Sáng hôm sau thức dậy, Lăng Miêu cảm thấy toàn thân đau mỏi, thắt lưng dường như chẳng còn là của bản thân nữa.
Quay đầu thấy Mục Mục ngủ bên cạnh, cũng không lấy làm kinh ngạc, bởi lẽ nhiều nhiều buổi sáng trước đó, y đều là chứng kiến khuôn mặt này khi tỉnh giấc.
Lăng Mêu: “…”
Chờ chút…
Hình như có chuyện gì đó không ổn.
Lăng Miêu nhắm mắt dưỡng thần, thế rồi từng lá đào xuân phong phấp phới trở về, ghép lại thành một mảng ký ức hoàn chỉnh, là một đoạn phim gán mác mười tám cộng, nam chính là y, còn nam chính thứ hai, là người đang nằm bên cạnh.
Lăng Miêu giật nảy, đầu óc chợt tỉnh táo lại, trực tiếp nhào qua nắm lấy cổ áo anh —— *** —— đổi thành nắm lấy cổ Mục Mục, thân thể cứ trần truồng như vậy mà cưỡi lên người anh.
Mục Mục mệt nhọc suốt đêm giờ không tình nguyện mở mắt, trong lòng kêu lên một tiếng hỏng bét.
Lăng Miêu hạ tầm mắt xuống nhìn, khắp trên cơ thể anh đều xuất hiện dấu răng, đủ thấy đêm qua đã mãnh liệt như thế nào.
Biểu tình của y kỳ dị vô cùng, Mục Mục thì càng chẳng biết phải mở miệng nói thứ gì.
“Anh thượng tôi?” Ngữ khí của Lăng Miêu chợt trở nên cứng rắn.
Mục Mục còn muốn hấp hối giải thích một chút: “Thực ra thì hôm qua cậu…”
“Anh có chịu trách nhiệm không?” Lăng Miêu chẳng nghe Mục Mục giải thích.
Mục Mục có phần ngẩn ngơ: “Hả?”
“Tôi nói anh có chịu trách nhiệm không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-dinh-mot-loai-thuc-vat-moi-tu-dai-xuan-duoc-dich-nam-nhan/2961524/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.