Editor: Di
Dương vật dần dần rút ra ngoài, cả cơ thể lẫn trong lòng đều trống rỗng.
Bạch Thiệu Lan khẩn trương, lo lắng kêu: “Thẩm Lê….”
Ánh mắt Thẩm Lê lạnh đi, biểu cảm hiện tại so với lúc trước vẫn thẫn thờ nhưng thêm một phần thương tâm, cứng rắn, lạnh nhạt, nhìn thấy nét mặt của anh, trong lòng Bạch Thiệu Lan lạnh đi một nửa.
“Cậu không có tư cách cầu xin tha thứ.” Thẩm Lê nói, “Chính cậu đã gián tiếp hại chết Tư Nhiên, cô ấy đã chết rồi, có tha thứ cũng vô dụng.”
Nói xong, anh cũng không nhìn nét mặt của Bạch Thiệu Lan, dùng sức đẩy cậu ra, không chút do dự quay đầu bước ra ngoài.
Bạch Thiệu Lan ngồi tại chỗ run sợ một lúc lâu, tâm trí trống rỗng.
Đây là kết quả mà cậu đã sớm dự đoán trước, nhưng khi nó xảy ra, lực sát thương không hề giảm mà còn khiến cậu đau đớn triệt để hơn. Tại sao cậu lại thích anh ta chứ? Có lẽ việc cầm tù này không phải là hình phạt nặng nhất với cậu, thân thể bị hành hạ, cảm giác đau đớn, có cái nào so được với sự tuyệt vọng, khổ sở, chật vật trong lòng? Có khi đó mới chính là sự trừng phạt chân chính, cho dù là ân hận, mong muốn chuộc tội, áy náy cũng không sánh được với cảm giác rung động dây dưa, vướng mắc.
Cậu thực sự thích Thẩm Lê trong khoảng thời gian bị cầm tù.
Không biết qua bao lâu, giống như không có ý thức, một cái xác biết đi, cậu nằm trên giường, mơ hồ ngủ.
Cậu nằm mơ.
Tiếng còi báo động trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giam-cam-nhan-tinh/1320826/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.