Thời Phong hiểu Diệp Ân bây giờ không muốn có quan hệ yêu đương với ai, chỉ muốn một lòng trả thù tên hôn phu đã phản bội cô.
Anh không cần biết cô từng yêu Cao Minh nhiều ra sao, anh chỉ quan tâm đến hiện tại, quan tâm đến trực giác của bản thân rằng cô cũng có cảm xúc với anh, nếu không cô đã không bày ra vẻ mặt lo lắng ấy, lúc nhìn thấy anh ở bệnh viện.
Có lẽ bây giờ cô chưa nhận ra tình cảm của bản thân, nhưng anh tình nguyện đợi, bằng cách chấp nhận mối quan hệ chỉ có tình dục này, sau đó anh sẽ từ từ, từng bước âm thầm mở cửa trái tim cô.
Nhưng điều anh không ngờ là thái độ của cô lại cứng rắn đến như vậy, anh tháo một viên gạch, cô càng xây cả một bức tường, ranh giới phân định vô cùng rạch ròi, không cho anh một chút cơ hội để bước qua.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên căng thẳng, Thời Phong thở dài, anh chấp nhận lùi một bước để giữ mối quan hệ này, có lẽ anh đã quá tự tin nên mới vội vàng tặng món quà đó cho cô, không ngờ nó lại gây phản ứng ngược so với những gì anh mong đợi.
"Nếu em không thích thì cứ vứt đi."
Diệp Ân nhìn ra trong ánh mắt anh có phần hụt hẫng. Trong suy nghĩ của cô thoáng hiện lên sự do dự, nhưng cô phải để anh thất vọng hơn nữa, như thế mới khiến anh chán nản mà từ bỏ.
Cô đành phải sử dụng biện pháp mạnh hơn, có lẽ sẽ phải làm anh tổn thương.
"Ừ, phải vứt, cậu nên biết vị trí của mình ở đâu mới phải."
Diệp Ân nói rồi liền khoác nhanh chiếc áo đứng dậy, tháo chiếc vòng trầm đắt tiền vứt vào sọt rác không chút đắn đo ngay trước mắt anh.
Thời Phong nhìn theo thoáng chốc sững sờ không nói nên lời. Anh không tiếc vì giá trị của nó, mà sốc trước ánh mắt cô trao cho nó chẳng khác gì một thứ phế phẩm rác rưởi không xứng đeo lên bàn tay ngọc ngà của cô.
Chưa dừng lại ở đó, cô đứng khoanh tay, vẻ mặt lạnh tanh tiếp tục buông lời cay đắng.
"Thời Phong, tôi cảm thấy cậu không thể tuân thủ thỏa thuận ban đầu, vậy nên tôi nghĩ chúng ta đến đây là đủ rồi. Tôi cần một người có thể thỏa mãn tôi chứ không cần một kẻ lấy hai chữ yêu đương mà suốt ngày bám riết lấy tôi, làm những trò mà tôi đã chán ngấy. Hơn nữa… người xứng đứng cùng tôi, chỉ có thể là người cùng tầng lớp với tôi mà thôi."
Diệp Ân một lời thẳng thắn nói ra như vậy khiến anh hoàn toàn không còn lời nào để phản bác.
Vũng bùn dưới đáy xã hội như anh vốn không nên vọng tưởng đến bông hoa kiêu hãnh được mặt trời ưu ái chiếu rọi như cô.
Đối mặt với sự im lặng của anh, không gian dần yên ắng như tờ, vài giây sau liền thấy anh đứng dậy mặc quần áo, ngoảnh mặt rời đi không để lại một lời.
Nhìn theo bóng dáng anh từ từ rời khỏi đây, khi căn phòng trống trãi chỉ còn mình cô, cô liền châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi đưa tay xoa trán.
So với vẻ cứng rắn vừa rồi, bộ dạng cô bây giờ trông vô cùng ủ rũ, cô chưa bao giờ ghét cái miệng của mình như lúc này.
Cô lại rít một hơi nữa rồi dập điếu thuốc đang cháy vào gạt tàn, cảm giác khó chịu ức chế này cô biết chính xác nó là gì, chính cô bây giờ cũng cần phải thông suốt.
"Hình như mình đã hơi hơi thích cậu ta rồi, dừng lại sớm cũng tốt, may ra sẽ không bị lún sâu."
Tiếng thở dài mệt mỏi lại lần nữa vang lên, cô ngồi huỵch xuống ghế, ngửa đầu thả lỏng nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm tự trách.
"Đáng ra mình không nên khơi mào thứ quan hệ này. Sướng cái thân trong một lúc mà hệ lụy không thể tưởng tượng được. Đúng là tự rước họa vào thân mà."
