Chung Nghị chưa từng bị phạt nặng, ngay cả Từ Tước Lâu biết chuyện anh cũng rất sốc đã cùng Chu Thanh Hạ quay về Tam Lăng, một mình anh đi đến thư phòng gặp ông nội Chung cầu xin cho Chung Nghị.
Từ Tước Lâu có nói đến khô cổ họng cũng không lay chuyển được ý định của ông, xem ra lần này anh lại xem nhẹ chuyện chịu phạt của Chung Nghị rồi, người duy nhất có thể cứu được Chung Nghị hiện tại chỉ có Mạc An Nghiên mà thôi.
Hôm nay là ngày thứ ba Chung Nghị từ hôm qua đã được đưa về nhà của mình, bác sĩ cũng đã kiểm tra vết thương và băng bó lại. 20 roi mây trên người anh sau này sẽ để lại 20 vết sẹo khó coi, nhưng anh vẫn chưa nghe chuyện Mạc An Nghiên đến.
Nếu hôm nay cô không đến, thì thật sự anh sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại cô lần nào nữa. Mạc Tư cũng chỉ biết ngậm ngùi cho người chuẩn bị hôn lễ của anh, dù sao đây là lệnh anh ta cũng không thể làm trái ý của ông nội
Chung được.
Sắc mặt anh nhợt nhạt, mặc lễ phục của chú rễ ngồi yên trong phòng cảm giác đau rát ở lưng vẫn chưa hết, từ sớm mẹ anh đã cho người chuẩn bị mọi thứ.
Từ Tước Lâu đứng bên cạnh dựa vào cửa nhìn bạn mình thở dài nói "Nếu Mạc An Nghiên không đến, cậu sẽ phải kết hôn với người khác đấy không sợ sao?"
"Cô ấy không đến, tôi dùng nửa cái mạng còn lại chịu thêm một trận phạt nặng cho dù mất mạng tôi cũng tuyệt đối không bước vào lễ đường cùng người khác." Chung Nghị chắc nịch lên tiếng, ánh mắt đầy kiên định.
"Từ đầu đồng ý thì có phải tốt hơn không." Từ Tước Lâu thật sự thấy Chung Nghị thay đổi quá nhiều, rõ ràng không thích bị ràng buộc cho nên mới hủy hôn, cuối cùng bây giờ chỉ muốn được khôi phục lại hôn ước mà tình nguyện chịu phạt.
Bên ngoài cửa lớn Chung Gia, Mạc An Nghiên đã chạy đến đây sau khi cô bỏ ăn suy nghĩ đến đau hết cả đầu cô vẫn muốn chạy đến cướp hôn. Chỉ là không biết cô có đến trễ không, nhìn không gian được trang trí xong hết rồi.
Cô xông vào bên trong vừa nhìn thấy Chu Thanh Hạ đang ngồi bên ngoài xích đu đã vội vã đi đến "Hạ Hạ!"
"Cậu đến rồi, cậu thật sự đến rồi." Chu Thanh Hạ vừa nhìn thấy cô còn vui hơn là hôn lễ của chính mình, Mạc An Nghiên ở đây thì Chung Nghị sẽ không phải kết hôn với người khác, cũng không cần chịu phạt.
Nếu như Chung Nghị xảy ra chuyện gì chỉ sợ Tước Lâu nhà cô sẽ đau lòng chết mất.
Mạc An Nghiên gật gù tay chân cô run rẩy không ngừng "Chung Nghị đâu? Chung Nghị anh ấy đang ở đâu."
"Ở nhà anh ấy, anh ấy chịu phạt vết thương nặng lắm Tước Lâu nói chỉ sợ anh ấy không sống nổi đâu." Chu Thanh Hạ cố tình thêm mắm dặm muối cô chỉ nghe chồng mình nói là Chung Nghị đúng thật còn nửa cái mạng nhưng vẫn mặc được lễ phục chú rể có lẽ sẽ không sao.
Hơi thở của Mạc An Nghiên trở nên dồn dập, cô nghe xong như chết đứng sắc mặt cũng tái mét buông tay Chu Thanh Hạ sau đó nhanh chóng chạy về phía nhà của anh.
Vì mang giày cao gót không chạy được, Mạc An Nghiên đã tháo bỏ cả giày cao gót cầm lên tay cứ thế mà chân không chạy đi, những viên đá nhỏ đâm vào lòng bàn chân cô cũng không cảm thấy đau.
Chỉ thấy cảm giác sợ hãi bao trùm trái tim của cô, nếu cô đến trễ thì anh thật sự sẽ kết hôn cùng người khác, cô không muốn, cô không muốn nhìn anh ở cùng người khác.
