Chương trước
Chương sau
Chuyện đầu tiên mà Tiêu Niên làm sau khi rời giường, chính là chuyển cho Tiểu Minh 500 khối. 
Tiểu Minh một giây nhận lấy. 
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha” 
“Chuyện gì đây!”
Tiêu Niên: “Cẩu nam nhân căn bản không chịu nổi bị tớ ghẹo.”
Tiêu Niên: “Quá không có tự chủ.”
Tiêu Niên: “Tớ mới gọi một tiếng lão công hắn liền không được.”
Tiêu Niên: “Mẹ nó, hại tớ mất 500 khối.”
Tiêu Niên: “500 khối a!”
Tiêu Niên: “Tức chết tui.jpg”
Tiểu Minh: “Ha ha ha ha ha cậu muốn tớ mắc cười chết sao?”
Tiểu Minh: “Lúc cậu ghẹo hắn sao không nghĩ tới hắn sẽ làm cậu?”
Tiêu Niên: “Ai mẹ nó biết.”
Tiêu Niên: “Tớ thấy hắn sau này không phải cứ nói được thì làm được đâu.”
Tiêu Niên: “Rành rành là một giáo sư đại học, lật lọng!”
Giờ phút này, Tiêu Niên bởi vì 500 đồng tiền mà tình cảm mãnh liệt gõ chữ, lại tình cảm mãnh liệt phun tào. 
Mà người nam nhân bị cậu mắng đến thảm kia, đang ngồi đối diện giúp cậu lột trứng gà. 
Chờ lột xong, Tiêu Niên cả người xụi lơ, há to miệng, tỏ vẻ muốn được đút ăn: “A ~” 
Lục Tri Chu thoạt nhìn không quá muốn làm, nhưng căn bản không có biện pháp với Tiêu Niên, chỉ có thể không mấy tình nguyện dùng đũa kẹp qua. 
Lúc lòng đỏ trứng sắp đến bên miệng, Tiêu Niên đột nhiên lui ra sau một chút. 
Lục Tri Chu nghi hoặc nhìn cậu. 
“Muốn chan xì dầu.” Tiêu Niên một tay chống mặt, yêu cầu này nọ. 
Lục Tri Chu nhàn nhạt liếc Tiêu Niên một cái, buông trứng gà với đũa xuống. 
Sau khi Lục Tri Chu bước vào phòng bếp, Tiêu Niên nhìn theo bóng dáng hắn, vỗ tay toét miệng cười. 
Tiêu Niên: “Tớ chính là thích nhìn Lục Tri Chu không ưa gì tớ nhưng vẫn phải hầu hạ tớ.” 
Tiêu Niên: “Quá sung sướng!” 
Tiểu Minh: “Cậu như vậy có khi nào Lục Tri Chu cảm thấy cậu quá tuỳ tiện không.” 
Tiêu Niên: “Khỏi cần có hay không, hắn chính là cảm thấy tớ tùy tiện, chưa biết chừng còn thầm não bổ trong lòng hình tượng gì về tớ ấy chứ.”  
Tiểu Minh: “Không giải thích một chút sao?” 
Tiểu Minh: “Dù gì cũng là người đàn ông đầu tiên của cậu mà.” 
Tiêu Niên: “Thôi bỏ đi, hắn cũng chướng mắt tớ, giải thích làm cái gì.” 
Tiểu Minh: “Vậy thì oan uổng quá a.” 
Tiêu Niên: “Dù sao đợi cái hạng mục kia của ba tớ vừa kết thúc là vỗ tay cúi chào, về sau cũng không liên quan, mặc kệ đi.” 
Tiểu Minh: “Tuy đúng là thế, nhưng cậu không thấy tiếc sao? Tối hôm đó cậu nhìn thấy người ta xong còn muốn chảy nước miếng mà.” 
Tiểu Minh: “Với lại, mẹ cậu không phải bảo cậu kết hôn với hắn sao, hôm đó còn vì việc này mà cãi nhau với cậu.” 
