Đối diện với ánh mắt của Từ Tước Lâu chẳng hiểu sao cô cảm thấy đau lòng, không phản bát nữa cố ý muốn né tránh ánh mắt đó liền cúi mặt.
Đột nhiên Từ Tước Lâu buông tay anh đứng thẳng người “Em nghĩ phép đi nếu còn làm việc quá sức sẽ khiến bệnh của em nặng hơn.” Anh nhìn cô một lúc cảm thấy nực cười, đáng lẽ ra anh mới là người nên buông bỏ cô.
Là người nên hận cô, cũng là người nên xem cô là người xa lạ, nhưng cho dù anh hận cô thế nào thì anh cũng cứ như trong vô thức mà lo lắng cho cô. Từ Tước Lâu chỉ sợ sau này anh sẽ yêu cô một lúc nhiều hơn như thế anh không thể buông bỏ được.
Cuối cùng anh quay lưng chỉ để lại một câu, mang theo sự phẫn nộ, cũng mang theo oán trách nhiều hơn là hận thù mà anh không thể hiện ra.
“Ngày em rời đi em không tạm biệt tôi, quay về rồi cũng không chào hỏi tôi. Chu Thanh Hạ đời này xem ra tôi chỉ có thể hận em mà thôi.”
Tiếng bước chân ngày càng xa cho đến khi cô không nghe tiếng bước chân, cũng không nghe được tiếng anh nói nữa thì mới nhìn ra bên ngoài.
Anh nói đúng, anh nên hận cô hoặc là bây giờ nên giết chết cô đi như vậy cô còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Từ Tước Lâu anh cứ hận đi, dùng tất cả những gì anh có để hận em.” Cô cười khổ, chỉ mấp mấy môi nói xong cũng cầm lấy túi thuốc mà rời khỏi bệnh viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-tinh-yeu/3688016/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.