Tư Hành ôm cô, ôm người mà anh yêu đến điên cuồng.
Anh phả hơi ấm lên vai Thanh Nguyệt, mùi hương của loài hoa không tên trên người cô bao trùm lên thân thể Tư Hành. Anh trong mơ hồ cảm nhận lấy nó, trong giấc mộng của chính mình, khóe môi Tư Hành khẽ cong.
Đã từ rất lâu, trên khuôn mặt ấy mới có một nụ cười dịu dàng như thế này.
Trong giấc mộng, anh nhìn thấy những mảnh ký ức khi xưa, chóp mũi lành lạnh bất giác cay cay.
Tư Hành thân mặc áo khoác đen dài, cổ đeo khăn lông ấm áp, dáng người anh cao lớn. Mái tóc đen được vuốt gọn gàng, khuôn mặt như được tạc tượng một cách tỉ mỉ, sống mũi cao thẳng cùng làn da trắng lạnh. Đôi mắt đen lạnh lẽo, không có lấy một tia sáng.
Tư Hành sống đến lúc này, chỉ để thực hiện hai chữ báo thù.
Năm nay tiết trời lạnh hơn mọi năm, tuyết cũng vì thế mà rơi nhiều hơn.
Gió lạnh lướt qua mi mắt, trong làn tuyết, có một dáng người yêu kiều, tựa hồ như muốn hòa mình với tuyết trắng. Đó chính là Đường Thanh Nguyệt, nhị tiểu thư của Đường gia, cô thân mặc váy trắng được thiết kế giản dị, bên ngoài khoác áo lông ấm áp, tóc đen được búi tết thấp.
Khuyên tai ngọc trai khẽ đung đưa, Thanh Nguyệt tay cầm ô giấy che đi tuyết rơi, bóng lưng cô thanh thoát dịu dàng. Thanh Nguyệt bước đi trên nền tuyết, trời đêm đông không trăng không sao, mây mù kéo đến tầng tầng lớp lớp giăng kín cả một khoảng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-giu-mot-anh-nguyet-quang/3645115/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.