Dưới sảnh chung cư, Thời Phong vừa bước ra đã bị một người lạ mặt đứng canh me ở một góc lén lút chụp lại, anh ta nhìn những hình ảnh mình vừa chụp được mà nhếch mép cười vô cùng xảo quyệt.
…
Một tuần sau, Diệp Ân đang trên đường đến dự lễ trao giải Phi Điểu, đây là lễ trao giải lớn và quan trọng nhất năm của tất cả các nhân vật liên quan đến giới giải trí.
Theo mức độ quan trọng của sự kiện này mà hôm nay Diệp Ân ăn diện cũng vô cùng lộng lẫy với chiếc đầm lụa đuôi cá màu xanh nhạt có phần tối giản, nhưng bộ trang sức được chế tác bằng một trăm phần trăm kim cương mới chính là điểm làm cô trở nên sang trọng và chắc chắn sẽ nổi bật nhất trong đám đông.
Thế nhưng trên người cô lại xuất hiện một thứ trang sức lạc quẻ khiến Mạn Thư từ lúc cùng cô thử quần áo ở cửa hàng đến khi lên xe vẫn không thể hiểu nổi.
"Giám đốc, giám đốc đã đi chùa sao?"
Diệp Ân nghe thấy mà khựng người.
"Nói gì vậy, tôi không có theo đạo Phật."
"Vậy cái vòng này là sao? Mấy ngày nay, ngày nào cũng thấy giám đốc đeo nó. Ngay cả bây giờ, mặc dù nó không hợp với bộ váy này chút nào mà giám đốc vẫn đeo. Không thể tháo nó ra một lát sao?"
Mạn Thư chỉ thẳng tay vào chiếc vòng trầm hương mà lúc Thời Phong rời đi cô đã đến sọt rác nhặt lại. Trong lòng tự nói với bản thân đây là món đồ đắt tiền, bỏ đi thì thật có lỗi với những người nghèo khó đang kiếm từng đồng mưu sinh ngoài kia.
Kể từ lúc đó, chiếc vòng này chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt của cô. Ngay cả khi đi tắm, cô chỉ tháo nó ra một lát rồi lại đeo vào ngay sau khi đã làm khô người. Lúc ngủ cũng phải ngửi mùi hương của nó mới ngủ ngon được.
Cô từ lúc nào đã xem nó là bảo vật, thích mang theo bên người nhưng lại không muốn cho ai chạm vào. Kể cả Mạn Thư chỉ chạm nhẹ bằng một đầu ngón tay, cô cũng rút tay lại giấu nó đi ngay lập tức, đáp lại cũng rất dứt khoát.
"Đúng là không có gu thẩm mỹ, chiếc vòng này kể cả khi mặc bikini cũng vẫn hợp."
Mạn Thư bị cô thẳng thừng chê bai mà trong lòng nổi lên phẫn uất liền quay ngoắt người đi không thèm nói chuyện với cô nữa.
Xe tiếp tục lăn bánh đặng chừng mười lăm phút thì đến nơi.
Buổi trao giải diễn ra ở một trung tâm hội nghị lớn có sức chứa hơn gần mười nghìn người, vì vậy bầu không khí ở đây vô cùng nóng và náo nhiệt do các fan của các minh tinh đã tụ họp đến đây từ sớm để đợi thần tượng của mình xuất hiện trên thảm đỏ.
Một dịp lớn như thế này, chắc chắn không thể thiếu ả trưởng fanclub trá hình của Cao Minh và có thể trong đám fan đang hò hét này còn có vài người đã từng "lăn giường" với anh ta nữa.
Lúc Diệp Ân bước ngang qua, tập thể fan của Cao Minh đều răm rắp mà im lặng như có sự luyện tập từ trước. Ánh mắt bọn họ nhìn cô như thù oán chất chứa đã nhiều kiếp.
Những tưởng Diệp Ân nhìn thấy thái độ của bọn họ như vậy sẽ không khỏi tỏ ra lo lắng, dè dặt. Nhưng không, những con mắt đang trừng căng giận dữ bỗng chuyển sang kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Ân nhếch môi cười nửa miệng, tỏ ý khinh thường, điệu bộ vô cùng nhởn nhơ thách thức.
Dĩ nhiên, vệ sĩ đi phía trước cô đã che cô lại trước ống kính của cánh phóng viên, những hình ảnh mà bọn họ chụp được hoàn toàn chỉ có một phía fan của Cao Minh tỏ thái độ.
Mạn Thư ngứa mắt không chịu được cũng phải lẩm bẩm bực tức nói.
"Đám fan ngông cuồng này toàn là một đám lác mắt mới hâm mộ cục phân như Cao Minh, hừ."
Diệp Ân nghe Mạn Thư chửi mắng rất hả dạ nhưng vẫn phải cố nhịn cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]