Thoát khỏi hai tên ám vệ kia , Viên Viên thỏa sức tung tăng đến khắp phố phường , rồi cô bắt một chuyến xe bus đường dài đi đến một nơi cô đãmuốn đến từ lâu.
Đó là cô nhi viện nơi cô đượcnuôi lớn , đã một thời gian rất dài cô không đến thăm mọi người chẳngbiết khi nào bị bắt lại nhưng cứ thế mà đi , lỡ có bị bắt thì cũng đượcđến thăm mọi người .
Chuyến xe kéo dài 2 tiếng đồng hồ , Viên Viên mệt mỏi vì tối qua không ngủ được liền nhủthiếp đi lúc nào không hay , đến khi gần đến chạm của mình cô mới giậtmình tỉnh lại , chẳng cần biết xung quoanh thế nào nhưng kịp nhận thứclà chiếc xe đang chạy tới chỗ chạm của mình , cô liền đứng dậy la lên .
Thở phào nhẹ nhõm khi vừa kịp xuống xe , Viên Viên đứng ở chạm dừng một lúc sau đó mới rời đi , tâm trạng cô đã vui vẻ hơn , nghĩ đến việc sẽ đượcgặp mọi người " Mẹ Tuệ , bé Hiên , bé Ân , Bé Phong , bé Nghi " Nụ cườicủa Viên Viên liền thấp sáng rạng ngời trên khuông mặt của cô .
Bước những bước chân từ chậm đến nhanh và rồi thành chạy , suy nghĩ được gặp mọi người đã khiến cho bước chân của Viên Viên chuyển động nhanh thậtnhanh và chạy thật nhanh lúc nào không biết.
Cuối cùng , nơi sườn đồi kia , căn nhà màu trắng có vẻ cũ kĩ , rêu phongđóng từng lớp khá dày trên tường , vài chỗ nức kéo dài trên vách tườnglớn ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-doc-anh-da-sai/2002985/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.