Về đến nhà Chu Thanh Hạ cứ cúi mặt lẽo đẽo theo phía sau của Từ Tước Lâu, cô cảm giác uất ức vô cùng ngay cả những lời nói của Bùi Vân cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi những người có tiền hơn.
Bọn họ ai cũng đều cho rằng có tiền thì có thể có được tất cả sao?
Từ Tước Lâu đứng đút tay vào túi quần nhìn cô cúi cúi mặt đi, tay còn luống cuống gạt nước mắt, ánh mắt của anh sắc bén nhìn cô. Cái người này cũng biết rơi nước mắt sao? Anh còn tưởng cô lòng dạ sắt đá.
Bởi vì không chú ý Chu Thanh Hạ liền va vào lòng ngực săn chắc của anh, cô giật mình suýt ngã liền cảm nhận được cánh tay đỡ lấy mình, cô ngẩn đầu nhìn anh gương mặt cô lấm lem nước mắt cứ đứng hít hít mũi.
“Khóc cái gì? Cũng không phải em sợ Thẩm Dục Thần thấy em đi cùng tôi cho nên mới bỏ chạy à.”
Càng nhìn cô khóc Từ Tước Lâu càng tức giận buông cô ra, Chu Thanh Hạ uất ức lại càng thêm uất ức cô nhìn anh “Tôi và Anh Thẩm chỉ là bạn bè tôi có gì mà phải sợ anh ấy thấy.” Cô và Thẩm Dục Thần chỉ là mối quan hệ bạn bè nhờ vã không có gì phải sợ anh ta thấy cô đi cùng anh.
“Anh Thẩm, Anh Thẩm! Lòng dạ của em bị chó tha sao? Còn không nhìn xem là ai giúp em.” Nghe cô gọi Thẩm Dục Thần một cách thân mật như vậy anh không kiềm chế được mà lớn tiến quát cô.
Từ Tước Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-tinh-yeu/3688023/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.