Chương trước
Chương sau
Rửa mặt liên tục, Chu Thanh Hạ muốn nhắc bản thân phải thật tỉnh táo, cô không muốn liên quan đến Từ Gia dù chỉ một chút, cho dù cô có tình cảm với Từ Tước Lâu đi chăng nữa thì cô cũng sống để bụng chết mang theo.

Ép bản thân tỉnh táo một lúc cô liền hít lấy một hơi rồi mới chỉnh trang lại bước ra ngoài, giờ này xem ra cũng đã trễ rồi Từ Tước Lâu cũng say rồi cho nên có lẽ sẽ về sớm một chút.

Chỉ là cúi đầu bước, Chu Thanh Hạ ngẩn đầu một cái đã nhìn thấy Bùi Vân đứng trước mặt chặn cô lại, anh ta nhìn cô đôi mắt nguy hiểm khiến cô khẽ rùng mình một cái.

“Luật sư Chu, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Hắn ta lên tiếng giọng điệu mang theo ý muốn đe doạ.

Cô nhíu nhíu mày “Bùi Thiếu muốn nói chuyện gì?”

“Thật lòng lần đầu gặp mặt tôi đã thấy rất thích cô rồi, nói đi Từ Tước Lâu trả cho cô bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi anh ta chỉ cần Luật Sư Chu đồng ý tối nay ở lại phục vụ tôi.” Bùi Vân thích thú, con người hắn ta thích chơi đùa phụ nữ, vốn còn nghĩ cô là bạn gái của Từ Tước Lâu nhưng chỉ là một thư ký nhỏ mà thôi.

Đôi mắt cô mở to nhìn hắn.

Không dám tin những gì mình vừa nghe được, hắn ta rốt cuộc là say quá cho nên ăn nói hàm hồ hay là hắn ta đầu óc không bình thường cho nên mới chạy đến đây nói với cô như vậy.

“Bùi Thiếu mong anh ăn nói cẩn thận, tôi làm luật sư đòi công bằng cho người khác, không phải loại người mà anh nói.” Chu Thanh Hạ nắm chặt tay thành nắm đấm, cô nhìn hắn cho dù cô biết hắn cũng không phải gia đình bình thường, hắn cũng là một trong những người có tiếng ở Bắc Thành.

Bước chân Bùi Vân tiến đến gần cô hơn “Thanh cao cái gì? Còn không biết cô phải lăn lộn với Từ Tước Lâu bao nhiêu mới có thể leo lên vị trí thư ký anh ta.” Hắn ta nắm lấy cổ tay cô kéo cô nhích lại gần mình chế hằn giọng bói với cô.

Chu Thanh Hạ khó chịu vung tay tát vào mặt hắn một cái.



“Chátt!!”

“Bùi Thiếu đừng quá đáng, ăn có thể ăn bậy nói không thể nói bậy đâu.” Chu Thanh Hạ gương mặt tức giận đến mức ửng đỏ, cơ thể cô run rẫy cho dù cô biết đánh hắn mộ cái có khả năng cô cũng sẽ vào ngục.

Bị cô tát một cái Bùi Vân sao có thể cam tâm, hắn ta siết lấy cổ tay cô tức giận “Mẹ kiếp, con đàn bà khốn này không biết trời cao đất dày.”

“Buông ra, anh không buông ra tôi la lên đấy.” Chu Thanh Hạ nhăn mặt vì đau lại vừa sợ hãi, hắn ta say rồi lí trí mất rồi chắc chắn sẽ không kiểm soát được hành vi của hắn, nếu hắn làm càng cô sợ bản thân sẽ không chịu được mất.

Hắn ta muốn lôi cô đi, nhưng Chu Thanh Hạ liên tục dẫy dụa giằng co với hắn, cô dùng tay gỡ tay hắn ra khỏi cổ tay mình, nhưng sức của cô không bì được với hắn gỡ mãi cũng không được.

Từ Tước Lâu đi tìm cô lại vô tình nhìn thấy một màng vui vẻ như vậy, anh liền nhếch mép chân chậm rãi bước đến, dáng vẻ ung dung không chút gấp gáp nào, chỉ là sau khi nhếch mép cười rồi lại lạnh lùng đến mức toả ra sát khí.

“Bùi Gia không cần mặt mũi sao?”

Giọng nói rõ ràng, trầm mặc vang lên phía sau lưng Bùi Vân.

Lúc này hắn ta dừng tay không giằng co nữa quay đầu lại nhìn Từ Tước Lâu, cô cũng theo giọng nói mà nhìn về phía anh. Anh bước gần đến chỗ bọn họ không gấp gáp giết người anh chỉ nhìu mày khi nhìn thấy Bùi Vân nắm lấy cổ tay Chu Thanh Hạ đến mức hằn lên vết đỏ.

“Buông cô ấy ra đừng trách tôi không nể mặt mũi Bùi Gia.”

Bùi Vân nhìn anh “Chỉ là phụ nữ cũng không phải chuyện lớn lao gì Từ Thiếu không nhường tôi được sao?” Dù sao cũng chỉ là thư ký không đến mức mang Bùi Gia uy hiếp hắn ta đó chứ cũng đâu phải chuyện lớn lao gì.



Anh không có kiên nhẫn, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Bùi Vân dùng lực siết chặt lại khiến hắn vì đau mà buông tay cô.

Hắn ta vừa buông tay cô đã vội chạy ra phía sau lưng của Từ Tước Lâu, nép phía sau lưng anh không dám lên tiếng. Gương mặt anh càng trở nên khó coi khi nhìn thấy Chu Thanh Hạ sợ hãi trốn ở phía sau mình.

Tay anh càng siết chặt cổ tay hắn, anh như muốn bóp nát xương của hắn ra “Sự khác biệt ở đây cô ấy là phụ nữ của tôi, chỉ cần là cô ấy thì chuyện gì cũng là chuyện lớn.”

“Suy nghĩ cũng thối nát thật đấy, học sâu hiểu rộng lại chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi sao? Não chó ăn rồi à?”

Từ Tước Lâu cảm nhận cô đang nắm lấy vạt áo của mình thì anh mới buông tay Bùi Vân mà đứng thẳng người phủi phủi lấy bàn tay mình “Bùi Gia cố gắng xây dựng bao nhiêu lâu, thật hay Bùi Thiếu cậu nhậm chức một ngày đã có thể khiến mọi thứ tan tành.”

“Chuyện lần này tôi sẽ tính sổ rõ ràng, không phải như vậy là xong đâu.”

Anh nói xong liền xoay người lại, liếc mắt nhìn cổ tay đỏ chót của cô anh liền kiềm chế mà cắn chặt môi, Từ Tước Lâu cúi đầu, anh nâng mặt cô lên chậm rãi không chút cảm xúc lên tiếng “Biết sợ rồi sao? Gan em chỉ sợ hắn ta mà không sợ tôi sao?”

Cô gật đầu nhìn anh “Cảm ơn anh.”

“Về thôi, ở đây bốc mùi đến đau cả đầu.” Từ Tước Lâu nắm mấy tay cô, anh cố tình né tránh cánh tay bị hằn đỏ của cô.

Bước chân anh nhanh đến mức Chu Thanh Hạ muốn chạy đến nơi vì không theo kịp, cô cố gắng tay nâng váy tay nhanh chân bước theo cho kịp anh.

Cái tên này đi nhanh như vậy làm gì, cũng đâu ai đến bắt anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.