Lăng Miêu không mảnh vải che thân đứng nơi cửa sổ, rèm cửa làm bằng lụa trắng, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một thân ảnh mông lung. 
Được lụa trắng quyện cùng ánh sáng mờ ảo, liền phản quang tạo nên một bóng lưng hoàn mỹ. 
Mục Mục thật thán phục chúa tạo hóa, từ phía sau y cố gắng hết sức để tiết chế “Tiểu Mục”. 
Thực ra là do Lăng Miêu yêu cầu anh, y nghĩ đẹp thế này nếu không đem ra chụp thì thực uổng phí, thế nhưng nếu là nhiếp ảnh gia khác thì quả nhiên có phần không đành lòng, mà bây giờ kiếm được một anh bạn trai kiêm luôn nhiếp ảnh gia vừa chu đáo, tận tình như Mục Mục thì quả nhiên vô cùng khó. 
Hơn nữa Lăng Miêu cũng rất tin tưởng tài nghệ của Mục Mục, tin rằng anh sẽ hô biến những tấm *** của mình trở nên thoát tục, lãnh diễm mà cao quý, không chút *** tà dung tục, sẽ không để cho một số kẻ chẳng yên phận mà có ý đồ xấu. 
Lụa trắng, cây xanh, thiếu niên, tạo thành một bối cảnh với các chi tiết được chăm chút tới hoàn hảo. Nếu soi kỹ hơn một chút, thì có thể thấy lan điểu không được chăm sóc nên có phần thô, cành cây thì bị tùy ý cắt tỉa, các chậu cây không so le đều, hơn nữa cành lá cũng chẳng tươi tốt. 
“Có thể quay lại.” 
Lăng Miêu xoay người lại, chậm rãi, tạo thành một hình ảnh đẹp không sao tả xiết. 
Y mượn cành cây che đi chỗ riêng tư, Mục Mục ở mỗi góc cạnh đều quan sát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-dinh-mot-loai-thuc-vat-moi-tu-dai-xuan-duoc-dich-nam-nhan/2961526/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.