô. Anh cũng sợ, vì thế nên mới ôm Thanh Nguyệt chặt hơn, cô nằm yên không nhúc nhích, hồi lâu cũng sinh ra nhàm chán mà buồn ngủ, mi cong dần rũ xuống, cuối cùng là khép hẳn.
Một giường hai người, ấm áp quấn lấy ấm áp, ngủ.
Thanh Nguyệt lần nữa tỉnh lại, đã không còn thấy người bên cạnh đâu nữa, cô đưa mắt nhìn quanh. Đoạn ký ức hôm qua lại trở nên mơ hồ, Thanh Nguyệt nhớ người đàn ông tên Tư Hành, người đó là chồng cô, nhưng Thanh Nguyệt lại không nhớ tên của bản thân.
Nhớ nhớ quên quên, điều này khiến cô đau đầu.
Thanh Nguyệt bước xuống giường, đi về phía cánh cửa, cô muốn mở ra nhung cửa đã bị khóa trái. Thanh Nguyệt nhìn quanh, căn phòng đơn giản chỉ có tông đen trắng, trên tường là hình ảnh của một người phụ nữ cùng người đàn ông hôm qua. Thanh Nguyệt đi lại phía tấm ảnh cưới to nhất, nâng mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc váy cưới trắng tinh đuôi dài.
Cô thắc mắc:
"Người phụ nữ này là ai?"
Thanh Nguyệt chạm tay vào khung ảnh bằng vàng, đầu óc cô mơ màng, muốn nhớ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645485/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.