Tiêu Niên: “Mẹ tớ đơn giản chỉ là muốn chọc tức tớ thôi, tớ mà chọc giận bà ấy thì bà ấy cũng nhất định phải chọc lại.” 
Tiêu Niên: “Có điều, nếu hôm đó tớ không rời khỏi nhà, thật đúng là có khả năng bị bà ấy đóng gói ném tới nhà Lục Tri Chu ấy chứ.” 
Tiểu Minh: “Ha ha ha ha ha, mẹ cậu chắc cũng không nghĩ tới, còn trai bà ấy tự mình đưa tới cửa luôn ấy chứ.”
Tiểu Minh: “Mà nói hai người cũng buồn cười thật, ban ngày cậu vì không muốn kết hôn với hắn nên cãi nhau với mẹ, kết quả đến tối lại cùng người ta lăn giường.” 
Tiểu Minh: “Chi mà phải đi một vòng như vậy chứ, tốn công.” 
Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu đang ở phòng bếp, đáp lại một tiếng: “A” 
Tiêu Niên cúi đầu gõ chữ. 
“Nếu như biết có quan hệ như vậy, tối hôm đó tớ chắc chắn sẽ không…” 
Vừa viết đến đây, Tiêu Niên nghiêng đầu, xóa câu này đi. 
Nếu tối hôm đó cậu biết Lục Tri Chu là vị giáo sư mà ba mẹ nói tới, cậu sẽ tiến lên chứ? 
Hẳn là sẽ không.
Nhỉ?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cậu đã thấy Lục Tri Chu từ trong phòng bếp đi ra. 
Thôi, nghĩ mấy cái này làm gì……
Lục Tri Chu bước ra còn cầm theo một đĩa xì dầu nhỏ, Tiêu Niên cất điện thoại lại, chỉ huy Lục Tri Chu chan xì dầu lên lòng đỏ trứng. 
“Sau đó dùng đũa trộn một chút, cho thấm gia vị.” 
Lục Tri Chu làm theo. 
Có điều, Tiêu Niên cũng chỉ để Lục Tri Chu đút cho một miếng xong rồi thôi, còn cháo với đồ ăn sau đó cũng là tự mình ăn, cậu vừa thấy đủ cũng liền tém lại, không muốn quá đáng quá. 
Cháo ăn gần xong, Lục Tri Chu cũng mang nước ấm với thuốc cảm đến, không nói câu nào mà đẩy đến trước mặt Tiêu Niên. 
Lúc này, Tiêu Niên mới phát hiện, hình như nãy giờ Lục Tri Chu không có nói gì. 
Giống như, từ lúc cậu ra khỏi phòng, mãi cho đến hiện tại, Lục Tri Chu đều không có nói chuyện. 
Bây giờ cũng không có biểu cảm gì, thoạt nhìn tâm tình không được tốt lắm. 
Tiêu Niên vì thế thuận miệng quan tâm một câu: “Anh làm sao vậy?” 
Lục Tri Chu: “Không có gì.”
Kiểu hỏi xong lại lập tức trả lời không có việc gì thế này thì chắc chắn là có việc. 
Tiêu Niên thoáng suy đoán: “Cùng em làm thêm lần nữa nên thấy không thoải mái trong lòng?” 
Lục Tri Chu mày nhíu lại.
Tiêu Niên nở nụ cười: “Ha ha ha ha thật vậy à?”
Lục Tri Chu vẫn là không nói lời nào.
Tiêu Niên cảm thấy chính mình hẳn là đoán đúng rồi.
Suy cho cùng, Lục Tri Chu chính là vậy, một vị giáo sư đầy đa cảm.
Vì thế, cậu tiếp tục: “Có phải cảm thấy chính mình sao lại như thế này phải không, bắt đầu nảy sinh cảm giác chán ghét bản thân?” 
Lục Tri Chu ngẩng đầu, nhìn Tiêu Niên. 
Tiêu Niên lúc này mới phát hiện, Lục Tri Chu mang mắt kính.
