Chiếc xe đen đang chở Vân Nãi kia lao vun vút đến một mỏm đá trống không có người hay nhà cửa.
“Vù vù”
Ngay tức thì có luồng gió lớn thổi từ trên xuống khiến vài cây cỏ dại dập nát. Một chiếc trực thăng lớn đang hạ độ cao xuống gần mặt đất hơn, âm thanh xung quanh giờ đây chỉ có tiếng của động cơ và cánh quạt.
Cánh cửa của trực thăng mở ra một cách nặng nề. Đoạn Trường An bế Vân Nãi trên tay tiến vào bên trong. Anh đeo cho cô một cái bịt tai để giảm bớt tiếng ồn, mong rằng hành trình từ đây đến Pháp sẽ không khiến cô phải tỉnh giấc.
***
“Được rồi, tôi cúp máy đây.”
Lục Dương uể oải dập máy, duỗi tay vươn vai một cái. Cuộc điện thoại này khá quan trọng nên hắn nói chuyện hơi lâu đến mỏi nhừ cả cơ.
Nhớ đến Vân Nãi đang chờ mình ở ngoài sân, Lục Dương liền tức tốc chạy ra tìm đến cái ghế đá mà hắn đã dặn cô phải ngồi chờ ở đó.
Chiếc ghế đá đáng lẽ là phải có một cô gái nhỏ ngồi ở đó, nhưng không. Giờ đây chỉ là một khu vực lạnh lẽo không chút hơi người, chứng tỏ đã không có ai ngồi ở đây lâu lắm rồi.
“Tiểu Nãi ! Tiểu Nãi !”
Lục Dương kêu lớn tên của cô, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng lá cây thổi xào xạc.
"Đừng có đùa tôi, mau ra đây đi "
Vẫn không có người trả lời.
Lần này thì hắn thật sự rụng rời cả chân tay. Quả tim vang đập liên tục như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Biểu cảm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-vo-nho/1168547/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.