Chương trước
Chương sau
Kiều Trân là gái làng chơi, cô ta nhìn sơ qua là biết anh đang rất tức giận, nhưng không sao
Dỗ đàn ông mau hết giận cô ta xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất
-" Ngôn Dực, em đau hức ... Chẳng qua...chẳng qua là do em nhớ anh quá thôi " Kiều Trân vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt
-" Tôi không cần" Nói xong hắn liền xô cô thật mạnh, Kiều Trân bị xô va vào thành ghế, dù đau như thế nhưng vẫn cố đứng dậy
-" Đừng giận như thế ... Đừng tức giận nữa mà, lại đây em có chuẩn bị cho anh thứ này này "
Cô ta kéo hắn lại ngồi trên giường, cặp ngực đẫy đà của cô không ngừng cọ sát vào người hắn, ly rượu cô cầm trên tay bị hắn giựt lấy uống cạn, hết ly này đến ly khác
Kiều Trân ở bên cạnh không biết từ lúc nào mà quần áo trên người đã thoát hết chỉ còn một chiếc quần ren gợi cảm
Hắn bây giờ đã bị hơi men điều khiển đến mụ mị đầu óc
Hắn đè cô xuống, hai tay giữ chặt tay cô trên thành giường
Lưỡi của cô vừa ngọt ngào vừa thơm tho, khiến cho hắn không thể kháng cự được mà liếm láp quấn chặt cái lưỡi nhỏ của cô. Triền miên hôn thật sâu, đến khi cô phát ra tiếng rên nhẹ mới làm hắn bỏ ra
Khắc Trân biết hắn đã ngà ngà say, quần lót ở dưới cũng từ từ cởi ra, dù gì đây cũng không phải lần đầu anh cùng cô phát sinh quan hệ, lúc trước cả hai còn làm trước mặt vợ anh kia mà. Chứng tỏ, Ngôn Dực yêu cô hơn cô ta, chức bà Ngôn này có vẻ sắp thuộc về cô rồi
Một tay hắn xoa nắn đầu ngực cô, tay còn lại không yên phận mà cởi bỏ lớp quần áo trên người mình
Ngôn Dực nhẹ nhàng đưa tay xuống phía dưới, chà sát nhẹ lên hai cánh hoa khiến nó mở ra, ngón tay liền theo đó mà trường vào bên trong
Tiểu huyệt nhỏ nhắn chật hẹp ép lấy ngón tay của hắn, anh thấp giọng dụ dỗ cô
-" Kiều Nghiễm, thả lỏng nào, chỉ mới ngón tay anh mà em đã ép chặt như vậy, muốn bức chết anh sao "
-" Kiều Nghiễm ?? " Kiều Trân ở trong lòng anh hoài nghi, tại sao là Kiều Nghiễm, cô là Kiều Trân, Kiều Trân cơ mà
-" Em thật là dâm đãng mà "
Cự vật thô to chống lên động nhỏ của cô, cầm cự vật nhét vào động nhỏ phía dưới, nhưng chưa kịp vào liền bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tiếng chuông kêu lên không ngừng
Ngôn Dực như sực tỉnh ngồi dậy, cô ta dám bỏ thuốc hắn, được, được lắm
Hắn với tay lấy nhanh điện thoại bị lia xuống sàn, giọng nói không kìm được sự tức giận, nhìn vào số điện thoại hắn liền bắt máy
-" Có chuyện gì?"
-" Tôi...tôi là bác sĩ Triệu đây"
-" Ừ, có chuyện gì ?"
-" Tôi...Tôi lúc nãy có nói đến một liều thuốc, nếu cô ấy tỉnh dậy thì cho uống ..." Giọng ông ta lắp bắp nói một cách sợ hãi
-" Vậy thì sao ?"
-" Cô...cô gái ấy tỉnh dậy rồi" Bác sĩ Triệu khúm núm trả lời
-" Vậy thì cho cô ta uống thuốc đi " Hắn vội nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào
-" Tôi cho cô ấy uống rồi ..."
-" Uống rồi thì tốt, còn gọi tôi làm gì ?"
-" Nhưng ...nhưng tôi cho cô ấy uống nhầm thuốc, cậu mau về nhanh đi "
-" Sao ?? Ông cho cô ta uống gì " Ngôn Dực gấp rút mặc vội quần áo vào, cúc áo không cẩn thận liền cài lộn xộn, trong tim hắn bỗng xuất hiện một cảm giác lo lắng bất thường
-" Cậu ...cậu đừng lo, tôi ...tôi chỉ là cho cô ấy uống nhầm xuân dược "
-"Sao ?"
-" Cậu về nhanh đi..."
Còn chưa để bác sĩ Triệu nói xong hắn đã cúp máy, tính xoay người bước đi nhanh liền bị Kiều Trân chặn lại :
-" Ngôn Dực, anh đi đâu vậy, không phải cả hai chúng ta ..."
