Tuyết An cứ thế mà xích ở chân trói buộc cô với chiếc giường, chỉ khi nào cần tắm rữa vệ sinh cá nhân thì bắt buộc Cố Quyền mới cởi dây xích và tự tay mình làm hết mọi thứ cho cô.
Tuyết An chẳng khác nào con búp bê mà bị Cố Quyền điều khiển, tất cả mọi thử đều phải làm theo ý anh kể cả cô ăn gì mặc gì đều nằm trong vòng kiểm soát của Cố Quyền.
Cô tự nhận thấy rằng bản thân của mình thật sự quá hèn hạ. Đến cả đứng dậy đòi lại quyền tự do cho bản thân mình cũng không thể, Cố Quyền quá độc đoán chỉ cần anh nhìn cô chằm chằm tự khắc bản thân Tuyết An đã tự run rẩy.
"Tiểu thư ngồi dậy ăn sáng đi."
Trong cơn mơ màn rèm cửa ở căn phòng được bà Thẩm kéo ra, ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt Tuyết An làm cô nheo mắt tỉnh giấc.
Nhìn vào bên khay thức ăn bên cạnh mình lại là những món tôm hào hải vị cô đã ngán đến buồn nôn rồi, ngửi thôi đã thấy rất khó nuốt.
"Tôi ngán mấy thứ này rồi cho tôi một bát cháo được không."
"Vậy tiểu thư chờ tôi một chút."
Tuyết An không ăn những thứ này bà cũng chỉ đành gượng cười đem đổi theo món cô yêu cầu, chỉ cần cô chịu ăn là được rồi.
"Khoang đã cô Thẩm."
Bàn tay mở cửa của bà dừng lại quay người nhìn về phía Tuyết An đang ở trên giường từ tốn bước xuống.
Vì dây xích rất ngắn cô cũng chỉ có thể di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-nuoi-nhot-tinh-yeu/3038442/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.