“Tại sao…?”
Vân Nãi như bị nghẹn ắng lại ở cổ họng, ngước sang hỏi Đoạn Trường An với một giọng sắp khóc.
“Tại vì anh đã luôn thích em từ rất lâu.”
Nói đến đây, giọng anh chùng xuống.
“Anh thật sự đã rất thích em kể từ khi em nhập học rồi.”
“Lúc đó anh còn chưa đủ can đảm để thổ lộ với em, anh muốn khiến sau này cuộc sống chúng ta hạnh phúc hơn nữa nên đã lao đầu vào học, học nữa để có thể kế nghiệp ngành sản xuất nước hoa này của bố.”
“Nhưng tại sao em lại cưới tên Lục Dương kia chứ ? Anh có gì thua kém hắn ta à ?”
Đoạn Trường An gào lên đẩy cô ngã xuống giường, một tay thì ghì chặt cổ tay cô cố định trên đỉnh đầu, tay còn lại thì bắt đầu mơn trớn làn da trắng nõn qua lớp áo.
Vân Nãi sợ tái xanh cả mặt. Cô liên tục cố gắng vặn vẹo thân mình, miệng mếu máo không nói nên lời.
“Sinh con cho anh, như vậy thì em sẽ không thể rời khỏi đây được nữa !”
Cô có thể nhìn thấy ngọn lửa hận đang bùng cháy sâu thẳm trong đôi mắt đỏ ngầu kia của anh, đó không hẳn là tức giận, mà là nhuốm chút đượm buồn.
Hội trưởng Đoạn Trường An năm kia mà cô thầm mến giờ đã điên loạn không thể kiểm soát nổi cả bản thân mình. Anh ta xé rách cái váy trên cơ thể cô mà Lục Dương thích nhất, nhào nặn bạo lực trên cặp núi tuyết đỉnh hồng.
“Không ! Đừng mà !”
Vân Nãi thét lên thảm thiết trong tuyệt vọng. Khóe mi giật giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/1168548/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.