Chương trước
Chương sau
Đúng như cô dự đoán, nói xong anh liền không ngó ngàng đến cô, đến nói chuyện cũng không có.

Lục An Tràm ngồi ăn mà liếc mắt lên, đột nhiên thấy anh đứng lên cô hốt lên vội đứng theo, sau đó chạy lại nhảy lên lưng anh.

"Đi xuống.", Mai Cẩn Nghiêu nhíu mày ngoái đầu nhìn cô.

"Không xuống."

Hai anh em thấy ba mẹ mình như thế cũng không quan tâm, vẫn bình thản ăn phần đồ của mình.

Anh gỡ tay cô ra nhưng người này lại dính như keo, anh gằn giọng: "Có xuống không?"

Lục An Tràm cương quyết lắc đầu, tay câu chặt lấy cổ anh: "Em, không, xuống!"

"Anh cho em cơ hội cuối cùng, không bước xuống thì hôm nay đừng hòng đến được công ty."

Nghe anh cảnh cáo cô vẫn giả ngơ, hai chân bắt chéo lại quấn vào thắt lưng anh không buông.

"Anh hẹp hòi thế, em chỉ đi có nửa tháng thôi mà, xong việc em sẽ về có phải đi luôn đâu mà anh lại giận hờn không thèm nói chuyện với em chứ."

"Nửa tháng?", Mai Cẩn Nghiêu cười lạnh: "Dẫn anh theo."

Lục An Tràm nghe xong liền choáng váng cả đầu: "Hai đứa nhỏ thì sao?"

"Cũng đi theo."

Cô trầm mặc, ra thì dẫn theo người nhà không phải không được, chỉ là không làm ảnh hưởng đến những người trong công ty thôi, nếu lén lút bỏ ba con họ ở khách sạn cũng không sao.

"Nhưng em không thể chơi cùng anh và con được."

"Tối có em ngủ bên cạnh là được."

Lục An Tràm âm thầm thở dài trong lòng, cô rời khỏi người anh: "Được rồi.", Nếu không đồng ý chắc cô với anh lại giận dỗi với nhau mất.

Cuối cùng Mai Cẩn Nghiêu cũng cong môi.

Cô khẽ lườm nhẹ, xoay mặt qua hai đứa con trai đang ngồi ăn: "Tiểu Đồ với tiểu Thừa, hai con chuẩn bị đồ dùng ngày mai cả nhà mình đi chơi."

"Vâng.", Cả hai đồng thanh đáp, rồi nhanh nhẹn chạy lên lầu.

"Đi anh đưa em đến công ty."

"Không được!", Cô kịch liệt không đồng ý, cô có chết cũng không dám ngồi xe anh đến công ty, như vậy chắc cả thành phố đều biết.

Mai Cẩn Nghiêu chau mày lại: "Từ ngày em đi làm không có một ngày em để anh đưa đến công ty, đi với anh em cảm thấy mắc cỡ sao?"

"Không phải... Anh đừng hiểu lầm.", Do anh quá nổi bật làm cô không dám chia sẻ với ai, Lục An Tràm bĩu môi: "Đẹp quá làm gì không biết."

"Đi thôi.", Mai Cẩn Nghiêu nắm tay cô.

Khi chiếc xe đắt tiền đậu trước công ty, cô nhìn ra ngoài thấy mọi người đang nhìn liền không muốn mở cửa bước xuống.

"Tràm Tràm."

"Em nghe rồi.", Cô không tình nguyện mà hôn anh một cái rồi mới mở cửa bước xuống xe.

Trịnh Vãn Phương đứng cùng với Minh Thành, nhìn cửa xe mở ra, người kia bước ra lập tức miệng cô co lại.

"Cô gái nhỏ này không ngờ gia thế lại tốt đến vậy, đi xe giá trị tỷ đô, quả là không tầm thường.", Minh Thành cảm thán nói.

