Bóng tối dường như có thực chất, bị bao bọc chặt chẽ xung quanh, ngay cả gió núi cũng bị chặn lại, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở và nhịp tim của nhau.
Nhanh là của cô, chậm là của Văn Khúc.
Biệt Lý bỏ cái chân đá lên xuống, xấu hổ bước xuống đất, nửa người cô còn dán trong ngực Văn Khúc.
Biệt Lý liếm môi một cái, nhìn thấy đại cứu tinh thật sự quá kích động, sự kích động này không biết bắt đầu nói từ đâu mà trong lòng cứ đập thình thịch.
“Có bị thương không?”
Bàn tay ấm áp của Văn Khúc còn dán sau lưng cô.
Biệt Lý lắc đầu liên tục, nói thẳng thắn: “Tôi không sao, không thấy cảnh sát Trương đâu cả! Quỷ mặc áo choàng giả dạng thành cảnh sát Trương lừa tôi, gã còn có một đồng bọn tên là Dương Bách Liễu, chúng ta nhanh đi tìm cảnh sát Trương đi.”
Từ lúc bị mắc kẹt trong sương núi, Biệt Lý đã biết kỹ năng biểu diễn của mình chưa đủ tốt, nhất là khi vừa rồi cô bị tiểu quỷ hù dọa, toàn thân run rẩy.
Văn Khúc buông tay ra, Biệt Lý vội vàng lùi về sau một bước: “Chờ quay về tôi gọi Hắc Bạch Vô Thường tới, đây là ổ quỷ, nhường cho Địa phủ tiếp nhận đi.”
Trong ngực trống rỗng, Văn Khúc thu mắt nhéo nhéo ngón tay mình.
Biệt Lý hít vào một hơi, rõ ràng cô rất căng thẳng nhưng không biết vì sao luôn cảm thấy bầu không khí hơi là lạ.
Giọng Văn Khúc lạnh xuống: “Cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-phong-lam-viec-nhan-gioi/3376191/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.