Mạc An Nghiên chạy mà không để Từ Tước Lâu vào mắt cứ thế lướt qua mà chạy vào trong tìm anh, đến cả Từ Tước Lâu cũng bật cười rời khỏi đó "Hai người này đúng là thích làm khổ nhau thật đấy, cứ bình thường mà yêu nhau rồi kết hôn không được sao?"
Chân cô bắt đầu rỉ máu, đứng trước thư phòng của anh cánh tay cô không do dự mà mở cửa đẩy vào, đúng lúc này Chung Nghị vừa khoác áo vest vào quay đầu nhíu mài nhìn lại cửa phòng
Anh nhìn thấy cô gương mặt lắm lem trắng bệch, mồ hôi trên trán cũng túa ra cô đứng nhìn anh thở hồng hộc, khoảnh khắc này thời gian như cứ thế dừng lại chỉ có hai người.
"Chung Nhị, anh đừng kết hôn với người khác..."
Cô mấp mấy môi nói với anh, tay vẫn còn cầm cửa phòng hơi thở vẫn gấp gáp. Anh nhìn cô vừa thương vừa trách, nắm lấy tay cô anh cầm lấy giày cao gót đặt xuống nhìn thấy chân cô bị thương liền không khỏi lo lắng.
Anh ngẩn đầu nhìn cô "Em chạy đến đây à, chân bị thương rồi lại đây ngồi xuống anh rửa vết thương cho em."
Chung Nghị kéo cô đi lại chỗ sofa trong phòng nhưng Mạc An Nghiên không nhúc nhích cô nắm tay áo anh kéo lại.
"Chung Nhị, xin lỗi em xin lỗi. Chân em không sao đâu bây giờ chúng ta đến gặp ông nội được không?"
Đưa tay xoa xoa đầu cô, Chung Nghị vẫn kéo cô ngồi xuống "Gặp thì từ từ gặp, xử lý vết thương trước đã em muốn bỏ đôi chân này luôn sao." Anh để cô ngồi sau đó mới đi ra ngoài lấy hộp cứu thương mang đến.
Người đàn ông chậm rãi quy một chân xuống nâng chân cô lên cẩn thận rửa vết thương rồi lau chân cho cô, Mạc An Nghiên không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy anh thật sự đã thay đổi rồi, người đàn ông trước mặt cô đã thay đổi rồi.
Cô ngồi đó để anh rửa vết thương sau đó thoa thuốc cho cô, Chung Nghị làm rất chậm cũng rất nhẹ nhàng vì sợ cô sẽ cảm thấy đa cho nên anh không dám làm mạnh, từng chút từng chút làm rất chậm rãi.
"Chung Nhị..." Mạc An Nghiên gọi nhỏ.
Anh ngẩn đầu "Hửmm."
"Anh có đau lắm không, vết thương ở lưng anh em đã nghe Thanh Hạ nói rồi." Cô đưa tay sờ lên mặt anh.
Chung Nghị bật cười nắm lấy tay cô "Không đau, nhìn thấy em anh đã không đau nữa rồi."
"Xin lỗi, đều tại em không tốt để anh chịu phạt nặng như vậy." Cô cứ thế mà không nỡ nhìn anh chịu đau liền bật khóc như đứa trẻ.
Anh thoa thuốc cho cô xong liền đứng dậy đưa tay lau nước mắt cho cô "Không khóc, đều tại anh không tốt, là lỗi của anh."
"A Nghiên đừng khóc, em đi thay quần áo trước có được không?"
"Ngoan, đừng khóc nữa anh thật sự không đau, cũng không cảm thấy khó chịu. Anh chỉ sợ em không đến mà thôi." Chung Nghị hôn lên trán cô một cái, bế cô lên đi vào phòng tắm, dù sao cô dâu chạy đến đây cướp lại chú rể rồi đâu thế mặc như vậy mà bước vào lễ đường.
Anh giúp cô cầm váy cưới, đợi cô tắm xong thì giúp cô mặc vào, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng sợ cô sẽ bị thường. Mạc An Nghiên ngoan ngoãn nghe theo anh, cô không biết phải nói gì với anh, chỉ cảm thấy thật may mắn vì cô vẫn chưa đến muộn.
Vẫn có thể cướp lại anh về với mình.
"Lần sau em đừng chạy như vậy, đến rồi thì gọi cho anh, anh đón em là được rồi. Chạy đến mức chân bị thương thành thế này."
"Em không sao mà." Cô cười khổ.
Chung Nghị chỉ đành gật đầu, anh ôm cô trong lòng mình gục đầu lên vai cô nói nhỏ "Thật may, vì em đã đến đón anh, nếu không anh sẽ chết mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]