Cặp mắt kính không gọng vàng kim, Lục Tri Chu còn nâng tay lên, dùng ngón tay nâng cầu gọng một chút. 
Tiêu Niên đột nhiên nhớ tới, tối hôm đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lục Tri Chu cũng mang cặp mắt kính này. 
Phong thái kia hoàn toàn không hợp với quán bar, tay cầm ly rượu, ngón tay hờ hững vuốt miệng ly, rũ mắt, không biết đang nghĩ chuyện gì. 
Cho nên rất thái quá là, giờ phút này, trái tim Tiêu Niên bỗng dưng bị lỡ một nhịp. 
Lục Tri Chu: “Uống thuốc.” 
Tiêu Niên không thể hiểu được lại nhút nhát, lập tức cúi đầu: “À.” 
Tiêu Niên cầm lấy thuốc với nước, nhưng đang định cho vào mồm, trong đầu cậu bỗng nhiên có ý tưởng mới. 
Cậu hỏi Lục Tri Chu: “Chắc không phải còn có nguyên nhân vì đối tượng là em, nên mới không vui đấy chứ?” 
Tiêu Niên hỏi xong lại thấy khẩn trương. 
“Không có.”
Lần này, Lục Tri Chu trả lời câu hỏi của cậu, giọng điệu chắc chắn. 
Hắn lại nói: “Không phải tại em, vấn đề là ở anh.” 
Tiêu Niên ‘à’ một tiếng, bỏ thuốc vào miệng. 
Nếu Lục Tri Chu khó chịu, Tiêu Niên cũng không lảm nhảm nữa, cơm nước xong liền thành thật đi về phòng nghỉ ngơi. 
Cậu cảm thấy, lần này hẳn cũng là một lần cuối cùng đi, về sau Lục Tri Chu chắc chắn sẽ dè chừng với cậu hơn. 
Nghĩ vậy, Tiêu Niên tự đáy lòng lại cảm thấy hơi tiếc. 
Thôi thôi, sớm tìm một người bạn trai thôi. 
Tiêu Niên nghĩ xong, nhắm hai mắt lại. 
Nhưng hai giây sau, cậu lại mở mắt. 
Mẹ nó, cậu phải đi đâu để tìm bạn trai chớ! 
Nếu dễ tìm như vậy cậu cũng đâu cần solo 22 năm, có hôn cũng chỉ là ở quán bar hôn Lục Tri Chu một chút như vậy, trước đó thì chưa từng có, sau lại cũng không có nữa. 
Phiền muốn chết!
Vốn dĩ Tiêu Niên cũng chẳng sao cả, nhưng vì Lục Tri Chu không vui, làm cậu cũng cảm thấy chẳng vui vẻ gì.
Thật ra cũng không phải bị cảm xúc ảnh hưởng, cậu chỉ là cảm thấy thật khó chịu. 
Một người đàn ông, bởi vì làm tình với bạn nên không vui, vậy bạn có thấy vui nổi không? 
Kiểu này cậu ngủ thế nào được?
Càng nghĩ càng không thích hợp, càng nghĩ càng không cam lòng.
Mẹ nó toàn là chuyện gì không biết, cậu còn bởi vì việc này mà thua 500 khối nữa.
Cho nên ở trên giường nằm hơn mười phút, Tiêu Niên ‘vèo’ cái liền rời giường.
Nhưng lúc bật dậy hơi đột ngột, đầu có chút choáng, nhưng nó cũng không ảnh hưởng cậu run tay gọi điện thoại cho Tề Nghệ. 
Tề Nghệ, một thằng bạn cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm chỉ loanh quanh tìm soái ca để ngắm. 
“Đại thiếu gia, làm sao vậy?” Tề Nghệ bên kia bắt máy rất nhanh. 
Nghe thấy bên kia có chút ồn, Tiêu Niên liền hỏi: “Đang làm gì đó?”
Quả nhiên, Tề Nghệ nói: “Xem soái ca chơi bóng nè, tới không?” 
