Sáng hôm sau, cô được tài xế riêng của Khải Phong chở về nhà để thay đồ rồi lại tiếp tục đi làm. Bởi vì cô về khá bất ngờ nên mẹ cô chưa kịp làm đồ ăn sáng, cũng may là cô đã ăn trước ở nhà giám đốc rồi nên cô hôn mẹ chào tạm biệt rồi cầm theo hộp sữa dâu đi làm. Mà mẹ cô nào biết chuyện đó, bà chỉ biết thở dài, thương cho con gái phải bận rộn đi làm, đến cả ăn sáng cũng không kịp ăn. 
Sau khi Như Ý lên đến công ty, cô thấy chị San đang ngồi ăn sáng thì hơi bất ngờ. Ít khi cô thấy chị San ăn sáng trên chỗ làm lắm, bởi vì bình thường chị ấy đều ăn ở nhà cùng với chồng của mình mà. Hơn nữa, hình như chị ấy cũng không vui lắm thì phải, hai người họ cãi nhau sao? Nghĩ vậy, cô lo lắng đi tới. 
"Chị San, chị sao thế? Sao nay chị lại ăn ở đây?" 
San nghe thấy giọng em mình thì hơi giật mình, vì không nghĩ cô công tác về sớm như vậy. Nhớ đến công tác, cô lại nhớ tới chồng, nước mắt liền ngấn lên như sắp trào ra. 
"Như Ý... Chị nhớ chồng chị quá... Ảnh đi công tác mất rồi... Hic..." 
Cô nghe vậy thì đơ người, thì ra là do chồng chị đi công tác nên chị mới nhớ, làm cô cứ tưởng hai người cưới nhau cơ chứ. Nhưng lúc trước chồng chị cũng đi công tác mà, lúc đó chị cũng đâu có buồn như này đâu? 
Như Ý vội xoa nhẹ lưng chị, sợ chị nấc xong lại bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-oi-anh-co-thich-em-khong-/3721857/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.