Lời còn chưa dứt hắn đã tát cô một cái thật mạnh, Kiều Trân bị tát đau đớn ôm một bên má sưng đỏ
-" Cô cả gan bỏ thuốc vào rượu tôi, chuyện này tôi còn chưa tính sổ cô "
-" Chỉ vì em quá yêu anh thôi"
-" Yêu ?" Hắn nâng gương mặt cô lên đối diện với khuôn mặt hắn " Cô yêu tôi hay nói đúng hơn là yêu cái danh phận bà Ngôn "
Kiều Trân bị hắn làm cho cứng họng không dám trả lời
Hắn thấy cô không nói gì nữa thì đẩy mạnh cô ra sau đó liền dùng khăn tay lau sạch tay mình, giống như hắn vừa chạm vào thứ gì rất dơ bẩn cần phải rửa sạch
Kiều Trân là không cam tâm, cô ta liếc nhìn anh rồi cười khẩy :
-" Ít nhất là em yêu anh, yêu cái danh phận bà Ngôn đó còn Kiều Nghiễm ? Cô ta có yêu anh chứ ?"
-" Kiều Nghiễm không bao giờ chuốc thuốc tôi để làm chuyện dơ bẩn thế này "
-" Anh nói em dơ bẩn? Nếu em dơ bẩn một thì cô ta dơ bẩn mười. NGÔN DỰC , ANH KHÔNG NHỚ GÌ SAO ? ANH KHÔNG NHỚ NHỮNG CHUYỆN CÔ TA ĐÃ LÀM VỚI ANH SAO " Kiều Trân như tức điên lên, cô ta hét lớn giọng
-" Câm miệng "
-" Anh không nhớ sao là năm đó ..."
" Phập" Tiếng dao găm bay thẳng tới trước mặt cô ta, lưỡi dao bay nhanh đến nỗi Kiều Trân tròn xoe nhìn con dao mà trợn to
Dao găm bay thẳng vào đầu cô ta, máu chảy không ngừng xuống sàn nhà, căn phòng bỗng chốc im lặng đến lạ thường
Đến lúc chết đi, Kiều Trân vẫn thấy hắn nhìn cô một cách khinh thường, một cách ghê tởm như vậy
Ngôn Dực mệt mỏi dùng tay xoa hai bên thái dương, môi bạc khẽ nhếch lên thành nụ cười man rợ :
-" Không phải tôi đã bảo cô im rồi sao " Hắn thích thú nhìn máu không ngừng chảy ra, thấm đẫm cả mặt sàn
-" Tới phòng 201 thu dọn, đem quăng cho chó ăn đi"
Không cần biết người kia có nghe hay không hắn đã vội cúp máy, tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên nãy giờ, khỏi nhìn hắn cũng biết là bác sĩ Triệu. Chiếc xe lao nhanh trên đường, chưa đầy mười phút sau hắn đã có mặt tại nhà
Lái nhanh xe vào vườn, đôi chân dài thẳng tắp bước nhanh xuống xe đi vội vào bên trong. Bác sĩ Triệu đã đứng đó chờ sẵn, lúc nào cũng đi qua đi lại, khi thấy anh không kìm nổi sự xúc động
-" Sao giờ cậu mới tới, mau lên theo tôi"
Ngôn Dực bị ông ta kéo nhanh lên phòng, bản thân còn chưa biết gì đã bị đẩy vào trong, lúc hắn kịp phản ứng lại thì cửa phòng đã khóa :
-" Mẹ kiếp mau mở cửa..."
Hắn chưa dứt câu một lực tác động từ đằng sau khiến hắn giật mình quay lại
Kiều Nghiễm thấy người bước vào là hắn thì không kìm được sự vui sướng, vội lao tới
Cả thân thể đều cọ xát vào người hắn, thật dễ chịu mà: -" Kiều Nghiễm, Kiều Nghiễm cô tỉnh lại cho tôi"Hắn không ngừng nắm chặt hai bả vai cô lắc mạnh
Kiều Nghiễm bị nắm chặt bả vai đến đau, khuôn mặt mếu máo như sắp khóc :
-" Đau a..."
-" Cô mau tỉnh lại cho tôi, mau mở cửa, mẹ kiếp các người"
-" Ngôn Dực, nóng, nóng ...nóng quá ...a "
-" Cô..."
Còn chưa để hắn nói xong Kiều Nghiễm đã áp sát môi mình vào môi hắn, cô là lần đầu chủ động hôn người khác, không biết làm thế nào chỉ biết cắn mút chặt môi hắn
Cô cắn chặt đến mức chãy máu, nụ hôn có vị tanh nhẹ, lưỡi hắn cuối cùng cũng hoạt động, cuốn chặt lưỡi cô mà nút
Tiếng động phát ra khiến cho không khí trong phòng đột nhiên nóng lạ thường
Hắn cuối cùng cũng buông tha cho môi cô, lúc kết thúc còn kéo thêm sợi chỉ bạc gợi tình
Kiều Nghiễm hôn xong còn nóng hơn lúc nãy, đầu óc bị hôn đến loạn, cô áp sát cả thân thể mình vào anh thấp giọng cầu xin :
-" Ngôn Dực ... Ngôn Dực làm...làm em đi "
Hắn nhìn cô, khuôn măt đỏ ửng, quần áo xộc xệch khêu gợi, mới nhìn thôi mà dương vật bên dưới của hắn đã bành trướng to kêu la ỉ ổi
Hắn đè cô xuống giường dùng tay xé mạnh bộ quần áo cô mặc trên người :
-" Cái này là do em cầu xin tôi đấy, lúc tỉnh dậy đừng trách tôi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.