Tiêu Niên đương nhiên: “Tới a.” 
Tề Nghệ liền chia định vị cho Tiêu Niên, Tiêu Niên lập tức gọi xe. 
Ra khỏi phòng, vừa lúc đụng phải Lục Tri Chu cầm ly nước từ phòng bếp bước ra, Tiêu Niên vốn định cười cười chào hỏi, nhưng nháy mắt nhớ lại nửa phút trước cậu đang bực Lục Tri Chu, lập tức liền bản cái mặt. 
Lục Tri Chu hỏi cậu: “Ra ngoài làm gì?” 
Tiêu Niên: “Anh quản em.”
Lục Tri Chu bởi vì câu này của Tiêu Niên mà dừng chân lại.
Lục Tri Chu lúc này còn mang mắt kính, Tiêu Niên càng bực bội.
Ở nhà không có việc gì thì mang mắt kính làm gì, làm Tiêu Niên có muốn bực cũng không bực nổi, cả người khó chịu muốn chết. 
Mẹ nó, hết bực được rồi.
“Chỉ đi ra ngoài một chút.”
Tiêu Niên tự nhiên trở nên ngoan ngoãn, giải thích một câu.
Lục Tri Chu nghe xong lại nhíu mày: “Em đang bị bệnh.”
Tiêu Niên nhỏ giọng hơn: “Không sao đâu ạ.”
Lục Tri Chu: “Đi ra ngoài làm gì? Hiện tại em cần phải nghỉ ngơi.”
Tiêu Niên nói: “Bận chút chuyện ạ.”
Lục Tri Chu hỏi: “Chuyện rất quan trọng?”
Tiêu Niên chột dạ, nuốt nước miếng một cái, ở trong lòng thầm nói với chính mình, ngắm soái ca là chuyện đặc biệt quan trọng, liên quan đến nửa đời sau của cậu. 
“Đúng vậy.”
Tiêu Niên đáp.
Lục Tri Chu thoạt nhìn vẫn là không quá tán đồng, nhưng trong đầu Tiêu Niên đang nói với cậu rằng phải đi ngay bây giờ, nếu còn không đi có lẽ cậu thật sự sẽ bị Lục Tri Chu khuyên trở về phòng mất. 
Cho nên, nhân lúc Lục Tri Chu còn chưa có nói chuyện, Tiêu Niên liền nhanh mồm nói: “Em đi đây.” 
Vừa nói vừa đi về phía cửa. 
Bất quá, Lục Tri Chu hình như cũng không có gì ý kiến, mãi đến khi Tiêu Niên sắp tới cửa, hắn mới mở miệng nói: “Chú ý thân thể.” 
Tiêu Niên: “Em biết rồi.”
Xe đã tới ngoài cửa, giờ phút này,Tiêu Niên giống như đang làm chuyện đặc biệt trái với lương tâm, trong lòng sợ muốn chết, lúc lên xe ngay cả tài xế còn cảm giác được cậu khẩn trương, giẫm xuống chân ga, ‘rồ’ một tiếng liền rời đi. 
Chờ xe chạy ra đường lớn, Tiêu Niên nhíu mày, mới dần dần cảm thấy không thích hợp. 
Cậu sợ cái gì chứ? 
Lục Tri Chu sẽ ăn cậu sao? 
Chậc.
Buồn cười.
Rất nhanh, cậu liền đến nơi mà Tề Nghệ chia định vị cho, mà cũng rất nhanh, cậu ở bên cạnh sân thể dục nhìn thấy thằng bạn của cậu. 
Tiêu Niên chạy chậm tới, lúc đến bên cạnh Tề Nghệ, câu đầu tiên liền hỏi: “Soái ca ở đâu?” 
Tề Nghệ cười một cái: “Cậu tới rồi.” 
Tiêu Niên: “Ờ.” 
Tề Nghệ: “Tuy soái ca mà tớ nói vẫn chưa tới, nhưng cậu không cảm thấy A đại có rất nhiều soái ca sao?” 
Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Cũng đúng, đi một đường tới đây thật sự rất có cảnh đẹp ý vui.” 
Chờ chút.
“A đại?” Tiêu Niên sửng sốt: “Chỗ này là A đại?”
Tề Nghệ: “Ủa chớ sao? Chớ sao cậu định vị tới đây được.”
Tiêu Niên ‘a’ một tiếng.
Lục Tri Chu chính là giáo sư của A đại. 
Tề Nghệ: “Làm sao vậy?” 
Tiêu Niên lắc đầu: “Không có gì.”
Không quan trọng.
Sau đó, hai người liền ngồi bên cạnh sân thể dục xem đám sinh viên chơi bóng.
Nói thật, đúng là càng xem càng chán.
Này có gì đẹp đâu, nửa ngày cũng không vào được mấy trái, có được không đây……
Trời nắng chang chang, Tiêu Niên phơi muốn xỉu.
“Ê.” Qua hơn mười phút, Tiêu Niên nhịn không được: “Soái ca kia mà cậu nói chừng nào mới tới?”
Tề Nghệ nhìn đồng hồ: “Chắc sắp rồi, nói là học hai tiết buổi chiều xong là sẽ tới đây.” 
Tiêu Niên: “……”
Tiêu Niên: “Đẹp trai lắm à?”
Tề Nghệ: “So với mấy người cậu vừa nhìn còn soái ca hơn nhiều.”
Tiêu Niên lúc này mới thoáng nâng cao tinh thần một chút: “Vậy tớ phải nhìn cho biết mới được.” 
Lại qua một phút, Tiêu Niên lại héo: “Chán quá đi, cậu cũng đợi giỏi thật, cả một buổi chiều rồi.” 
Tề Nghệ: “Chán lắm sao, cậu xem bọn họ đầy sức sống thanh xuân đi, cậu không cảm thấy rất đẹp sao?” 
Tiêu Niên chỉ cảm thấy buồn ngủ…… 
Có lẽ là thấy Tiêu Niên sắp hơi thở thoi thóp, Tề Nghệ đề nghị: “Nếu không chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Tiêu Niên: “Chơi cái gì?”
Tề Nghệ nghĩ nghĩ, cười rộ lên: “Chơi kích thích chút, nếu trai đẹp nhiều như vậy, tụi mình so một chút, coi chiều nay ai thêm được WeChat của ba soái ca trước.” 
Tiêu Niên này chẳng phải là hăng hái: “Không chịu chơi sớm.” Cậu lại nói: “Ba người quá ít, năm người đi, thời gian còn sớm mà.” 
Tề Nghệ cười rộ lên: “Được.”
Tiêu Niên: “Cá cái gì?”
Tề Nghệ nghĩ nghĩ: “500 khối.”
Tiêu Niên: “……”
Tiêu Niên không khỏi nhớ tới đồ tồi Lục Tri Chu kia.
Nhưng mấy người nói có khéo không, Lục Tri Chu giống như có tâm linh cảm ứng với cậu ấy, Tiêu Niên vừa đồng ý cá cược xong, Lục Tri Chu đã gọi điện thoại tới rồi. 
Tiêu Niên nhìn màn hình di động, do dự hai giây, bắt máy.
“Làm sao vậy thầy Lục?” Tiêu Niên khách khách khí khí.
Đối diện giống như bởi vì cách xưng hô của cậu mà sửng sốt một phen, mới hỏi: “Thấy trong người khỏe không?”
Tiêu Niên không nhịn được hơi cong khóe miệng: “Vẫn ổn ạ.” 
Lục Tri Chu: “Em còn bận lâu không?” 
Tiêu Niên: “Không chắc đâu ạ.”
Lục Tri Chu: “Em đang ở đâu?”
Tiêu Niên: “Sao thế?”
Lục Tri Chu: “Nếu tiện thì em bận xong rồi anh tới đón em.” 
