Trong khi cả hai còn đang tận hưởng khoảng thời gian riêng tư của mình, thì bên ngoài bác sĩ đã đến. Anh mở cửa bước vào, nhìn thấy cảnh một nam một nữ ôm lấy nhau, không chỉ vậy căn phòng còn toàn là pheromone của hai người. Anh hắng giọng, muốn dời sự chú ý của cả hai lên người mình.
"Xin lỗi anh Phong nhé. Đến lúc kiểm tra sức khoẻ rồi."
Khải Phong nghe vậy thì chậm rãi ngồi thẳng dậy, hôn nhẹ lên trán cô, cưng chiều nói.
"Ngoan nhé."
Như Ý sờ lên trán mình, gật gật đầu, cảm thấy giám đốc hình như coi cô giống như trẻ con vậy.
Sau khi được bác sĩ hỏi vài câu, sau đó đo lại nồng độ pheromone, rút thêm một ít máu để xét nghiệm thì đồ ăn mà Khải Phong kêu người làm cũng đã được mang đến. Cô phải công nhận giúp việc ở nhà anh làm việc nhanh thật đó, mới đây mà đã làm xong rồi. Cô nhìn một đống đồ ăn đa dạng trên bàn bóc khói nghi ngút, còn toả ra mùi thơm cực kỳ. Cô ngậm lấy đũa trong miệng, không biết nên ăn món nào trước. Hay cứ bắt đầu từ món quen thuộc nhất, sườn xào chua ngọt.
Như Ý gặm cục sườn trong miệng, nhai nhai, mắt nhìn về phía anh và bác sĩ.
"Trường hợp của cô ấy do sốc pheromone nên mới dẫn đến mất trí nhớ tạm thời thôi. Ngoài ra mọi thứ đều đã ổn cả rồi."
Hạ Lục đưa tờ giấy in kết quả cho Khải Phong, híp mắt nhìn anh.
"Mà lạ thật đó. Không ngờ cũng có một ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-oi-anh-co-thich-em-khong-/3721863/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.