Lục An Tràm trao đổi với tổ trưởng: "Chị và mọi người ngày mai cứ đến trước, em sẽ đến chỗ đã hẹn sau.", Lý ra là cô sẽ đi chung chiếc xe công ty đã sắp xếp sẵn, do là cô còn phải dẫn theo nên không thể đi chung được, chỉ có thể đi riêng, việc cô dẫn theo người nhà cô sẽ không nói.

"Được, đủ giờ phải có mặt, khách sạn thì đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần đến đó thẻ phòng của từng người chị sẽ gửi sau."

Lần này có đến ba nhiếp ảnh chính cũng làm việc chung, Lục An Tràm có chút đau đầu lại sắp cho cô cùng với Trịnh Vãn Phương và Minh Thành, nhưng dù sao cũng phải miễn cưỡng chấp nhận.

"An Tràm."

Nghe gọi cô xoay qua: "Tiền bối gọi tôi?"

Minh Thành cười gượng: "Cứ gọi anh Thành như mọi ngươi đi, em gọi tiền bối trông thật xa lạ."

Cô cười trừ: "Đã quen, mong tiền bối thông cảm."

"Thôi được rồi... Mời em uống, là vị mới không phải cà phê."

Lục An Tràm liếc nhìn gương mặt tươi cười của người đối diện, cô không biết phải làm sao, đưa tay nhận lấy: "Hôm nào tôi sẽ trả lại cho tiền bối."

"Không cần, em đừng khách sáo."

Minh Thành xoay người đi thì bắt ngờ bị ai đó kéo lại, vội đưa mắt nhìn qua: "Cậu làm gì?"

Trịnh Vãn Phương ngại ngùng gãi đầu: "Tôi có mua dư một vé xem phim cậu có rảnh tối nay..."



"Tốt thế! Đương nhiên tôi phải đi rồi."

Minh Thành cười vỗ vai Trịnh Vãn Phương: "Mấy giờ?"

Cô giật mình, lắp bắp nói: "Là.. 8 giờ."

"Ok, tối nay tôi sẽ qua rước cậu."

Trịnh Vãn Phương lúc đầu còn đắn đo sợ cậu ấy không đồng ý, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Tối nay là cơ hội để cô thổ lộ tình cảm, cho nên cô phải nắm bắt thời gian mà hai người ở riêng.

"Mà cậu có mấy vé vậy?"

"Hai vé."

Minh Thành ngẫm nghĩ một lúc nói: "Không mấy cậu bán hai vé đó lại cho tôi đi, lần sau tôi sẽ mời cậu lại?"

Trịnh Vãn Phương đơ người: "Vừa rồi cậu nói..."

"Đừng mà, không thì hôm khác đi, tôi đãi cậu ăn một bữa, kể cả miễn phí vé xem phim luôn.", Minh Thành không đợi cô nói, mà cười cười nói tiếp: "Hiếm khi có việc tốt như vậy, tôi phải ngỏ lời với em gái Tràm một tiếng rồi, nể tình bạn bè lâu năm cậu giúp tôi một tay đi."

Nghe hết lời nói đó, cả người Trịnh Vãn Phương sững ra, cô không dám tin những gì mình vừa nghe, cố gắng lên tiếng hỏi: "Cậu, thích Lục An Tràm?"

Minh Thành không giấu giếm gì gật đầu: "Đúng vậy, là tiếng sét ái tình đó, cho nên cậu hãy giữ bí mật cho đến An Tràm làm bạn gái tôi."

Trịnh Vãn Phương cắn răng, tay nắm chặt lại, đôi mắt run rẩy ngước lên: "Mình Thành... Cậu thấy tôi như thế nào?"

"Sao? Ý gì?"

"Từ trước đến nay cậu có thích tôi không?"

Minh Thành lắc đầu: "Không có, mà hôm nay cậu hỏi lạ vậy?"

