Mạnh Lan Yên cùng Thẩm Dục Thần lớn lên mọi người gọi hai người là thanh mai trúc mã, cũng đúng thôi cả hai người đẹp đôi như vậy mọi người đều mong thanh mai trúc mã này có thể về một nhà thì thật tốt.
Năm cấp ba Mạnh Lan Yên tính tình vốn đã điềm đạm, không thích giao tiếp nhiều với người khác giới chỉ duy nhất một người suốt bao năm tháng bước vào cuộc sống của cô vừa tùy tiện, lại vừa thản nhiên chẳng có chút kiêng dè.
Bao nhiêu nam sinh thích Mạnh Lan Yên đều bị từ chối đến chai mặt. Đám học sinh còn nói rằng Mạnh Lan Yên là tiểu yêu tinh ham học cho nên không yêu đương, tiếng xấu đồn xa cô cũng không bận tâm.
Tâm tư của một người sao có thể tùy tiện thể hiện ra ngoài, tâm tư của Mạnh Lan Yên là Thẩm Dục Thần những lần đi ngang qua lớp bên cạnh cô đều quay đầu nhìn vào tìm kiếm bóng dáng của anh.
Hành động nhỏ tự nhiên đến mức chẳng ai có thể nhận ra trong mắt của Mạnh Lan Yên chỉ tồn tại một người, chỉ cần người đó xuất hiện thì những thứ xung quanh đều mờ nhạt.
Hai người tách ra khi học đại học, ra trường công việc cũng quá bận rộn không thể gặp mặt nhau.
Mạnh Lan làm bác sĩ, Thẩm Dục Thần là cảnh sát điều tra.
Số lần Thẩm Dục Thần bị thương không ít đều là Mạnh Lan Yên băng bó cho anh mỗi lần như vậy cô đều rất đau lòng.
Tình cảm lẫn tâm tư của Mạnh Lan Yên được cô che giấu rất tốt đến mức Thẩm Dục Thần không hề hay biết, trong mắt anh cô là người bạn tốt bởi vì anh chưa từng nhìn thấy cô tể hiện tình cảm của mình ra bên ngoài.
Cho đến hiện tại Mạnh Lan Yên lần trước đột nhiên bị chảy máu cam lúc đó đơn giản cho rằng trực ca đêm nhiều quá nên cơ thể mệt mỏi, sau khi về nhà nghĩ ngơi tình trạng liên tục kéo dài, sàn nhà còn rơi từ đâu ra những lọn tóc rụng nằm rải rác.
Mạnh Lan Yên cô đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, tờ giấy trên tay cô chính là kết quả kiểm tra chứ không còn là thư mời công tác ở nước ngoạ nữa.
Dòng chữ đập vào mắt cô chính là ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối khiến cô
rơi vào trầm tư cảm xúc trống rỗng thật ra nếu là giai đoạn đầu vẫn có thể kéo dài thời gian nhưng giai đoạn này rồi thì có thể ngắm ánh mặt trời vào sáng sớm nhiều lần nữa.
Làm bác sĩ, cô mang rất nhiều người cửa tử trở về vậy mà lại không biết chính mình đang dần đi đến nộp mạng cho Diêm Vương, cô không hề nhận ra bất kỳ thay đổi nào của cơ thể chỉ có lần chảy máu cam gần đây thì cô mới cảm nhận được cơ thể cô yếu đi từng ngày.
Thẩm Dục Thần mấy ngày liền phải tra án lại còn thêm chuyện của Từ Tước Lâu nên anh không có thời gian cũng không gặp lại Mạnh Lan Yên thêm lần nào, công việc anh nhiều đến mức cả ngày chỉ có thể cắm mặt vào đống giấy tờ.
Suốt thời gian qua Thẩm Dục Thần cho rằng bản thân thích Chu Thanh Hạ, bởi vì anh chưa từng thật sự yêu thích một người chỉ là khi gặp Thanh Hạ anh lại bị thuyết phục bởi sự kiên trì, quyết liệt của cô.