Tiêu Niên lập tức cười rộ lên, DNA động rồi*.*ý nói một người xem hoặc nghe điều gì đó nhiều lần đến mức như được
 khắcvào DNA của họ, đến khi điều đó được lặp lại thì họ sẽ tự động nhớ tới.
“A ~ chuyện gì thế này, tự nhiên thầy Lục tốt bụng như vậy, thụ sủng nhược kinh a, cảm động quá chừng.” 
Lục Tri Chu lại hỏi lần nữa: “Em đang ở đâu?” 
Tiêu Niên: “Anh nói xem có khéo không, đang ở trường học của anh nè.” 
Lục Tri Chu: “A đại?” 
Tiêu Niên: “Đúng rồi.”
Lục Tri Chu nghi hoặc: “Tới A đại làm gì?”
Tiêu Niên cười: “Làm, chuyện lớn!”
Tiêu Niên không muốn nói, Lục Tri Chu cũng không hỏi nữa, hắn nói: “Buổi chiều anh có khóa, tan học đến đón em, có kịp không?” 
Tiêu Niên: “Mấy giờ tan học thế?” 
“5 giờ 40.” Hắn lại hỏi: “Chỗ nào của A đại?” 
Tiêu Niên nhìn đồng hồ, mới 3 giờ rưỡi.
Tiêu Niên trả lời Lục Tri Chu: “Ở sân thể dục tên là cái gì Nam ấy.” Cậu lại nói: “Mà nói sau, tới lúc đó không chừng em về nhà trước rồi. 
Lục Tri Chu: “Cũng được, khi nào về nói cho anh một tiếng.” 
Tiêu Niên: “Được.” 
Lục Tri Chu: “Không thoải mái cũng nói cho anh biết.” 
Tiêu Niên: “Biết ~ rồi, thầy Lục.” 
Tiêu Niên đang định hỏi Lục Tri Chu còn chuyện gì nữa không, Tề Nghệ ngồi bên cạnh đột nhiên kích động lên. 
“Tiêu Niên, Tiêu Niên, người tới, tớ đệt đẹp trai thiệt chớ, tớ đệt, cậu đừng gọi điện thoại nữa, soái ca tới kìa!” 
Tiêu Niên nhanh chóng nói một câu “Không có việc gì cúp nha”, xong liền cúp điện thoại. 
Bên kia, ở trong xe, Lục Tri Chu đang định nói thêm gì đó, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng tút tút. 
Lục Tri Chu: “……”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Ngồi ở ghế phụ, Lâm Nhạc Phàm lập tức cười dài: “Cậu ấy lại dám cúp điện thoại của cậu.” 
Lục Tri Chu nhàn nhạt: “Không phải lần đầu tiên.” 
Lâm Nhạc Phàm: “Trâu bò a.” 
Lâm Nhạc Phàm là ở hai mươi phút trước leo lên xe Lục Tri Chu, chiều nay hắn cũng có khóa, vừa lúc tiện đường, nên bảo Lục Tri Chu mang hắn theo. 
Mà hắn cũng là hôm qua mới biết được mấy chuyện đó của Lục Tri Chu với Tiêu Niên, lúc ấy hắn nghe xong mà giật cả mình, qua mấy phút sau cũng không biết nói gì.
Lục Tri Chu sao?!
Đây là chuyện về Lục Tri Chu???
Đậu………… Má……
Hôm nay, hắn lên xe chưa được lâu đã thuận miệng bát quái một phen, không nghĩ tới hai người này lại có tiến triển mới, Tiêu Niên còn phát sốt. 
Lâm Nhạc Phàm vừa mở miệng liền hỏi: “Hai người làm xong cậu ấy còn bị sốt à?” 
Lục Tri Chu hơi khựng lại: “Hình như vậy.” 
Lâm Nhạc Phàm: “Sao cậu lại không nhạy cảm thế?”
Lục Tri Chu hỏi Lâm Nhạc Phàm: “Sẽ bị bệnh như thế này sao?”
Lâm Nhạc Phàm: “Xem tình huống đi, có vài người là sẽ bị.”