Đôi môi Trịnh Vãn Phương đỏ bừng, cô nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thích cậu, cậu biết rõ hay là cố ý không muốn biết?"

Nghe xong Minh Thành giật mình, nhưng cũng không tin lắm: "Nói đùa gì đó?"

"Tôi thích cậu, đã hai năm rồi, còn thích lâu như thế mà cậu lại ngu ngốc không biết gì hết. Lục An Tràm vừa đến đây không được bao lâu cậu lại có tình cảm với cô ta, đến cả mối quan hệ bạn bè của tôi với cậu cũng nhạt dần, rõ ràng là tôi đến trước mà, tôi thích cậu, cậu không thấy sao?"

Minh Thành không ngờ hôm nay lại nghe chuyện động trời này, qua một lúc phân biệt được đây là sự thật, mới nghiêm túc nói: "Xin lỗi trước giờ tôi chỉ xem cậu là bạn, chưa có ý định cùng cậu đi thêm bước nữa. Cho nên vẫn là bạn thì tốt nhất."

Trịnh Vãn Phương nghe xong lắc đầu, xoay người đi, sau đó bước chân ngày càng nhanh, cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh mới bật khóc.

Đúng lúc này Lục An Tràm cũng vừa vào thì nghe được tiếng khóc bên trong, cô khẽ dừng bước rồi mới bắt gặp người đang đứng khóc là ai.

Trong lúc Trịnh Vãn Phương đang khóc nức nở, thì trước mắt xuất hiện bàn tay trắng nõn đang cầm tờ khăn giấy, tiếng khóc nhỏ dần lại, mắt ngước lên mới biết người kia là ai. Nhìn người không thích lại đứng trước mặt cận cảnh thấy cô khóc.

"Không cần cô thương hại."

Nghe nói thế Lục An Tràm thu tay lại, cô mở vòi nước rửa mặt rồi đi ra ngoài, không thể để ý đến vẻ mặt của cô ta, đã không nhận thì cô cũng không cần khách sáo làm gì.

Trịnh Vãn Phương đem hai vé xem phim nắm chặt trong lòng bàn tay ra, cô trợn mắt xé rách nó, giận dữ quăng vào thùng rác, muốn xem phim sao? Muốn tỏ tình thì tự mà làm, tại sao cô phải nhường vé cho họ trong khi đó đây là vé của cô, nực cười tình cảm hai năm của cô lại xem là trò đùa.

...

"Mẹ ơi đi chơi đâu thế ạ?"

Lục An Tràm xếp đồ, nói: "Ở biển, có thích không?"

"Biển sao?", Hai con mắt sáng rực lên.

"Nhưng mà mẹ phải làm việc hai đứa con chơi với ba nha?"

Hai người cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.

Sao khi dặn dò hai đứa nhỏ xong cô lập tức chạy về phòng: "Cẩn Nghiêu anh xong chưa?"

Bỗng nghe anh gầm một tiếng làm cô giật nảy mình, thấy tay anh giữ khoá quần mà mày nhăn lại, cô chạy lại lo lắng hỏi: "Sao thế?"

"Em gọi lỡ tay kéo trúng vào thằng nhỏ."

Lục An Tràm rũ mắt xuống rồi bật cười, tay chạm vào, ngước mắt nhìn anh: "Em xoa sẽ không còn đau nữa."

Bị bàn tay xoa một cái người anh cứng đờ lại, nhanh chóng bắt tay cô lại, giọng nguy hiểm nói: "Nếu em không muốn đi anh không ngại gì cũng em làm tình ngay lúc này."

Cô sợ hãi, lúng túng buông tay ra: "Thấy anh đau chỉ có ý tốt xoa cho anh thôi mà."

Mai Cẩn Nghiêu đặt tay trên định đầu cô, lời nói nửa giả nửa thật: "Vợ nhỏ của tôi à, súng giả em nghịch không sao, nhưng súng nước thật em nghịch là mất mạng đấy."