Đến khi nhìn Từ Tước Lâu vì Chu Thanh Hạ anh mới nhận ra hoá ra yêu là như thế vì một người sẵn sàng bỏ đi tất cả, mạng không cần, thời gian cũng chẳng tiếc để đợi, thậm chí ôm hận trong lòng cũng sẵn sàng vứt bỏ để đổi lại sự yên lòng cho người kia.
Từ Tước Lâu có thể lên núi đao xuống biển lửa cũng không muốn Chu Thanh Hạ vì mình mà chịu uất ức, tất cả những thứ tốt đẹp đều dành cho nửa kia của mình.
Lúc đó Thẩm Dục Thần mới nhận ra ngoài chuyện giúp cô điều tra ra thì anh không làm gì cho cô, thứ tình cảm anh cho là yêu lại chính là sự cảm mến thoáng qua của một người.
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, theo thói quen anh ấn nghe máy “Alo!” thanh âm nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ thổi qua.
“Cậu tan làm chưa? Tôi đang ở trước nơi làm việc của cậu chúng ta đi ăn thịt nướng ở gần trường đi.” Mạnh Lan Yên mặc chiếc áo bành tô màu kem, quấn chiếc khăn choàng màu xám nhạt, mái tóc dài của cô được xoã phía sau.
Cơn gió của buổi chiều mùa đông nhẹ nhàng thổi qua khiến tóc cô cũng khế bay làm rối mấy lọn tóc nhưng gương mặt của Mạnh Lan Yên vẫn xinh đẹp đến lạ.
Thẩm Dục Thần có chút bất ngờ, sau đó cũng chậm rãi đáp lại “Cậu muốn ăn, có đang làm tôi cũng phải tan làm.” Giọng điệu ấm áp của anh vang lên trong điện thoại “Đợi một chút, tôi xuống ngay đây.
Nghe xong cô khẽ ừm một cái rồi cất điện thoại vào túi áo đứng đợi anh đôi mắt ngắm nhìn phố xá, từng người qua đường vào thời tiết mùa đông của Bắc Thành không biết năm nay tuyết có rơi không nhỉ?
Nếu tuyết rơi thì thật tốt.
"Yên Yên!"
Tiếng gọi từ phía sau lưng cô vang lên, Mạnh Lan Yên liền quay đầu lại dáng vẻ anh đang gấp gáp chạy đến chỗ cô khiến cô có chút mủi lòng, anh mặc chiếc áo bành tô màu nâu nhạt trên cổ còn choàng khăn là chiếc khăn choàng mà Mạnh Lan Yên đã đan tặng anh vào sinh nhật năm ngoái.
Mái tóc anh cứ thế rối bời không còn theo nếp, nhìn anh chẳng khác gì kẻ ngốc khiến cô bật cười.
Lần này gặp cô anh cảm thấy cô hình như lại gầy đi rồi, nhìn cô nhỏ đến mức chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua cũng có khả năng khiến cô bay mất. Anh đi đến trước mặt cô vươn tay véo má cô một cái đầy nhẹ nhàng.
Với người khác đây là hành động của người yêu nhau, nhưng với cô đây là chuyện quá bình thường lần nào Thẩm Dục Thần gặp cô cũng như vậy chỉ khi ở nơi làm việc mới không bày ra cái dáng vẻ này mà thôi.
“Cậu bận lắm sao, mới đây đã gầy đi rồi.”
Cô nhăn mặt vì đau gạt tay anh ra dáng vẻ khó chịu nói “Vậy nên hôm nay mới đến đây đón cậu đi ăn đấy.
“Được! Hôm nay ông đây sẽ khao cho cậu ăn thoả thích bao nhiêu món đều được.” Thẩm Dục Thần không chút khoảng cách nắm lấy tay của cô kéo đi về phía bãi đỗ xe.
Mạnh Lan Yên không phản kháng cũng không khó chịu với hành động này của anh, dường như cô đã quen với tính cách của người này cho nên không thấy gì đặc sắc, chỉ đặc biệt trong mắt cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]