Diệp Ân vô thức đưa tay lên chạm vào cơ thể vừa mềm mại vừa cứng cáp của Thời Phong, từng nơi cô lướt nhẹ ngón tay qua đều khiến anh vui sướng đến đỏ mặt. Anh cúi xuống nhìn cô, môi cong cười dụ hoặc.
"Muốn nói gì sao?"
Diệp Ân thều thào.
"Vết thương trên người… khỏi rồi này."
Thời Phong nhếch môi, áp sát vào vành tai cô thủ thỉ từng chữ.
"Sợ em nhìn không thuận mắt nên phải nhanh chóng khỏi thôi."
Nói rồi, anh liền di đầu sang ngang, hôn lên môi cô.
Nụ hôn còn chưa sâu, cô đã đưa tay áp lên hai bên má anh, đôi mắt nhìn thẳng nói.
"Ừm… đúng là không thuận mắt. Vậy nên đừng có để mình bị thương nữa."
Mỗi câu cô nói càng châm vào ngọn lửa đang bùng cháy trong anh dữ dội thêm một chút, tâm tình anh lúc này khoan khoái khó tả xiết.
"Em đang lo lắng cho anh sao?"
Diệp Ân bỗng có chút chột dạ, bàn tay ngay tức khắc rụt lại, ánh mắt lảng tránh nhìn sang hướng khác.
"Không phải, tôi chỉ lo nếu cậu bị thương thì… thì phương diện này… sẽ giảm… a…"
Cô còn chưa nói hết câu, cơ thể đột nhiên giật nảy vì bị anh nhấc bổng. Theo quán tính sợ bị ngã, hai chân cô không tự chủ vòng lấy thân anh, tư thế này là lần đầu cô gặp phải, nơi đang mẫn cảm còn bị ma sát vào thứ cứng rắn phía sau lớp vải, cảm giác sượng sùng đến bừng đỏ mặt.
Thời Phong còn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt chứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-muon-nam-keo-tren/3003055/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.