"Gì... Gì mà đến mất mạng?", Cô to mắt lờ mờ hỏi anh.

Anh khom người nói nhỏ vào tai cô: "Nếu em muốn mất mạng trên giường vậy thì chúng ta thử một lần xem sao?"

Cô kinh ngạc vội đẩy anh ra: "Không đùa, em còn đến đó cho kịp giờ nữa."



Lục An Tràm nói xong, mắt khẽ liếc xuống một nơi, cô ngượng nghịu bước gần tay chạm xuống dưới "rột" một tiếng, kéo khóa quần giúp anh, sau đó ngước mắt thấy anh nhìn cô không gợn sóng, thế là cô giả vờ ho nhẹ một tiếng: "Ừ, cái đó... Thôi chúng ta mau xuất phát."

Nhìn cô chạy trối chết, Mai Cẩn Nghiêu nhìn xuống đũng quần mình nhẹ liếm môi một cái, nhớ lại gan lớn của cô vừa rồi, anh bật cười một tiếng, nghịch ngợm.

Lục An Tràm ngồi ở giữa, bên phải là hai đứa con trai, còn bên trái là chồng mình, cô nhàn nhã dựa đầu vào cánh tay của người kế bên, mắt nhìn hai đứa con trai của mình, khẽ nói đùa.

"Hai đứa con nhà ai mà đẹp trai thế?"

Nghe mẹ nói đùa, Mai Cẩn Thừa cười giỡn theo: "Mẹ sinh thật khéo nhe."

"Hừ, rõ ràng là giống như ba con không khác gì một khuôn đúc ra, trong khi đó người mang hai đứa chín tháng mười ngày mà sinh ra không giống cái gì của mẹ nó cả.", Cô nhíu mày bất mãn nói ra.

Mai Cẩn Nghiêu không nói gì, híp mắt nhìn ba mẹ con.

"Con nghĩ trong lúc mang thai mẹ nghĩ ngợi đến ba quá nhiều nên sinh hai đứa con ra giống ba hơn là mẹ.", Mai Cẩn Đồ lí nhí nói.

Nghe rồi ai đó lập tức nghẹn họng, cô vẫn biện minh cho bản thân mình: "Sao con biết, ba nghĩ đến mẹ nhiều hơn.", Thấy hai đứa nhỏ nhìn mình mà không tin, cô khẽ lắc người một cái: "Anh nói xem đúng không?"

"Đúng."

Cô hất cằm khoái chí cười: "Hai đứa nghe thấy chưa."

Thế là hai anh em lắc đầu chỉ biết lên tiếng xin lỗi mẹ một tiếng vì đã hiểu sai.

"Ây da con không biết khi mẹ mang thai ba con lo lắng đến mức nào đâu, ra thì xém tí nữa mẹ nghĩ mình không xong rồi, nhưng mà vẫn may là không sao.", Nghĩ đến lúc đó thật vi diệu, người nhỏ bé như cô lại sinh đôi thật không tin được mà.

Mai Cẩn Nghiêu xoa đầu cô: "Đừng nói nữa ngủ một lát đi cô bé."

"Bé cái gì, con ngồi ở đây đó.", Mắt cô trừng lên cảnh cảo anh không được gọi bậy bạ.

Anh hứng thú nhướng mày: "Vẫn là một cô nhóc thôi."

Thấy hai đứa nhỏ che miệng cười, cô thẹn thùng mà đưa tay nhéo vào hông anh, chậm rãi nói: "Anh nói bậy đừng trách em."

"Mẹ, thật ra thì con thấy ba nói cũng đúng, nhiều lúc con thấy ba chăm mẹ như chăm con gái vậy."

Khoé môi cô co rút lại. nhưng không biết suy nghĩ cái gì, rồi vỗ tay cười hì hì: "Rõ ràng ba con già đúng không? Ôi bị con mình nói chăm vợ như chăm con gái, nhột quá."

