Từ lúc Cố Quyền bỏ ra ngoài Tuyết An không ăn thức ăn mà anh đem đến, cô leo lên giường nằm khóc đến sưng cả mắt.
Cơn đau nhói từ phía dưới liên tục ập đến, ắt hẳn đây là lần đầu tiên của cô và cũng là do của anh quá lớn.
Cứ cách vài tiếng quản gia sẽ lên phòng cô kiểm tra xem Tuyết An đã ăn hay chưa, nếu chưa thì sẽ đem đi đổi một phần khác nóng lên.
Đến tối đi làm về Cố Quyền nghe quản gia nói về việc là cả nay cô không ăn gì thì tức giận đùng đùng đi lên phòng cô.
__________________
"Con mẹ nó, em muốn gì thì mới chịu ăn đây hả."
Xoảng....
Tiếng bát đĩa vỡ ra những mảnh vở văng tung tóe khắp căn phòng, kèm theo đó là tiếng quát lớn của Cố Quyền.
Tuyết An bị anh doạ cho một phen hoảng sợ liền co mình lại ngồi trên giường không dám nhìn thằng vào mắt anh.
"Tôi không muốn ăn... xin anh đấy thả tôi ra đi."
Tuyết An lắc đầu liên tục, nói nhỏ trong họng nhưng vẫn đủ để Cố Quyền nghe thấy.
Anh không nói gì nhưng sắc mặt của anh càng trầm xuống khiến ai nhìn vào cũng thấy rợn người.
"Muốn rời xa tôi vậy sao?" Cố Quyền hơi nghiên đầu nhìn về phía Tuyết An trên môi còn tạo ra nụ cười khinh bỉ dành cho cô.
"Phải."
Tuyết An lúc này mới ngước lên nhìn anh gật đầu liền tục, đôi mắt lộ vẻ niềm mong chờ để được thoát ra khỏi căn nhà này. Cô không muốn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-nuoi-nhot-tinh-yeu/3038444/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.