Ngày hôm sau, lúc Như Ý tỉnh dậy đã gần trưa, ý thức vẫn chưa tỉnh táo làm cô nghĩ mình đã trễ làm. Nhưng khi nhìn lại căn phòng, trái tim đang đập loạn của cô dần chậm lại, cô thở phào nhẹ nhõm, nằm lại xuống giường. Phải rồi, cô lại được nghỉ làm nữa rồi. Đây là tháng đầu tiên cô nghỉ tận bốn ngày, thế là thưởng chuyên cần bay theo phương xa luôn rồi. Như Ý nằm trong chăn khóc ròng.
Tiếng mở cửa vang lên thu hút sự chú ý của cô, cô ló đầu ra, tò mò nhìn xem giờ này có ai vào phòng mình. Mới dậy đã không thấy giám đốc đâu. Chắc là giờ này anh lên công ty mất rồi.
Người bước vào là Minh Khang, cậu cầm theo một hộp đồ ăn, đi tới cạnh giường cô. Nhìn cậu có vẻ không vui cho lắm. Cậu đặt hộp cơm lên bàn rồi nhìn cô, xong lại nhìn đi chỗ khác.
"Mày... cảm thấy trong người sao rồi?"
Như Ý nhìn cậu cứ ũ rũ, nghĩ lại câu chuyện mà Khải Phong kể tối qua, có lẽ phần nào trong câu chuyện cũng đúng. Để cậu không phải cảm thấy có lỗi, cô ngồi dậy, cười tươi, dùng tay xoa đầu cậu khiến nó rối tung lên.
"Tao ổn rồi. Làm gì mà xụ mặt ra thế? Cũng có phải lỗi của mày đâu?"
Minh Khang ngạc nhiên nhìn cô, trong mắt liền ngấn lệ, cậu nắm lấy tay còn lại của cô, đặt lên trán mình, giọng run run.
"Tao cứ sợ mày xảy ra chuyện gì. Cũng tại tao ích kỷ. Tao hứa từ giờ sẽ không đưa mày vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-oi-anh-co-thich-em-khong-/3721864/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.