Lục Tri Chu nói: “Mấy lần trước em ấy không có.”
Lâm Nhạc Phàm: “Cho nên mới nói là xem tình huống, có thể là trúng hôm cậu ấy thấy không khoẻ, mà cậu thì một hai lại đòi hỏi.” 
Lục Tri Chu: “……”
Lục Tri Chu mở miệng muốn giải thích cái gì đó, nhưng nghĩ lại lại thôi. 
Lâm Nhạc Phàm ‘chậc’ một tiếng: “Lần đầu tiên tớ thấy cậu mâu thuẫn như vậy đấy, cậu nói cậu không có cảm giác với người ta, nhưng hết lần này đến lần khác lại cùng người ta lên giường, cậu là đang làm gì?” 
Lục Tri Chu nhìn con đường phía trước: “Hỏi rất hay.”
Lâm Nhạc Phàm: “Ha ha ha ha ha, không nghĩ tới a, Lục đại giáo sư của chúng ta cũng là loại người này.”
Lục Tri Chu vậy mà còn đáp lại: “Tớ cũng không nghĩ tới.” 
Lâm Nhạc Phàm: “Cho nên cậu đây là ‘hăng máu’ trong truyền thuyết sao?” 
Lục Tri Chu lặp lại từ ngữ mấu chốt: “Hăng máu?” 
Lâm Nhạc Phàm gật đầu: “Hăng máu.”
Lục Tri Chu không nói phải, cũng không nói không phải. 
Lâm Nhạc Phàm cười cười, lại hỏi: “Cho nên cậu cứ vậy mà thả cậu ấy đi? Hiện tại cậu ấy là người bệnh đó.”
Lục Tri Chu: “Chính em ấy muốn ra ngoài.”
Lâm Nhạc Phàm ‘ai’ một tiếng: “Rốt cuộc là nên nói cậu biết cách làm người hay là không biết cách làm người đây, quan tâm người ta một chút a, dù sao cũng là tại cậu.” 
Lục Tri Chu nghĩ nghĩ, hỏi: “Phải làm gì?”
Lâm Nhạc Phàm: “Hỏi thử ’em đang ở đâu, hiện tại cảm giác thế nào, đang làm gì vậy, đừng mệt mỏi quá, lát nữa sẽ đón em về nhà nhé’, vậy đó.” 
Lục Tri Chu hình như còn đang do dự, nhưng Lâm Nhạc Phàm đã ra tay, trực tiếp ấn gọi điện thoại trên màn hình trong xe: “Nhanh đi.” 
Cũng vì thế mới có cuộc gọi này. 
Sau đó, nói chuyện chưa được hai phút, điện thoại đã bị Tiêu Niên cúp cái rụp. 
Lúc này, Lục Tri Chu đã lái xe đến A đại, cũng sắp đến khu dạy học. 
“Cậu Tiêu Niên này thú vị nhỉ.” Lâm Nhạc Phàm cười nói: “Nghe nói chuyện xong lại thấy quan hệ của hai người tốt hơn là tớ nghĩ đấy.” 
Lục Tri Chu không nói gì.
Lâm Nhạc Phàm tiếp tục: “Mà nghe cậu ấy cũng rất hoạt bát, hẳn là không có việc gì.” Lâm Nhạc Phàm lại nghi hoặc nói: “Nhưng cậu ấy tới A đại của tụi mình làm gì? Còn ở sân thể dục, người bạn kia của cậu ấy ở trong điện thoại ồn ào như vậy, chuyện lớn mà cậu ấy nói chắc không phải là ngắmsoái…… Ê ê ê! Cậu làm gì, làm gì đó!” 
Lục Tri Chu đột nhiên chuyển tay lái, làm Lâm Nhạc Phàm sợ tới mức lật đật bắt lấy tay vịn. 
Lâm Nhạc Phàm kinh ngạc: “Đi đâu vậy?” 
Lục Tri Chu: “Sân vận động Trung Nam.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.