Vân Nãi dành nguyên cả một buổi chiều đi thăm quan căn biệt thự rộng lớn của Lục Dương. Trên sân thượng có hồ bơi, sân sau có bể cá, nhìn vào thôi cũng đủ biết chúng giá trị lớn đến ngần nào.
Dịch quản gia được sai đi theo giám sát cô, nhỡ cô lạc hay xây xát gì thì coi như đó là ngày cuối cùng ông làm việc tại Lục gia.
“Xin tiểu thư đừng đứng quá gần mép hồ…”
Giọng Dịch quản gia run run nhìn cô mon men lại gần hồ cá vàng. Xung quanh hồ được khép tròn bằng đá cuội trơn nhẵn rất dễ ngã.
“Bác yên tâm, con không sao”
Vân Nãi vừa đi vừa nắm những cành cây xõa xuống cho chắc, trước khi đi trên hòn đá nào cô đều lấy lòng bàn chân miết thử cẩn thận rồi mới dám bước đi.
Cứ bước từng bước chậm rãi như thế đến mép hồ, Vân Nãi ngồi xuống chần chân trong làn nước mát.
Cũng khá lâu rồi cô chưa được về quê ngoại, ở đó yên bình và có một ao cá to hơn cái hồ nhân tạo này, cả tuổi thơ từ thời tấm bé của cô gắn liền với nó.
“Vân Tiểu Thư, làm ơn quay về đi ạ…”
Dịch quản gia đứng cách xa khỏi những hòn đá cuội trơn trượt không ngừng gọi cô về. Tuổi ông đã cao, cũng chẳng nên dấn thân vào chỗ nguy hiểm như thế.
“Vâng con vào ngay”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô chống trên hòn đá cuội, cố gắng lấy đà đứng dậy. Vừa đứng lên đã dẫm ngay trúng mảng rêu trơn, Vân Nãi không giữ được thăng bằng, cả thân ngã nhào xuống hồ cá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/215472/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.