Đúng như cô dự đoán, nói xong anh liền không ngó ngàng đến cô, đến nói chuyện cũng không có.
Lục An Tràm ngồi ăn mà liếc mắt lên, đột nhiên thấy anh đứng lên cô hốt lên vội đứng theo, sau đó chạy lại nhảy lên lưng anh.
"Đi xuống.", Mai Cẩn Nghiêu nhíu mày ngoái đầu nhìn cô.
"Không xuống."
Hai anh em thấy ba mẹ mình như thế cũng không quan tâm, vẫn bình thản ăn phần đồ của mình.
Anh gỡ tay cô ra nhưng người này lại dính như keo, anh gằn giọng: "Có xuống không?"
Lục An Tràm cương quyết lắc đầu, tay câu chặt lấy cổ anh: "Em, không, xuống!"
"Anh cho em cơ hội cuối cùng, không bước xuống thì hôm nay đừng hòng đến được công ty."
Nghe anh cảnh cáo cô vẫn giả ngơ, hai chân bắt chéo lại quấn vào thắt lưng anh không buông.
"Anh hẹp hòi thế, em chỉ đi có nửa tháng thôi mà, xong việc em sẽ về có phải đi luôn đâu mà anh lại giận hờn không thèm nói chuyện với em chứ."
"Nửa tháng?", Mai Cẩn Nghiêu cười lạnh: "Dẫn anh theo."
Lục An Tràm nghe xong liền choáng váng cả đầu: "Hai đứa nhỏ thì sao?"
"Cũng đi theo."
Cô trầm mặc, ra thì dẫn theo người nhà không phải không được, chỉ là không làm ảnh hưởng đến những người trong công ty thôi, nếu lén lút bỏ ba con họ ở khách sạn cũng không sao.
"Nhưng em không thể chơi cùng anh và con được."
"Tối có em ngủ bên cạnh là được."
Lục An Tràm âm thầm thở dài trong lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-sinh-menh/2688647/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.