Tiếng gió trên núi rít gào hệt như tiếng quỷ khóc. Mặc dù ánh sáng yếu ớt của ngôi sao có thể xua tan bóng đêm, nhưng Biệt Lý vẫn thấy hơi hoảng loạn, cô không kìm được mà nhìn trái ngó phải, cẩn thận đi phía sau Văn Khúc, chỉ sợ phía trước hoặc sau lưng mình đột nhiên có con quỷ chui ra.
Biệt Lý nhìn ngọn núi gập ghềnh nối dài với nhau, phát hiện hiện thực còn tàn khốc hơn tưởng tượng nhiều. Cô căn bản không biết cảnh sát Trương bị con quỷ áo choàng kia giấu ở đâu. Ở nơi núi ho cò gáy này, giấu người là chuyện rất dễ dàng.
“Chúng ta đi về hướng nào?”
Đi vòng ra khỏi làn khói mờ mịt đã hoàn toàn không nhìn thấy con đường lúc đầu nữa. Biệt Lý mơ màng nhìn Văn Khúc, đại ca à, dựa vào anh cả đấy.
Biệt Lý chủ động gánh vác nhân vật tay sai, vô cùng nịnh hót.
Văn Khúc không chút biểu cảm, liếc cô một cái: “Sau này còn dám liều lĩnh đi theo người khác như vậy không?”
Biệt Lý lắc đầu hệt như trống lắc tay vậy, nói: “Không, không, không, không dám nữa.”
Núi cao còn có núi cao hơn, quỷ này hết còn có quỷ khác. Cô không thể vì Song Song dễ nói chuyện, chị gái ngực to không tính toán với cô mà có định kiến với những con quỷ khác được.
“Tôi sai rồi.” Biệt Lý mặt mày ủ rũ, chiếc áo khoác rộng lớn của Văn Khúc càng làm nổi bật sự đáng thương của cô.
Cô còn nhìn Văn Khúc bằng đôi mắt ướt đẫm, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-phong-lam-viec-nhan-gioi/3376192/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.