Đuôi mắt anh giật vài cái, mắt liếc hai đứa nhỏ một cái, rồi rời xuống đỉnh đầu đang dựa vào người mình: "Còn nói già em có tin anh xử em ngay trên xe này không?"

Giọng nói thì thẩm vào tai, làm da gà cô nổi lên, cuống cuồng mà nhắm chặt mắt lại: "Buồn ngủ quá, em phải ngủ một lát."

Cô khẽ nhìn qua nháy mắt với hai đứa nhỏ, nhưng hai thằng bé liếc một cái liền làm ngơ cô, đôi môi mấp máy của cô đang ra lệnh liền cứng đờ lại, hai đứa nhỏ nó lại lơ cô?

"Con thấy mắt mẹ có vấn đề lớn rồi, mẹ nên khám sớm thì hơn để sau này về già thì sẽ không tốt lắm đâu lỡ như..."

"Mai Cẩn Đồ! Con ngậm miệng nhắm mắt ngủ cho mẹ."

Nghe cô nghiến răng, anh khẽ liếc sang nhìn cô: "Mắt em làm sao?"

"Còn làm sao?", Cô bực bội trừng mắt hai đứa nhỏ.

Thấy anh mình bị mẹ mắng Mai Cẩn Thừa cười cười thích thú lên tiếng: "Anh, em thấy trong thời khắc này tốt nhất anh đừng nói gì là tốt nhất, anh đừng quên mẹ có tật hở tí là ôm cặp bỏ nhà ra đi."

Lục An Tràm giật mình: "Ai nói cho hai đứa biết chuyện đó?"

"Ồ wow vậy là chú Từ nói là sự thật rồi, vậy mà lúc đầu nghe tụi con còn không tin là thật, nhưng giờ thì tin rồi.", Mai Cẩn Thừa cười cười nhe cả hàm răng trắng đều của mình với anh mình, còn âm thầm nhướng mày một cái.

Mai Cẩn Đồ nhếch miệng, rồi quay mặt ra nhìn ngoài cửa xe.

Trợ lý Từ đang lái xe nghe được âm thanh nhỏ ở đằng sau suýt chút nữa lệch tay lái, đã nói là đừng khai tên nhau mà, sao mà...

Lục An Tràm nghe xong không biết đem mặt giấu đi đâu, cô vội quay mặt qua vùi vào lòng ngực của anh: "Chồng con nó bắt nạt em..."

???

Hai đứa thở dài, lúc nào cũng thế cãi không lại là nhõng nhẽo với ba, còn mách lẻo nữa chứ.

"Xin lỗi mẹ.", Mai Cẩn Thừa xoa đầu người trong lòng, mắt híp lại nhìn hai thằng con trai mình.

Hai đứa nhỏ tuy không tình nguyện những vẫn nghe lời mà ngoan ngoãn xin lỗi mẹ một tiếng.

Mai Cẩn Nghiêu vuốt tóc cô, cúi đầu nói nhỏ: "Được rồi đừng giận nữa, ngủ một lát đi đừng nói chuyện với hai đứa đó làm gì."

Cô hé mắt ừm nhẹ một tiếng.

"Sau này không chọc mẹ giận có biết không?"

Hai người đồng thời gật đầu với ba: "Vâng, đã biết."

Hai đứa nhỏ thấy ba mẹ ôm nhau tình cảm như vậy cũng lười nhìn, hai anh em liền dựa ngươi vào nhau nhắm mắt ngủ không quan tâm đến những chuyện xung quanh. Nhưng nghĩ lại cảm thấy mẹ thật trẻ con, ở ngoài không biết như thế nào nhưng khi về nhà là dính lấy ba như sam, đã vậy ba còn rất là cưng chiều vỗ về mẹ nữa, trong khi đó hai anh em chưa bao giờ được ba dỗ dành như thế cả!

Nghĩ đến cái tên Đồ và Thừa không khác gì "đồ thừa" của ba mẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.